Chương 1: Càn khôn

Thiên địa huyền hoàng

Vũ trụ hồng hoang

Thái cực định càn khôn.

Chốn rừng núi hoang vu của Thiên hoang đại lục là nơi cư trú của vô số mãnh thú với những chủng tộc còn sót lại từ thời Hồng hoang. Càng vào sâu bên trong lại càng bắt gặp được những hung thú với sức mạnh vô cùng cường đại.

Thậm chí vùng trung tâm của rừng rậm sâm lâm này còn có thể gặp được hung thú cấp bậc Thiên thần cảnh.

Đêm đã về khuya, bóng tối bao trùm khắp vạn vật, tuy nhiên cảnh vật không hề yên lặng như trong tưởng tượng. Xa xa một đạo nhân ảnh đang lướt đi như bay giữa vùng rừng núi mênh mông. Theo sát phía sau là gần chục người toàn thân vận hắc y, tay cầm hắc kiếm, sát ý kinh người đang truy đuổi.

“Thiên Phàm, giao nó ra đây …”

Một tên trong số đó lên tiếng.

“Nằm mơ…”

“Đúng là ngoan cố. Đã trúng phải Độc huyết của chúng ta thì cho dù ngươi có đạt đến Thiên thần cảnh cũng chỉ có thể nuốt hận. Ha ha, ta xem ngươi làm sao mà chạy”

Nói xong, thân ảnh gã nhoáng lên, lưu lại một đạo tàn ảnh, phút chốc đã tiếp cận đến bên người Thiên Phàm. Một bàn tay lượn lờ hắc khí vươn ra đập vào đầu đối thủ. Thiên Phàm mặt không đổi sắc, hắn vung tay phải lên cứng đối cứng với bàn tay hắc khí kia, đồng thời một luồng kim quang nháy mắt bộc phát.

Tay trái Thiên Phàm đã kết thành ấn đập vào người hắc y nhân.

- Ầm… ầm…

Hắc y nhân bị đánh văng đi cả trăm trượng để lại trên mặt đất một hố sâu không thấy đáy.

Hắn vừa lồm cồm bò dậy khỏi miệng hố, vừa lau đi vết máu nơi khóe miệng thì một luồng ánh sáng khác đã phủ tới.

“Mẹ nó…”

- Ầm

Lần thứ hai hắn bị bắn ngược trở lại hố sâu, nằm thoi thóp..

“Tên này mặc dù đã trúng phải Độc huyết nhưng chúng ta không thể lơ là. Tất cả cùng lên.”

Hắc y nhân cầm đầu lên tiếng, đoạn cùng tám tên còn lại lao lên, bao vây Thiên Phàm vào giữa.

“Kết trận.”

Hắc y nhân quát to, đồng thời hai tay hắn kết thành một thủ ấn kì dị, những tên còn lại cũng lập tức kết ấn.

Chỉ thấy phía sau chín tên hắc y nhân này, chín đóa hắc liên chầm chậm nổi lên, sau đó phóng lên trên không trung đem Thiên Phàm bao vây ở giữa.

Trận đồ án kì lạ này tạo ra những luồng hắc khí lượn lờ, giá lạnh tràn đầy, xâm nhập vào cơ thể Thiên Phàm. Nó dần dần rút cạn sinh lực khiến cho hắn cảm nhận được một mối nguy hiểm đang uy hϊếp.

Ánh mắt Thiên Phàm ngưng trọng nhìn đại trận đang vây khốn mình. Tuy nhiên chỉ chớp mắt y lại cười vang, tiếng cười vang vọng mà thê lương truyền khắp rừng núi.

“Ha ha ha. Thì ra là các ngươi, thì ra là các ngươi…”

Hắc y nhân cầm đầu lạnh lùng lên tiếng:

“Giao nó ra đây…cho ngươi được chết toàn thây”

“Đừng phí lời. Gϊếŧ!!!”

Trong nháy mắt, kim quang bao quanh Thiên Phàm thu liễm lại. Một luồng huyết quang bốc lên ngợp trời, dù là trong đêm tối cũng có thể nhìn thấy.Từng luồng dao động khủng bố lấy Thiên Phàm làm trung tâm khuếch tán ra xung quanh. Khí tức thay đổi, Thiên Phàm giờ nhìn như một huyết ma.

“Rống”

Phía sau Thiên Phàm xuất hiện một cây đại kiếm màu máu dài đến ngàn trượng. Lưỡi kiếm sắc bén chỉ thẳng lên không trung. Thiên Phàm cười gằn, hai mắt bắn ra hai đạo huyết quang, sau đó hắn lao vào trung tâm trận pháp.

“Giữ vững vị trí, hắn thiêu đốt sinh mệnh để sử dụng bí thuật. Rất nhanh sẽ bị phản phệ, chúng ta phải kiên trì.”

Giọng nói của tên cầm đầu lạnh băng. Nói đoạn trong tay hắn cùng tám người còn lại xuất hiện một viên đan dược. Sau khi nuốt vào, nháy mắt khí thế của chín tên hắc y nhân bạo tăng, đạt tới Huyền Vũ Cảnh đỉnh phong.

Từng luồng hắc khí lượn lờ quanh Cửu Liên tỏa ma trận như thực chất hóa, không ngừng hút đi sinh mệnh lực của mọi sinh vật đang bị vây khốn bên trong.

Tuy nhiên những tên hắc y nhân này đã xem thường Thiên Phàm sau khi đã thiêu đốt sinh mệnh. Lúc này toàn thân Thiên Phàm đã nhuốm màu máu. Nhưng khí thế của hắn không giảm mà càng bạo tăng.

“Tu la huyết kiếm…Phá cho ta.”

Mũi kiếm đâm vào trung tâm trận pháp, sinh mệnh Thiên Phàm đang từ từ bị hút cạn, tuy nhiên trận pháp cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt.

- Bùm…

Cửu Liên Tỏa Ma Trận nổ tung, chín tên hắc y nhân bay ngược ra sau cả trăm trượng, toàn bộ chết trận. Cảnh tượng vô cùng đáng sợ.

Mà Thiên Phàm đứng ở trung tâm vụ nổ lại càng thảm hơn, hắn trực tiếp bị văng ra xa, kình lực mạnh đến nỗi hất văng hắn đâm thủng một khối đá. Trên cơ thể hắn tràn ngập những vết máu lớn nhỏ. Khoảnh khắc mấu chốt, chiếc vòng cổ trên người Thiên Phàm tỏa ra một luồng ánh sáng nhu hòa. Luồng sáng này đã thay hắn triệt tiêu một phần sát thương.

Tuy nhiên khí lực và sinh mệnh lực của hắn đã cạn kiệt. Nhìn vòng cổ trên tay, Thiên Phàm thở dài, hắn khẽ vung tay, tức thì vùng không gian xung quanh dần dần trở nên vặn vẹo.

Sau đó một khe nứt thời không lập tức xuất hiện trước mặt Thiên Phàm, từng vết cắt sắc bén từ trong đó tràn ra ngoài.

Bàn tay Thiên Phàm đầy máu, tay hắn run run cầm chiếc vòng cổ giơ lên phía trước khe nứt. Chiếc vòng cổ từ từ bay vào rồi dần dần biến mất.

Sau đó cả cánh tay hắn buông thõng xuống đất, máu trên người vẫn không ngừng chảy. Bầu trời đêm lại dần dần khôi phục lại vẻ yên tĩnh vốn có.