Chương 18: Gian tình

Dich: MiGoi

Trong truyền thuyết của tinh linh tộc, cánh rừng thần bí âm u này được gọi là Thánh địa cuối cùng của tinh linh.

Ở phía Đông Bắc của cánh rừng, trong một căn nhà gỗ đã cũ nát nào đó. Một đôi nam nữ trần trụi không một mảnh vải che thân đang lăn lộn trên cái giường.

Nam nhân thở hổn hển, vùng eo di chuyển mãnh liệt, cố gắng tiến sâu vào u cốc của thiếu nữ. Thiếu nữ thân thể trắng như tuyết, cánh tay mềm mại quấn lấy thân thể nam nhân, miệng khẽ rên rỉ từng hồi.

“Ư… ư… ư! Mã Đa, ngươi sắp xuất rồi sao? Chờ… chờ ta một lát, ta muốn thêm một chút nữa… a… a… ngươi cố gắng kiên trì thêm một chút nữa đi!”

“Mạn Toa, chỉ cần tới tối mai, thân xử nữ của Vưu Sa đại tiểu thư có thể thuộc về ta rồi nên ta rất hưng phấn, không thể kiềm nổi a!”

Rùng mình một cái, Mã Đa mệt mỏi nằm trên thân thể yêu kiều của Mạn Toa, Mạn Toa vẫn cố gắng lắc hông muốn trước khi nhục bổng bị héo tìm kiếm một ít cọ xát, khoái lạc. Thế nhưng, Mã Đa sau khi xuất ra liền như một con mèo bệnh nằm xuội lơ.

“Mã Đa, có phải ngươi thích tiểu thư Đan Mã?”

“Mạn Toa, ta đã nói với ngươi không ít lần rồi a! Ta chỉ yêu ngươi! Sở dĩ ta theo đuổi Đan Mã là do thân thể cùng địa vị của Đan Mã. Nàng ta quả thật rất đẹp thế nhưng ta cũng không yêu nàng ta, người ta vĩnh viễn yêu chỉ có một mình ngươi!”

“Ta sẽ trợ giúp ngươi chinh phục tiểu thư Đan Mã. Trong nửa năm nay, ngươi luôn theo đuổi nàng không bỏ, đã chạm được tới tâm hồn thiếu nữ của nàng. Bây giờ, ngươi và nàng chỉ còn thiếu bước cuối cùng. Đó chính là thứ mà mỗi nữ tinh linh đều giữ gìn một cách thận trọng, coi là thứ trân quý cả đời,”

“Cám ơn ngươi, Mạn Toa! Cám ơn ngươi luôn giúp ta. Chờ ta cưới Đan Mã về sẽ nạp ngươi làm thiếp. Ngươi là thị nữ của nàng, nếu nàng ta đã gả cho ta rồi thì ngươi theo nàng ta về nhà ta là điều hợp tình hợp lí.”

“Uhm! Mọi chuyện đều theo ngươi đi. Sau này, ngươi phải đối xử tốt với ta đó.”

“Mạn Toa, ta rời đi trước, ngươi nếu cảm thấy mệt cứ ở nơi này nghỉ ngơi. Tên tạp chủng kia có trở về thì cũng không dám làm gì ngươi. Trong tinh linh tộc, hắn là tên bị nguyền rủa. Mọi tinh linh đều có thể dùng mọi cách để đối đãi hắn, ta từng bắt hắn phải liếm qua giày của ta.”

Mã Đa từ trên thân thể xinh đẹp đứng lên, mặc y phục xong hắn quay lại hôn lên trán đã thấm đẫm mồ hôi của Mạn Toa, nhẹ nhàng nói: “Lần sau ta sẽ bồi thường cho ngươi.”

Mạn Toa mỉm cười đáp: “Được, ngươi cứ đi đi.”

Mã Đa đi tới của bỗng quay đầu lại nhắc:

“Ngươi nên đem y phục mặc vào đi. Nếu không tên tạp chủng kia về nhìn thấy thì còn đâu bảo bối của ta. Dù sao huyết mạch của hắn cũng là thú nhân, để hắn thấy thân thể của ngươi, biết đâu được hắn lại nổi lên thú tính.”

Mạn Toa nói: “Ta không sợ hắn, hắn chỉ là tạp chủng ti tiện. Cho dù hắn muốn cường bạo ta thì xem hắn có khả năng không đã. Ngươi yên tâm đi, chỉ có một mình ngươi có thể chạm đến ta.”

“Ta lúc nào cũng tin tưởng ngươi bởi vì ngươi là bùa hộ mệnh của ta.”

Mã Đa lời nói chứa đầy tình cảm, sau đó hắn liền bước ra khỏi cửa. Mạn Toa nhìn bóng lưng hắn dần dần biến mất ở phía xa, thở dài:

“Biết rõ là ngươi gạt ta, cũng biết rõ là ngươi lợi dụng ta. Thế nhưng ta nguyện hiến dâng cả tâm hồn lẫn thể xác cho ngươi. Chỉ mong sao khi ngươi đã đạt được ước muốn của mình rồi thì đừng có gạt bỏ ta.”

“Mạn Toa, ngươi đối với Mã Đa thật nặng tình a!”

Từ phía xa truyền tới tiếng nói, Mạn Toa hoảng hốt ngồi dậy mặc y phục.

“Thân thể của ngươi kiều diễm như vậy! Cần gì phải dùng y phục che lại!”

Mạn Toa nghe thấy thanh âm đã ở sát nàng, không kịp mặc y phục chỉ có thể đem chúng che nhũ hoa trắng như tuyết cùng tiểu huyệt âm u, hoảng hốt nói:

“Bố Lỗ, ngươi nhanh đi ra ngoài, bằng không ta khiến ngươi chết không có chỗ chôn.”

Nam nhân đứng ở bên giường cười lạnh:

“Mạn Toa, ngươi có thể gọi ta là tạp chủng, có thể nhạo báng ta nhưng ngươi không có quyền giết ta! Mẫu thân của ta đã dùng thanh danh cả đời của nàng để đổi lấy sự tồn tại của ta. Ngươi muốn công sức của nàng đổ sông đổ biển sao?”

“Mẫu thân của ngươi chỉ là tiện nhân bị nhân tộc cường bạo.”

“Ngươi im miệng cho ta! Ai cho ngươi nói mẫu thân ta như thế! Ngươi mới chính là tiện nhân, ngươi là thứ kỹ nữ đê tiện. Nếu không có mẫu thân ta hy sinh, các ngươi đã bị nhân tộc cường bạo cả ngàn lần!”

Bố Lỗ thô bạo nắm lấy cổ mềm mại của Mạn Toa, Mạn Toa trong mắt không có một điểm sợ hãi, cánh tay giấu trong y phục khẽ chạm nhẹ bụng của hắn, thân thể cao lớn bị chấn bay ngược ra ngoài, đụng vào tường gỗ, ngã xuống một cách nặng nề.

“Tạp chủng! Ngươi đừng có chọc giận ta, ngươi chính là kẻ ti tiện nhất ở đây. Ta muốn giết ngươi dễ như trở bàn tay. Tốt nhất, ngươi nên thu hòi lòng tự trọng hèn mọn của ngươi lại.”

Bố Lỗ thân thể lắc lư chống tường ngồi dậy, nhấc tay lau vết máu ở khóe miệng, lạnh lùng nhìn Mạn Toa trên giường nói:

“Ta khuyên ngươi tốt nhất nên giết ta. Nếu không, ngươi cùng Mã Đa cũng không thể sống qua nổi hôm nay!”

Mạn Toa cả kinh nói: “Ngươi nói cái gì?”

“Ngươi là một nữ nhân khá thông minh cần gì hỏi lại ta!”

“Ngươi muốn đi tố cáo sao? Vậy ngươi phải xem coi, lời ngươi nói ra ai sẽ tin tưởng? Cả tinh linh tộc này sẽ không có một ai tin tưởng ngươi” Mạn Toa điềm tĩnh nói.

Bố Lỗ nhàn nhạt cười: “Có thể chứ! Vì trong nhà của ta có một đôi gian phu da^ʍ phụ làm bậy. Chỉ cần tường thuật lại cho bọn họ nghe. Cộng thêm thứ Mã Đa lưu trong người của ngươi, hẳn là mùi vị vẫn chưa biến mất nha! Ta thậm chí có thể ở tối nay phá hỏng âm mưu của ngươi cùng Mã Đa. Ngươi không ngờ tạp chủng ta có thể làm được nhiều thứ như vậy phải không?”

Mạn Toa trầm tư nhìn Bố Lỗ: “Xem ra ta phải giết ngươi!”

“Đây chính là điều nên làm.”

Bố Lỗ đứng lên, phủi bụi trên y phục, lại nói: “Đến đây, ta nghĩ có thể tiếp được vài chiêu của ngươi. Nơi ở của ta lúc bình thường không có ai muốn đến thế nhưng một khi ẩu đã xảy ra, ta nghĩ sẽ có không ít người chạy tới xem náo nhiệt. Đến lúc đó ta mà còn chưa chết, nhờ có ngươi ta lại được bái kiến tinh linh hoàng hậu.”

“Đến lúc đó, hoàng hậu sẽ thẩm vấn ta tại sao lại ẩu đã với ngươi? Ta sẽ nói là vì ta phát hiện bí mật của ngươi và Mã Đa nên ngươi muốn bịt miệng ta. Hoàng hậu sẽ tiếp tục hỏi ta, bí mật của ngươi và Mã Đa là gì?”

“Ta sẽ nói thật ra cũng không có gì, chỉ là ngươi không cẩn thận để tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Mã Đa rớt vào tiểu huyệt. Ta nghĩ không cần nói nhiều mọi người cũng sẽ hiểu rằng Mã Đa trong khi theo đuổi Đan Mã tiểu thư, cùng thị nữ của nàng nhiều lần lén lút.”

“Cứ như vậy! Câu chuyện đã rõ ràng rồi. Cho dù tinh linh tộc căm hận ta nhưng cũng không thể nào chối bỏ lời nói của ta a!”

“Mạn Toa, nếu ngươi có đủ tự tin có thể giết ta một cách thần không biết quỷ không hay thì ta sẵn sàng thành toàn cho ngươi.”

Bố Lỗ chậm ra đi đến trước giường, cúi đầu nhìn Mạn Toa chằm chằm, trong mắt lộ vẻ cười nhạo.

Mạn Toa ánh mắt bối rối, thất thố hỏi: “Ngươi… muốn làm gì?”

Bố Lỗ đáp: “Ta đi tới trước mặt ngươi để ngươi giết ta cho dễ nha!”

“Ta không giết được ngươi, ngươi tránh xa ta ra!”

“Chuyện này rất khó a, bởi vì ta mới chính là chủ nhân của căn nhà gỗ này. Ngươi bây giờ đang chiếm đoạt giường của ta.”

“Ta trả giường lại cho ngươi.” Mạn Toa bất chấp xấu hổ. Ôm y phục nhảy xuống giường, nhanh chóng mặc vào.

Bố Lỗ nằm ở trên giường, đầu gối lên hai tay, mắt nhắm mắt mở nói: “Trên giường của ta thật bốc mùi, khiến ta không thoải mái chút nào. Nơi ở của ta không phải động kỹ nữ, các ngươi muốn làm thì đi ra chỗ khác mà làm.”

Mạn Toa đã mặc xong y phục không dám dây dưa cùng Bố Lỗ, vội vàng đi ra cửa, chợt nghe tiếng Bố Lỗ ở sau lưng:

“Mạn Toa, nếu ngươi không muốn bị tinh linh tộc phạt tội, ta đề nghị ngươi nên đến sông nhỏ ở sau nhà mà tắm, ta sẽ giúp ngươi tẩy sạch mùi của Mã Đa. Ngươi biết không, ta năm nay đã mười chín, chưa bao giờ được chạm qua nữ nhân. Ta rất thắc mắc, nếu của ta cắm vào tiểu huyệt của nữ tinh linh thì có thể khiến các nàng khoái lạc hay không? Nhưng không có một nữ tinh linh nào nguyện ý giao hoan cùng ta. Ta vẫn luôn tìm cơ hội, quả thật trời không phụ lòng người, ngươi chính là cơ hội của ta.”

“Ta nằm một lúc sẽ ra. Nếu mà không thấy ngươi, mời ngươi chuyển lời cho Mã Đa để cho hắn tự xử, miễn làm bẩn tử hình chi đao (đao dùng để tử hình) của tinh linh tộc.

“Ngươi là đồ tạp chủng hèn hạ, vô sỉ!”

Mạn Toa rốt cuộc không thể chịu được, tức giận bỏ đi.