Chương 15: Di ngôn - Lần cuối

Dich: MiGoi

Không cần biết Mỹ Kỳ có muốn hay không, nàng cuối cùng cũng được cảm nhận khoái lạc chưa bao giờ có. Cũng không biết nàng có nguyện ý hay không, cuối cùng nàng vẫn đang ở trong trướng của Bố Lâm.

Bố Lâm không có ước thúc nàng, mỗi lần hắn thanm chiến nàng đều ở trong trướng chờ hắn trở về.

Bố Lâm cũng không có nói tình hình chiến sự cho Mỹ Kỳ biết. Kỳ thực nàng cũng không muốn biết, càng biết rõ chỉ khiến nàng thêm đau lòng. Nhưng có một điều Mỹ Kỳ biết rất rõ, đó chính là dòng họ Cuồng Bố chỉ còn hơn trăm người.

Phía ngoài trời, đêm tối bao phủ, quân đội nhân tộc đang cuồng hoan. Trận doanh của dòng họ Cuồng Bố lại hiện lên nét vắng vẻ, tiêu điều.

Mỹ Kỳ lặng lẽ ngồi bên cạnh Bố Lâm, đưa mắt nhìn bốn huynh đệ trong trướng.

Bố Huyết nửa tháng trước đột nhiên mất tích. Khi đó Mỹ Kỳ có hỏi qua Bố Lâm nhưng hắn chỉ chậm rãi đáp: “Hắn yêu đến điên rồi.”

Từ khi tiến vào doanh trướng của Bố Lâm, Mỹ Kỳ nhìn thấy công chúa Tây Lạp. Lẽ ra sau khi Bố Y bị giết, bọn hắn phải giết Công chúa Tây Lạp để trả thù chứ? Thế nhưng nàng vẫn còn sống, đây chính là điều mà tinh linh tộc không thể ngờ đến. Qua một thời gian, Mỹ Kỳ dần hiểu rõ lý do vì sao: Bố Huyết lãnh khốc như thế đã yêu công cháu. Cũng bởi vậy mà Bố Huyết đã đem công chúa Tây Lạp bỏ trốn.

“Ngày mai, tất cả đều kết thúc!” Bố Lâm vẻ mặt nghiêm túc nói.

Mỹ Kỳ tâm thần chấn động, hỏi: “Kết thúc... cái gì…?”

Bố Lâm đưa mắt nhìn nàng: “Ta đã nói ngươi không nên quan tâm đến chiến sự rồi còn gì?”

Mỹ Kỳ cúi mặt xuống giống như tiểu hài tử làm sai chuyện, ủy khuất nói: “Người ta chỉ hơi tò mò!”

Bố Doanh bật cười: “Nhị ca, lại có một tinh linh thích ngươi, nhìn ngươi sau này giải quyết ra sao?”

Bố Tạp nằm nghiêng bên cạnh một nữ nhân, nhấc một chân nàng, đem nhục bổng tiến vào huyệt đạo ẩm ướt, một bên vừa đâm thọt vừa nói: “Trận chiến hôm nay, phòng tuyến cuối cùng của Tinh linh Thánh thành đã tan vỡ. Ngay đêm nay, viện quân mạnh nhất của nhân tộc cũng sẽ tới. Cho nên trận chiến ngày mai chính là trận chiến diệt tộc đối với tinh linh.”

Bố Doanh đột nhiên đặt chén rượu xuống, đưa tay nhào nặn ngực sữa của nữ nhân, quát lên: “Con mẹ nó! Dám ra lệnh cho chúng ta ngày mai không cần tham chiến! Chính là do lão thất cùng công chúa Tây Lạp mà ra.”

Nữ nhân bị Bố Doanh nặn ngực quá sức, đau nhức kêu lên: “Tam gia, ta đau quá, ngươi đã nói ngươi là một nam nhân dịu dàng.”

Bố Doanh vội buông tay ra, đem nữ nhân đó ôm vào lòng, nhìn nàng bắt đầu nhấp nhô, hô: “Ta không có nhớ rõ là từng nói như thế nha, xem ra cần phải nói lại, ta thực sự rất dịu dàng.”

Bố Lâm đưa tay qua muốn cởi y phục Mỹ Kỳ. Trong doanh trướng này, chỉ có nàng là mặc y phục. Đây chính là điều kiện của nàng, nàng không muốn giao hoan với Bố Lâm ở trước mặt người khác.

Hiện giờ thấy hắn muốn chạm vào nàng, nàng ngượng ngùng gạt tay hắn ra, tức giận nói: “Đừng đụng vào ta!”

Bố Lâm cười to, rút tay trở về, ôm lấy một nữ tử khác, đem đầu của nàng ta gối lên chân Mỹ Kỳ, hắn ôm eo của nữ tử này, dùng nhục bổng tiến vào huyệt đạo, lại quay mặt qua nói với Bố Đồng: “Cao tầng nhân tộc ở phía tây bắc có tin tức gì không?”

Bố Đồng đáp: “Không có gì cả!”

“Nếu như ta chết, đại ca, ngươi là người kế thừa vị trí tông chủ, nhưng ngươi phải nghe lão tứ hiến kế nha.”Bố Lâm nói một câu làm cho mọi người trong trướng cả kinh, mọi người đều nhìn hắn, hắn chỉ cười nhạt: “Ta nói là nếu mà.”

Bố Doanh hô: “Ca, ngươi nói cái gì vậy? Chúng ta chết hết, cũng chưa tới lượt ngươi chết. Còn có, ta không đồng ý đại ca làm tông chủ, muốn làm tông chủ phải nói đến lão tứ, hắn có thể xử lý tốt sự vụ của dòng họ.”

Bố Tạp đồng ý: “Chuẩn! Lão tam nói chính xác. Thế nhưng lão nhị, tai sao ngươi lại nói ra câu này? Cho dù tinh linh diệt tộc thì nhân tộc cũng không tha cho chúng ta, chúng ta chính là sinh tử giống nhau.”

Bố Lâm than thở: “Ta không muốn nói nhiều nữa. Chỉ biết nói rõ cho các ngươi hiểu. Nhân tộc sở dĩ e ngại chúng ta kỳ thực là do truyền thừa huyết chú. Bởi thế nên chỉ cần không có truyền thừa huyết chú tồn tại, các ngươi có lẽ sẽ sinh sống tốt hơn một chút. Mà ta hy vọng các ngươi có thể có cuộc sống tốt hơn. Việc này liền đến đây thôi. Các ngươi ra ngoài cầm lấy mấy cái xử nữ về trong trướng của mình mà làm. Qua hôm nay, ta cũng không biết chúng ta sẽ như thế nào!”

Bố Doanh mắng: “Chơi mẹ nó! Nếu như đến lúc đó, cùng lắm chúng ta liều mạng với bọn hắn! Bọn hắn nếu như dám tổn hại lão thất, lão tử chơi chết bọn hắn!”

Bố Đồng cùng Bố Tạp liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều hiện lên vẻ bất đắc dĩ, Bố Đồng mở miệng: “Tam ca, chúng ta không chỉ nói về mỗi chuyện lão thất.”

“Thế các ngươi đang nói về cái gì?” Bố Doanh hiện lên vẻ nghi hoặc hỏi.

Bố Tạp nói: “Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện, đừng ở chỗ này cản trở lão nhị hành sự.”

Sau khi ba người rời đi, Bố Lâm đem nhục bổng từ nữ thể rút ra, vỗ vỗ cái mông của nàng rồi nói: “Ngươi đi ra ngoài đi.” Nữ nhân run rẩy đứng lên, hướng bên ngoài trướng mà đi.

Bố Lâm quay sang Mỹ Kỳ nói: “Dáng người của ngươi quả là tuyệt vời, huynh đệ của ta đều không thể kiềm chế được ánh mắt. Cái tên tiểu tử thân đệ đệ của ta luôn ở bên tai ta nói thầm, muốn làm ngươi thử một hai lần.”

Mỹ Kỳ tức giận: “Nếu mà ngươi dám làm vậy với ta, ta sẽ đá nát trứng Bố Doanh! Tuy rằng ta không phải nữ nhân còn tiết hạnh, nhưng cũng không phải là da^ʍ oa đãng phụ, trước kia ta cùng nam nhân làm đều do yêu nhau. Chỉ có ngươi là cường bạo ta.”

“Hãy để ta cường bạo ngươi một lần cuối!”

Bố Lâm ôm lấy Mỹ Kỳ, đem nàng áp xuống giường, bắt đầu thô lỗ kéo y phục của nàng.

Nàng cả kinh hô: “Ngươi muốn làm gì? Tại sao đem y phục của ta xé rách? Ngươi hôm nay làm sao vậy? Trước thì nói về cái chết, sau thì lại nói cường bạo lần cuối?”

Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng thở dốc đáp lại Mỹ Kỳ. Bị hắn mạnh bạo tiến vào, nàng chỉ còn cảm nhận được cảm giác nóng hừng hực cùng một chút đau đớn. Sau một hồi chiến đấu mãnh liệt, Mỹ Kỳ gần như tê liệt, Bố Lâm mới xuất ra ngoài. Sau đó, hắn im lặng nằm trên ngực nàng, không nói một lời.

Nàng ôm lấy hắn, ôn nhu hỏi: “Vì sao? Có thể nói cho ta biết được không?”

“Ngươi theo ta đã được một thời gian, ta cảm thấy ngươi rất ngoan, ta sẽ thực hiện ảo tưởng của ngươi!” Bố Lâm cuối cùng cũng nói chuyện, giọng nói hổn hển khiến cho Mỹ Kỳ thương tâm.

“Ảo tưởng của ta cùng cái chết của ngươi có liên quan gì?”

“Ảo tưởng của ngươi chính là muốn tinh linh tộc tiếp tục tồn tại, đây là điều ước của mỗi tinh linh! Ước muốn của ta cũng là không để dòng họ tuyệt tử tuyệt tôn! Nhưng cả hai việc này đều cần ta phải chết đi. Nếu mà ngươi tin ta, trở về nói với Ai Phỉ, kêu ta gọi nàng tới. Nàng là người có thể tạo ra kết giới mạnh nhất giúp cho tinh linh tránh thoát khỏi việc săn đuổi của nhân tộc.”

Bố Lâm từ trên người của Mỹ Kỳ nằm xuống, nhắm mắt ngủ.

Mỹ Kỳ chậm rãi ngồi dậy, lẳng lặng nhìn hắn hồi lâu, hỏi: “Ở trong lòng của ngươi, vị trí của ta vĩnh viễn cũng không thể so sánh được với Ai Phỉ sao?”

Bố Lâm cứ như đã ngủ say không trả lời nàng.

Nàng thở dài, đứng dậy mặc y phục đàng hoàng, yên lặng đi ra ngoài.

“Ai Phỉ chính là nữ nhân quan trọng nhất trong lòng ta, còn ngươi là nữ nhân ta ở chung lâu nhất.”

Mỹ Kỳ nghe tiếng của hắn dừng chân lại, chậm rãi xoay người, đi tới bên cạnh hắn ngồi xuống: “Kiếp sau, ngươi nhất định phải làm nam nhân của tinh linh tộc ta, ta sẽ làm thê tử của ngươi.”

“Điều đó… để cho nhi tử của ta đi!”

Bố Lâm ở trong ánh đèn dầu yếu ớt, ánh lên vẻ bi thương, tiến sâu vào giấc ngủ.