Chương 57: Sơn phong

Toàn trường cũng bởi vì sự xuất hiện của quyển sách cũ mà trở nên vô cùng oanh động. Lúc này ở bên dưới hội trường, quyển sách cũ được Tinh Vũ tùy ý đặt lên kệ. Quyển sách cũ bị bụi bặm phủ đầy, nhưng mà nhìn vào lại giống như là những bụi bặm kia chân thật là một phần của nó. Phảng phát, cùng tuế nguyệt tang thương kéo dài như vô tận, cùng với trăm ngàn thời đại hợp chung một thể, có cảm giác tang thương không thấu rõ.

Một quyển sách cũ, lấy cái gì có thể khiến cho người ta cảm thấy quái dị đến như vậy.

“100 linh thạch trung phẩm”

Đột nhiên có thanh âm mãnh liệt phóng ra, lập tức khiến cho không khí như bạo nổ. Trong phút chốc, ngợp trời thanh âm vang lên, vô cùng chấn động.

Lâm Thần và đám người Thiên Sát lão nhân tự nhiên cũng không chịu đứng ngoài cuộc. Người trước tài lực hùng hậu, khiến cho người ta sợ hãi. Người sau cũng không kém, tự nhiên ganh đua đến cùng.

Trong nhất thời hội trường huyên náo, khắp nơi đều là thanh âm hùng hồn chấn động.

Mà Sở Dương lại bình tĩnh như nước, đối với phản ứng của mọi người cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên. Dù sao quyển sách cũ này quá mức thần bí, lại có lai lịch cổ xưa, gần như mười phần chính là tuyệt thế võ học thất truyền.

So sánh với hai môn võ học Địa phẩm trước kia, sợ nằng môn này còn bá đạo hơn mấy phần.

Sờ sờ túi trữ vật, hắn có chút trầm ngâm. Tuy nói đã suy tính giữa đường chặn cướp bảo vật nhưng mà trong nội tâm lại có chút lay động. Hắn không phải là đạo tặc, lại càng không là giặc cướp. Lần này suy nghĩ muốn cướp đồ từ trong tay kẻ khác, có chút khác với lẽ thường.

Chỉ là đi đến thế giới này, có lẽ hắn cần nên hiểu rõ quy tắc của nó.

Thiên địa lấy võ làm vương.

Ngươi không càng mạnh, không phải xảo trá, không nhiều thủ đoạn, không có thủ đoạn, chính là bị người khác chèn ép.

Cảm ứng Huyền Thiết kiếm đang rung động, dường như nó cảm nhận được suy nghĩ trong lòng của hắn, hình kiếm vậy mà run lên, phát ra một tia thanh âm trầm thấp vọt vào trong tai hắn.

Sở Dương khép hờ hai mắt, nghĩ đến một năm này ở thế giới này, có cảm giác thế giới này quá rộng lớn. Hắn thật sự muốn đi ra ngoài một chút, tìm hiểu xem nó rộng lớn đến chừng nào. Đến khi đó, lại kiên trì phấn đấu, tìm kiếm một con đường, đi về Trái đất.

Ở nơi đó, vẫn còn phụ thân và mẫu thân, cùng tiểu muội.

Hi vọng họ vẫn sống tốt, không quá vì chuyện mình mất tích mà làm ra chuyện dại dột.

Mà để có thế có hi vọng trở về Trái đất, hắn cũng phải chuẩn bị một chút. Hắn đưa mắt nhìn Bạch Ly, gương mặt của nàng lúc này vô cùng hời hợt quan sát hội trường, trong khóe mắt lóe ra một tia khinh thường. Nhưng mà khi nhìn qua quyển sách cũ, lại hiện ra rõ ràng một tia động tâm.

Bạch Ly thân là cường giả cổ đại, hắn thật hi vọng ba năm sau có thể hoàn hảo giúp nàng tái tạo thân thể, giúp nàng hồi phục thực lực năm xưa. Từ đó cũng sẽ nhờ sự giúp đỡ của nàng trở về Trái đất.

Hắn lúc này không thể cho nàng biết bí mật này của mình, nhưng 3 năm sau, có sẽ không cần phải giấu diếm.

Nàng là cường giả cổ đại, có lẽ sẽ có cách giúp hắn quay về cố hương.

“Trăm năm như một, ba năm như mộng”

Sở Dương thở dài, hít một hơi thật sâu đầy cảm khái rồi liền chậm rãi nhắm mắt.

Bạch Ly thật ra vẫn quan sát động tĩnh của Sở Dương. Vừa rồi cảm giác được hắn dùng một loại thái độ kỳ lạ quan sát mình, trong lòng có chút không hiểu. Cảm nhận được trên người hắn lúc này toác ra một cổ khí tức vô cùng mệt mỏi, làm cho nàng vô cùng ngạc nhiên.

“Người này càng ngày càng thần bí”

Nàng thở dài, tiếp tục quan sát bên dưới.

..

Thánh Kiếm tông, bao gồm tám tòa sơn phong. Mỗi một tòa đều có dị thú bay quanh, bên trên, mây mù phủ kín. Mà đứng trên cao nhìn xuống, vô cùng vô tận nguy nga cung điện phá không mà lên, vô cùng chấn nhϊếp.

Tám tòa sơn phong, ngoại trừ Nhạn Linh sơn và Kiếm Linh sơn, mỗi một tòa còn lại muốn đi lên, đều phải có danh phận không nhỏ.

Ngoại trừ hai ngọn sơn phong đó ra, tám tòa son phong chủ phong là Thông Thiên sơn, năm tòa còn lại phân biệt làm Long Thủ sơn, Thiên Vũ sơn, Lôi Phong sơn, Tinh Thần sơn và Hỏa sơn.

Long Thủ sơn chính là nơi Chấp sự điện tồn tại. Mỗi một đệ tử hoặc là trưởng lão phạm phải tội hình đều sẽ bị đưa đến chỗ này. Vì vậy mà mỗi một người của Chấp sự điện đều có được địa vị cực cao. Có thể xem trong tám tòa sơn phong, Long Thủ sơn là có thực lực nhất.

Trong tám tòa sơn phong, dị biệt có một tòa vô cùng ít danh tiếng. Có lẽ cũng bởi vì thanh danh không lớn, nên vô cùng ít ỏi đệ tử để ý tới chỗ này.

Mà tòa sơn phong này chính là Hỏa sơn.

Ánh mắt trợi treo trên cao, bên trong Hỏa sơn có một tòa cổ điện to lớn.

Cổ điện nằm vào giữa Hỏa sơn. Bốn bề vách núi dựng đứng, không hề có một cây cối nào. Trước cổ điện có một sân đá, nơi này độc nhất trồng một gốc đại thụ vô cùng cổ xưa.

Mà trong sân đá lúc này có một lão già mặc áo màu xám đang cầm một cây chổi quét lấy lá cây nằm trên sân. Lão già này diện mạo vô cùng tầm thường, nhìn vào liền sẽ quên. Có điều bên trong Thánh Kiếm tông xuất hiện một lão già bình thường như thế này lại có chút quái lạ.

Càng quái lạ hơn là trên người của lão gia này hoàn toàn không có chút nguyên khí nào, rõ ràng chính là một người thường.

Lúc này, từ bên ngoài có một trung niên mặc áo bào đen chậm rãi đi vào sân đá. Người này dung mạo như ngọc, mày kiếm mắt sáng. Một đầu tóc cột vô cùng gọn gàng, trên đầu cày lấy hoàng kim thước.

Trung niên đi vào Chấp sự điện, nhìn thấy lão già đang quét lá, sắc mặt liền có chút bất ngờ. Hắn đi đến trước mặt lão già, có chút khom người nói khẽ:

- Sở lão, ta muốn đi vào Hỏa Ngục điện lấy ra một món nguyên binh.

Sở lão chính là gọi lão già bình thường kia. Lúc này nghe trung niên hỏi mình, lão già đầu không ngẩng tay chân thản nhiên cầm chổi vẫn ung dung quét lấy lá rơi rụng trước mặt.

Mà có lẽ như là biết rõ tính tình của Sở lão, trung niên vẫn bình thản đứng đó. Trên mặt không có chút nào khó chịu, chỉ là ánh mắt nhiều thêm một chút quan sát tòa cổ điện trước mặt, hồi lâu mới thở dài một hơi, lại đưa mắt nhìn lão già.

Sở lão quét lá một hồi lâu, liền dựng chổi cây vào thân đại thụ, đầu ngẩng lên nhìn trung niên, cười nói:

- Tông chủ cũng rõ quy củ. Hỏa Ngục điện một năm chỉ được lấy một loại nguyên binh ra sử dụng, đứng ba ngày sẽ phải thu về.

Nói rồi, lão liền chỉ tay vào cổ điện, cười nói:

- Tông chủ tùy ý đi vào, bất quá bên trong có chút xáo trộn, hai cây Địa phẩm nguyên binh đã phục hồi, lúc này nằm ở nơi sâu nhất của Hỏa Ngục điện, có chút hung hiểm.. Có điều bên ngoài Huyền phẩm nguyên binh vẫn ở vị trí cũ.

Nghe lão già nói, trung niên có chút ngạc nhiên. Hắn nhíu mày một chút, liền hướng lão già cúi đầu, nhẹ giọng nói:

- Tạ Sở lão!