Nhạc Phong và Hồ Nhất Bá cho rằng bản thân đã không còn cơ hội tranh đoạt top ba, ngược lại không bằng thuận nước đẩy thuyền, giúp Trần Vũ một tay, hoặc có thể nói là đền bù hổ thẹn trong lòng.
Trên đài, Nam Cung Lễ thản nhiên nói:
- Nhạc Phong phải không? Luận thực lực tổng hợp, ngươi quả thật không tệ. Ta cũng hiểu ý tứ của ngươi, muốn thăm dò nội tình của ta sao?
Nhạc Phong ngạc nhiên, Nam Cung Lễ rất trực tiếp, thoáng cái đã vạch trần ý đồ của mình.
Không sai.
Hắn và Hồ Nhất Bá có suy nghĩ giống nhau, muốn thăm dò nội tình hạng nhất ngoại môn. Lúc trước, Hồ Nhất Bá xem như thành công, bây giờ đến lượt hắn.
- Vậy thì như ngươi mong muốn.
Nam Cung Lễ nhếch miệng, bộ dạng rất hào phóng.
- Lăng Vân bộ.
Nhạc Phong tay cầm Bảo Khí tàn kiếm, kết hợp với bộ pháp, giống như một đạo tàn ảnh hình cùng lướt thẳng về phía Nam Cung Lễ.
“Phành...”
Thân hình Nam Cung Lễ cũng thoắt cái biến mất, kéo theo vài đạo tàn ảnh, thỉnh thoảng đan xen nghênh đón Nhạc Phong.
- Thân pháp thật cao minh.
- Nam Cung Lễ bước chân nhàn nhã như đi dạo, thân pháp còn thắng Nhạc Phong một bậc.
Đám đệ tử đều trợn mắt há hốc mồm.
Đương nhiên, thân pháp của Nam Cung Lễ cũng chỉ thắng được một chút, nếu như đánh ổn định cũng sẽ không trở thành chênh lệch trí mạng.
- Nguyên Cương Phiến!
Quạt xếp trong tay Nam Cung Lễ đột nhiên vẩy lên một mảnh cương phong phiến ảnh, kình phong quét khắp bốn phía, dưới một loại lực lượng nào đó ngưng tụ thành một đoàn, ngoại trừ âm thanh rít gào ra, không còn bất kỳ tạp âm nào khác.
“Thịch...”
Sức mạnh kỳ diệu mà cương mãnh trên quạt xếp không ngờ chém xuống một kiếm của Nhạc Phong, khiến đối phương lâm vào thế yếu.
Nhạc Phong cắn răng, thôi động thân pháp và kiếm pháp đến mức tận cùng, dùng công lực cả đời chống đỡ, không cầu thành công, chỉ cầu vượt qua.
Trong khoảng khắc, Nhạc Phong bị áp chế mười mấy chiêu, hô hấp dồn dập, toàn diện rơi xuống hạ phong.
Dưới sân, Trần Vũ chú ý tình huống chiến đấu, khẽ nhíu mày. Đánh tới lúc này, công kích của Nam Cung Lễ đều cực kỳ tùy ý, hiển nhiên còn chưa dùng toàn lực.
- Vũ ca.
Một thanh âm nhẹ nhàng quen thuộc vang lên bên tai.
Hả?
Trần Vũ thầm giật mình, chỉ thấy một thiếu nữ mỹ lệ giống như từ trong ánh bình minh bước ra, thân hình xinh đẹp, tóc xanh như thác, kiều nhan tựa tuyết đầu mùa, đủ khiến bất kỳ người cùng trang lứa nào đều sinh ra cảm giác kinh diễm.
- Tuyết Tình? Ngươi...
Trần Vũ cảm thấy ngoài ý muốn.
- Vũ ca, ngươi vừa đánh mấy trận, rất tiêu hao, e rằng Nhạc Phong không thể chống đỡ được bao lâu nữa, ngươi mau phục dụng viên “Hồi Khí đan” thượng phẩm này.
Trên cánh tay ngọc của thiếu nữ xuất hiện một viên đan dược óng ánh, trong mắt mang theo vài phần kỳ vọng.
- Rốt cuộc là chuyện gì...?
Trần Vũ có chút quái dị, không hiểu rõ tình huống.
Trong đầu hắn, dấu ấn tình cảm với Mục Tuyết Tình đã sớm phai nhạt đi một chút.
Con đường võ đạo, tông môn đỉnh phong mới là điều hắn hướng tới nhất hiện tại.
- Cho dù chúng ta là bằng hữu bình thường, lẽ nào ta không thể giúp ngươi một chút?
Thiếu nữ nở nụ cười rạng rỡ, tựa như nhớ lại Trần Vũ trước kia có chút “đầu gỗ”.
- Được rồi.
Trần Vũ nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn tiếp nhận viên “Hồi Khí đan” thượng phẩm giá trị không nhỏ kia.
Hắn đột nhiên nghĩ đến, khả năng khôi phục đáng sợ đến từ thể chất của mình tốt nhất không nên để lộ ra ngoài, cũng tránh khỏi càng nhiều người nghi ngờ.
Viên Hồi Khí đan này vừa vặn có thể che giấu tốt.
Nếu như chỉ có lực lượng lớn, có thể nói là ăn vào linh quả, khiến thể chất lột xác, gia tăng khí lực.
Kỳ ngộ như vậy ở trong thế giới tông môn cũng không phải là không có.
Nếu như lực lượng lớn, khả năng khôi phục kinh người, năng lực tự lành biếи ŧɦái, thiên tài thể thuật,... tất cả đều bại lộ thì giải thích thế nào cũng không thông.
Ít nhất, trước khi trở nên cường đại, tốt nhất không nên bại lộ.
- Vũ ca, ngươi phải tranh thủ trở thành đệ tử nội môn...
Đôi bàn tay phấn trắng của Mục Tuyết Tình nắm chặt, dường như so với bản thân Trần Vũ còn quan tâm chuyện này hơn.
- Ừm.
Trần Vũ gật đầu, ăn viên đan dược vào.
Đan vừa vào bụng, Trần Vũ liền cảm thấy trái tim chấn động, một luồng hấp lực quỷ dị truyền đến, chỉ trong nháy mắt đã hấp thu dược lực.
Ngay lập tức, một loại cảm giác thỏa mãn truyền khắp toàn thân Trần Vũ.
Gần như là chỉ trong nháy mắt, thân thể Trần Vũ dưới sự thôi thúc của trái tim thần bí, liền hấp thu hết sạch dược lực trong viên đan dược.
Trần Vũ cảm giác tinh khí thần của mình, nhất là nội tức đã đạt tới trạng thái đỉnh phong chưa từng có.
- Cảm ơn, có cơ hội sẽ trả lại ngươi.
Trần Vũ nhìn Mục Tuyết Tình, thiếu nữ thoáng cái đỏ mặt, càng thêm vài phần mỹ lệ thanh mị.
Một màn này khiến Vương Lăng Vân cách đó không xa ghen ghét cắn răng.
Hắn ngàn vạn lần không nghĩ tới Trần Vũ không những ổn định tiến vào top ba, còn có khả năng đoạt được thứ nhất.
Nhạc Phong, Hồ Nhất Bá còn cam nguyện vì hắn trải đường.
Mục Tuyết Tình từng là đệ nhất mỹ nữ ngoại môn còn đích thân dâng lên Hồi Khí đan giá trị trân quý.
Nếu như...
Nếu như hắn có thể giành được hạng nhất, hết thảy khen thưởng, mỹ nữ, địa vị... chẳng phải đều về tay hắn sao?
Trong một góc núi.
- Vì sao trong lòng ta lại cay đắng, không cam lòng như vậy? Lẽ nào, ta thật sự động tâm với nữ nhân này?
Thất hoàng tử thầm nghĩ.
Nhìn dung nhan ngượng ngùng như đóa mẫu đơn mới nở rộ của thiếu nữ, lúc này hắn có một loại xúc động muốn ôm ấy, lúc đó tất cả tâm nguyện đều thỏa mãn.
Thế nhưng... thiếu nữ xinh đẹp nở nụ cười ngượng ngùng lại dành cho người khác.
Bỗng nhiên, thất hoàng tử nghiêm mặt, biểu tình không để ý chợt biến mất, dường như đã có quyết định trọng đại nào đó.
Đúng lúc này, chiến đấu trên đài đã phát sinh bước ngoặt.
- Ha ha... Làm nóng người kết thúc. Từ lúc bắt đầu thi đấu đến giờ, ngươi vẫn là người đầu tiên có thể đánh với ta đến mức này.
Nam Cung Lễ ngừng lại.
Nhạc Phong phía đối diện đã hô hấp gấp gáp, trán xuất mồ hôi hột.
Đám đệ tử dưới sân đều kinh hãi, lúc này mới qua bao lâu mà Nam Cung Lễ đã bức Nhạc Phong đến mức này?
Đây là làm nóng người? Hoạt động gân cốt?
- Chuẩn bị xong rồi.
Nam Cung Lễ bước ra một bước, chậm rãi đi tới chỗ Nhạc Phong.
Nhạc Phong dường như ý thức được điều gì đó.
Nhưng thân hình của hắn vừa mới động, liền cảm thấy một đoạn thanh âm quỷ dị dồn dập kéo dài chấn động não hải.
Ngay lập tức, thân hình Nhạc Phong chấn động, gần như không đứng vững nổi nữa.
- Tinh thần bí thuật - Nhϊếp Hồn.
Bờ môi Nam Cung Lễ nhúc nhích với tiết tấu kỳ dị, phát ra từng đợt thanh âm dồn dập mà kéo dài.
Lực lượng dư âm của thanh âm kia rơi vào trong tai đám đệ tử xung quanh, tất cả chỉ cảm thấy thần trí bất an, khí huyết nhộn nhạo.
- Thanh âm này...
Trần Vũ đột nhiên nhớ lại tình cảnh đối phó với Hồng Hồ Tam Sát mấy ngày trước.
Trong đó, Tam Sát thông qua một cây sáo thần bí, phát ra sóng âm quái dị, nhưng cũng không phải là sóng âm công kích đơn giản.
Thứ này dính đến lĩnh vực tinh thần.
Mà lúc này, Nam Cung Lễ không hề mượn bất kỳ đạo cụ nào, phát động thanh âm Nhϊếp Hồn, uy lực đã hơn xa lúc đối phó với Tam Sát.
Nhạc Phong chỉ cảm thấy tâm thần rung động, thần trí hỗn loạn, đầu óc quay cuồng.
“Phành...”
Quạt xếp trong tay Nam Cung Lễ vung lên, cương phong phiến ảnh gào thét, hất tung hắn ra ngoài mấy trượng, “keng” một tiếng, bảo kiếm rời tay rơi xuống đất.
Nhạc Phong bại.
Toàn trường hoàn toàn tĩnh mịch, chỉ lưu lại những khuôn mặt kinh ngạc.
Tinh thần bí thuật của Nam Cung Lễ thật sự quỷ dị, cũng khó lòng phòng bị.
- Thực lực của ngươi cũng chỉ có thể đủ để ta thi triển một nửa bí thuật tinh thần.
Nam Cung Lễ khẽ lắc đầu.
Đệ tử dưới sân đều chấn kinh không thể tưởng tượng nổi.
- Trần sư huynh, ta đã dốc hết toàn lực, chỉ đến vậy mà thôi.
Nhạc Phong cười một tiếng cay đắng.
Đối mặt với đệ nhất thiên tài ngoại môn Nam Cung Lễ, thiên tài như hắn cũng chẳng là gì.
Đương nhiên, ở đây không chỉ là thiên phú, mà gia thế của Nam Cung Lễ càng thịnh, sau lưng có trưởng lão tông môn trợ sức.
- Tới đi Trần Vũ, để xem ngươi có năng lực khiến ta thi triển hết một nửa năng lực kia hay không?
Nam Cung Lễ chiến thắng một trận vẫn khí định thần nhàn.
- Được.
Thân hình Trần Vũ lóe lên, bằng tốc độ nhanh nhất nhảy vọt lên đài.
- Vũ ca cẩn thận, ứng phó với bí thuật tinh thần, quan trọng nhất là cố thủ bản tâm, dùng ý chí bản thân đối kháng.
Mục Tuyết Tình nhắc nhở.
Trên sân, Trần Vũ tích súc nội tức, trái tim thong thả đập vang hữu lực, dường như đang chờ đợi thứ gì đó.
- Ngươi không ra tay? Nếu như ta hoàn toàn phát động bí thuật tinh thần, có lẽ ngươi sẽ không còn cơ hội...
Nam Cung Lễ từ tốn nói.
- Chờ ngươi khôi phục nguyên khí, ta mới có thể thắng quang minh chính đại. Ta cũng không muốn mang danh sử dụng xa luân chiến đâu.
Trần Vũ lạnh nhạt nói.
Nam Cung Lễ:
-...
Đây là lần đầu tiên kể từ khi bắt đầu dự thi tới nay, có người dám ở trước mặt hắn khinh thường hắn.
- Mặc dù đám người Nhạc Phong, Hồ Nhất Bá hảo tâm giúp ta dành vị trí thứ nhất, nhưng ta càng muốn dựa vào thực lực chân chính của bản thân, không có một tia ngoại lực nào tác động.
Trần Vũ bình thản không để ý nói.
Nghe vậy, một vài đệ tử đều thoáng trở nên nghiêm túc, tỏ vẻ kính trọng. Ngay cả cao tầng tông môn cũng mặt lộ vẻ tán thưởng.
Trên con đường tu hành của Trần Vũ vẫn luôn là một bước chân một dấu ấn, vô cùng vững chắc ổn định.
Ngay cả giành hạng nhất cũng vậy.
- Nói rất hay, nhưng vừa rồi ngươi cũng đã chiến ba trận, chúng ta hòa nhau.
Nam Cung Lễ chợt cười một tiếng xấu xa, bỗng nhiên ra tay.
“Thịch...”
Thân hình lóe lên, tốc độ vượt xa lúc đối chiến Nhạc Phong, bức thẳng đến, quạt xếp trong tay đánh ra một mảnh cương phong phiến ảnh, kình phong ngưng tụ.
Thật nhanh.
Đám đệ tử dưới sân đều không nhìn ra quỹ tích thân hình của hắn.
- Nam Cung Lễ này, lúc trước giao thủ với ta vẫn còn bảo lưu tốc độ.
Nhạc Phong thoáng cái ngẩn người.
Nam Cung Lễ thật sự cao thâm khó lường, căn bản không biết hắn còn bao nhiêu thực lực chưa xuất ra.
Lăng Vân bộ.
Một cái bóng khác giống như phi báo, lăng không nhảy tránh thoát một kích của Nam Cung Lễ.
Ồ?
Một phiến của Nam Cung Lễ vồ hụt, cực kỳ cảm thấy ngoài ý muốn.
- Bà mẹ, tên này cũng bảo lưu tốc độ, so với lúc trước còn nhanh hơn mấy phần.
Vẻ mặt Trình Quân tràn ngập phiền muộn, tựa như bị đả kích lớn.
Toàn trường, người xem chiến đều cảm thấy phấn chấn, nghiêm túc quan sát hai người trên sân giao phong.
“Phành...! Phành...”
Hai bóng người trên đài, chỉ trong nháy mắt đã giao thủ tới lui, khó phân cao thấp thắng bại.
“Thịch thịch thịch thịch...”
Trái tim của Trần Vũ cấp tốc đập mạnh, khiến cỗ thân thể của Trần Vũ nhận được bạo phát chân chính.
- Tên này rốt cuộc là quái vật gì, tốc độ còn hơi thắng ta một bậc, nếu không phải thân pháp ta cao minh hơn...
Nam Cung Lễ thầm giật mình.
Phải biết rằng, hắn tu hành một môn thân pháp cấp cao, còn vượt qua Lăng Vân bộ.
- Vân Sát quyền!
Đột nhiên, Trần Vũ hít sâu một hơi, đánh ra một quyền Vân Sát nội tức hừng hực, kình phong gào thét, mơ hồ tái hiện một đoàn mây đen sát khí.
- Đồng thủ!
Cánh tay của hắn hiện lên một tầng kim loại đồng xanh, bề mặt có vân đồng cổ xưa, giống như một kích của Phật Đà.
- Nguyên Cương Phiến!
Nam Cung Lễ vẩy ra một quạt, ngưng tụ cương phong phiến ảnh, cùng va chạm với mây đen sát khí.
“Ầm...”
Tại nơi hai người giao phong, trên đài tỉ võ cứng rắn nổ ra một cái hố cạn chừng vài thước. Đây chính là khoáng nham cứng rắn trên cả sắt thép.
Trong sóng khí kình phong cường đại, hai bóng người tách ra.
“Thịch...! Thịch...! Thịch...”
Trong đó, Nam Cung Lễ tay cầm quạt xếp, ho khan vài tiếng, chật vật lui về sau vài bước.
Trần Vũ lùi một bước, gương mặt có chút đỏ hồng.
Đông đảo người vây xem dưới đài đều ngừng hô hấp, nhìn hai người chằm chằm.
- Rất tốt, đối chiến chính diện như vậy, ngươi vẫn là người đầu tiên có thể mơ hồ áp chế ta.
Nam Cung Lễ trầm mặt nói.
- Chẳng qua, tiếp theo ngươi sẽ phải nghênh tiếp bí thuật tinh thần toàn lực của ta.
Dứt lời, Nam Cung Lễ cất bước đi tới chỗ Trần Vũ.
- Bí thuật tinh thần - Nhϊếp Hồn!
Một đạo thanh âm chói tai kéo dài chấn vào não hải Trần Vũ, tiếng ong ong vang lên, tâm thần rung động.