Trong lòng Đồng Ngọc Linh nổi lên sóng lớn, chỉ cảm thấy thiếu niên trước mắt đột nhiên trở nên cao thâm khó lường.
Nàng hảo tâm nhắc nhở Trần Vũ, phòng bị đám người Nhạc Phong luân phiên thách đấu.
Nhưng chính nàng cũng không nghĩ đến, kế hoạch của Trần Vũ cũng không giới hạn trong phạm vi tranh đoạt top ba như đám người Nhạc Phong. Hắn còn muốn gia nhập song long tranh bá, nhúng tay vương miện “hạng nhất thi đấu”.
Bất luận thực lực, tự tin và khích phách, hắn đều vượt qua những người kia.
- Ta khiêu chiến hạng mười, Tào Lôi.
Một thiếu nữ thanh mị, dẫn đầu lên sân, phát ra khiêu chiến với top mười.
Thiếu nữ này chính là Giang Vân Nhi, xếp hạng thứ hai mươi.
Xếp hạng chiến bình thường đều là dựa vào thứ tự mà phát ra khiêu chiến.
Vốn dĩ, thực lực của Giang Vân Nhi có hi vọng chen vào top mười lăm, chẳng qua, bởi vì thua trong trận đấu với Trần Vũ, bị nhục nhã lớn, cho nên về sau phát huy không tốt lắm.
Nàng vừa vào sân, liền khiêu chiến top mười.
Thế nhưng, Giang Vân Nhi giao phong không đến mười chiêu đã bị Tào Lôi bức ra khỏi sân đấu võ, không chút sức chống cự.
Chênh lệch giữa top mười và top hai mươi khá lớn.
Sau nàng, hạng mười chín, hạng mười tám, hạng mười bảy... lần lượt phát ra đợt khiêu chiến thứ nhất của mình.
Đối tượng khiêu chiến của bọn họ, phần lớn là top mười như Tào Lôi, Hoàng Viên.
Sự thực chứng minh, xếp hạng đấu loại vẫn có uy tín nhất định. Những người sau top mười lăm, khiêu chiến top mười, tất cả đều bại trận, hơn nữa khoảng cách còn khá lớn.
Dù vậy, top mười vẫn là mục tiêu khiêu chiến của mọi người.
Bởi vì, thi đấu Ngoại môn chỉ có top mười mới có khen thưởng. Mặc dù top mười không bằng top ba, không có hi vọng lớn được tuyển vào nội môn, nhưng ít ra tỉ lệ vẫn cao hơn.
Đến tận top mười hai thì khiêu chiến mới chân chính kịch liệt.
Hạng mười một và hạng mười hai, lần lượt là Dương Phàm và Phương Hình, thành tích song song.
Hai người này, trong khóa trước là hạng chín và hạng tám, khóa này lại bị chen ra khỏi top mười.
Nguyên nhân chủ yếu là bởi vì lần này xuất hiện ba hắc mã: Trần Vũ, Đồng Ngọc Linh, Tào Lôi.
- Ta khiêu chiến hạng nhất, Đồng Ngọc Linh.
Dương Phàm tay cầm trường thương, leo lên sân đấu võ, chỉ ra mục tiêu.
Lần thi đấu này, vận khí của hắn tương đối kém, bị chen ra khỏi top mười, cực kỳ căm hận.
Hắn không khiêu chiến đám người Tào Lôi, Dương Phàm, mà nhằm thẳng Đồng Ngọc Linh.
Trước mắt, trong sáu người cùng đạt hạng nhất, chỉ có Đồng Ngọc Linh thoạt nhìn thực lực hơi yếu.
- Như ngươi mong muốn.
Đồng Ngọc Linh khẽ cười một tiếng, chậm rãi lên đài.
Hai người ở trên đài, nhanh chóng giao phong mấy chiêu, liền bắt đầu nghiêm túc.
Không đến mười chiêu.
- Đi!
Nhuyễn kiếm trong tay Đồng Ngọc Linh chợt lóe huyết mang, kiếm ảnh như sóng lớn, đánh rơi trường thương của Dương Phàm.
“Ộc...”
Dương Phàm phun ra một búng máu, vẻ mặt khϊếp sợ.
Tại sao Đồng Ngọc Linh lại trở nên mạnh mẽ như vậy? Nhất là trong khí tức, mang theo một luồng huyết khí bá đạo, khủng bố kinh người.
- Trên người nữ nhân này, e rằng có chút kỳ ngộ.
Ánh mắt của Tông chủ Vân Nhạc môn, thoáng lướt qua trên người Đồng Ngọc Linh.
- Trong thiên địa này, dị bảo quý hiếm vô số kể, nếu như có thể thiện dụng thì tự nhiên được ích, nếu quá mức ỷ lại, sẽ tự bóp chết tiềm lực bản thân, thậm chí mất hết.
Hạ Vũ tiên tử vuốt cằm nói.
Trong thế giới tông môn, một vài đệ tử được kỳ ngộ cũng không phải là hiếm gặp. Chỉ riêng những trưởng lão ở đây, có thể đạt tới cấp bậc hiện nay, có ai không có kỳ ngộ bất phàm?
Phía sau Dương Phàm, hạng tám Phương Hình cũng phát ra khiêu chiến.
Hắn khiêu chiến Tào Lôi, sau vài chục chiêu cũng thất bại.
Tiếp theo, khiêu chiến ngoài top mười đã xong, không có người nào thành công.
Tiếp theo, đến lượt hạng bảy đến hạng mười như Viên Bắc Thông, Trình Quân, Hoàng Viên, Tào Lôi có thể phát ra khiêu chiến.
Bốn người này, thành tích thật ra là ngang nhau, lúc đấu loại chỉ từng thua một trận.
- Ta khiêu chiến Hoàng Viên.
Tào Lôi trong ba thớt hắc mã, dẫn đầu khiêu chiến Hoàng Viên hạng bảy khóa trước.
- Thiết Sa chưởng.
Tào Lôi sử xuất chưởng pháp viên mãn đỉnh phong, sóng nhiệt cuồn cuộn, song chưởng đỏ hồng.
Một trận chiến này đánh gần trăm chiêu.
Cuối cùng, Hoàng Viên vẫn dựa vào sức mạnh cường hoành, nội tức hùng hậu, miễn cưỡng đánh bại Tào Lôi.
Từ hạng bảy đến hạng mười, cạnh tranh giữa đám người Viên Bắc Thông, Trình Quân, Hoàng Viên, Tào Lôi hết sức kịch liệt.
Cuối cùng, Hoàng Viên và Tào Lôi khiêu chiến đều thất bại, Viên Bắc Thông và Trình Quân tạm thời vươn lên đầu.
Chẳng qua, Viên Bắc Thông và Trình Quân cũng không lập tức tranh đoạt danh tiếng lần nữa, ánh mắt của bọn hắn thoáng cái cố định trên người Trần Vũ.
- Trần Vũ!
Viên Bắc Thông đứng trên đài tỉ võ, thân hình cao lớn như thiết tháp, song quyền nện vào nhau, thanh thế cường đại, khiến người khác phải kinh sợ.
Ba người Nhạc Phong, Hồ Nhất Bá, Trình Quân đều thoáng mỉm cười.
Dựa theo kế hoạch, Viên Bắc Thông sẽ là người đánh trận đầu.
- To con, đến đúng lúc.
Trần Vũ cười nhạt một tiếng, nhảy lên đài.
Từ sau khi dung nhập trái tim thần bí, thể chất lực lượng của hắn đều cường hoành trên diện rộng. Tuyệt đại đa số tình huống, bao gồm cả những trận chiến trước, hắn luôn tận lực kiềm chế lực lượng, không hề phát huy toàn bộ.
Lúc này, đối thủ của hắn là đại lực thần ngoại môn Viên Bắc Thông, là thần lực trời sinh chân chính.
Trần Vũ thật muốn biết, hậu thiên thần lực như hắn và thiên sinh thần lực như Viên Bắc Thông khác biệt ở điểm nào.
- Chúng ta tới so xem người nào mạnh hơn.
Thanh âm của Viên Bắc Thông giống như sấm rền, song quyền chậm rãi vung lên, nội tức hùng hậu, chấn động ong ong.
- Khai Sơn quyền.
Một quyền như cối xay đánh ra, kình phong mãnh liệt đập vào mặt, dưới dất dấy lên một trận bụi mù, mang theo một loại không khí đè ép trầm trọng.
- Đến hay lắm.
Trần Vũ không những không sợ còn mừng rỡ, trái tim trong cơ thể trầm ổn đập vang, đánh ra một quyền, lực lượng mênh mông từ trong cơ thể tràn ra.
Nắm quyền của hắn chỉ vận lực liền tự động hiển lên một tầng đồng xanh.
“Phành...”
Hai luồng lực lượng va chạm vào nhau, lực lượng mãnh liệt khiến cho sân đấu võ thoáng chấn động một chút.
Chỉ trong giây lát, lấy vị trí của hai người làm trung tâm, một luồng sóng khí vô hình càn quét khắp phương viên mấy trượng.
Mọi người ở dưới sân đều ngừng thở, lực lượng kinh khủng giao phong, giống như hai đầu thiết ngưu va chạm vào nhau.
Luận khổ người, ở độ tuổi như Trần Vũ đã có thể xem là cường tráng cao lớn, mà Viên Bắc Thông thì so với người thường còn cao hơn nửa đoạn, giống như cự viên.
Thế nhưng, khoảng khắc song quyền va chạm, thân hình Viên Bắc Thông lại thoáng rung lên, có chút dao động.
“Bịch bịch bịch...”
Trần Vũ và Viên Bắc Thông đồng thời thối lui vài bước. Nhưng thoạt nhìn, bước chân và hô hấp của Trần Vũ lại càng trầm ổn hơn.
Một màn này, khiến cho đám đệ tử đều hoảng sợ.
- Lực lượng của Trần Vũ không ngờ đạt đến trình độ này, nhất định là Viên Bắc Thông không dùng hết toàn lực.
Vương Lăng Vân khó mà tiếp thu nổi.
- Ha ha... Vậy mà có thể tiếp được một kích bảy thành lực lượng của ta, không ngờ Viên Bắc Thông ta có thể gặp được đối thủ so tài lực lượng.
Viên Bắc Thông cười lớn một tiếng.
Gương mặt hắn đỏ bừng hưng phấn, hít sâu một hơi, bắp thịt toàn thân bành trướng, sinh ra một loại áp lực càng mạnh.
- Khai Sơn quyền.
Viên Bắc Thông liên tục xuất ra mấy quyền, lực lượng đã đạt đến một cấp bậc mới.
Trần Vũ thản nhiên không sợ, trái tim trong cơ thể đập vang, lực lượng bộc phát, xương cốt huyết nhục toàn thân giống như bị kích hoạt, trở thành lực lượng kinh người.
Hắn không vận chuyển Đồng Tượng công tới tình trạng gân đồng, chính hắn cũng muốn nghiên cứu bí mật trái tim của mình.
“Thịch...! Thịch...! Thịch...”
Sau vài lần va chạm, Trần Vũ cảm thấy toàn thân sảng khoái, lực lượng liên tục không ngừng bạo phát.
Không lâu sau, hai người trên đài đã ngạnh kháng một hai trăm quyền, đánh vô cùng kinh tâm động phách, mỗi một kích đều sinh ra ảo giác như mặt đất đang chấn động.
Trong lúc vô tình, Trần Vũ lúc phát lực đã phát hiện một vài kỹ xảo vận dụng trái tim thần bí.
Phối hợp với hô hấp, trái tim thần bí có thể giữ lực, ví dụ, khi hít sâu giữ một hơi lực, có thể bộc phát một quyền vượt xa bình thường.
Bên cạnh đó, dưới áp lực ngoại tại kí©h thí©ɧ, trái tim cấp tốc nhảy lên, có thể nháy mắt tăng cường sức bật.
Loại đề thăng trong nháy mắt này, giống như một quyền miểu sát Khấu Vương cách đây ít ngày, là loại lực lượng cao thâm “quyền kình ngưng sát” vượt cấp phát ra.
- Cứ tiếp tục như vậy, thể lực và nguyên khí của Trần Vũ sẽ tiêu hao không ít.
Hai người Hồ Nhất Bá, Trình Quân nhìn nhau mỉm cười.
Chẳng qua, trong lòng Nhạc Phong lại mơ hồ có chút bất an, hắn nhớ lại kỳ tích của Trần Vũ trước đây, lúc đó đối phương thậm chí có thể dùng tu vi Luyện Thể kỳ, kéo dài dây dưa với Hùng Vương tận nửa nén hương.
Sau hai trăm chiêu.
Hô hấp của Trần Vũ vẫn trầm ổn, không nhanh không chậm, thế nhưng trán của Viên Bắc Thông đã bắt đầu thấm ra một giọt mồ hôi.
- Xem ra, ưu thế lớn nhất mà trái tim thần bí mang lại cho ta là sức bền bỉ và năng lực khôi phục, lực lượng chỉ là thứ yếu.
Trong lòng Trần Vũ thầm nghĩ.
Lực lượng của Viên Bắc Thông dù lớn, nhưng sau nhiều quyền bạo phát lực lượng cực hạn, hắn đã có dấu hiệu không đủ lực.
- Kết thúc thôi.
Trần Vũ đột nhiên khẽ lẩm bẩm, vận chuyển Đồng Tượng công.
“Ô...ô...ô...n...g”
Lớp da toàn thân của hắn nổi lên một tầng kim loại đồng xanh, tựa như một bức tượng đồng, thân hình bành trướng vài phần.
Thoáng chốc, một luồng khí tức thể phách vô hình mang đến lực áp bách khí huyết cường đại.
- Biến thân rồi... Chẳng lẽ tên này dùng tà thuật?
Hô hấp của Viên Bắc Thông thoáng đình trệ, nhìn Trần Vũ thân hình đại biến, ánh mắt thoáng ngốc trệ.
- Đồng Tượng công...
Cao tầng tông môn, mấy vị trưởng lão đều đồng thời kinh ngạc thốt lên.
- Đồng Tượng công của người này đã đạt tới cấp bậc gân đồng, ít nhất là gân đồng sơ thành.
Nam Cung trưởng lão và Mao trưởng lão đều thất kinh.
Hai người nhìn nhau, đều thấy vẻ mừng rỡ trong mắt đối phương.
“Phành...”
Trần Vũ đánh ra đại thủ đồng xanh, giống như một bức tượng Phật Đà, một quyền đánh bay Viên Bắc Thông đã không còn đủ lực lượng thối lui vài trượng.
- Dừng, dừng một chút... Vị trí đại lực thần thứ nhất ngoại môn tặng cho ngươi.
Viên Bắc Thông kinh hoàng nhảy xuống sân đấu võ.
Vừa rồi chọi cứng, hắn càng đánh càng chịu thiệt, một quyền cuối cùng, hình thái biến thể của Trần Vũ càng trấn áp hắn.
Dưới sân.
Ba người Nhạc Phong, Hồ Nhất Bá, Trình Quân thoáng trao đổi ánh mắt.
- Theo kế hoạch, ta lên trước, có lẽ hắn đã tiêu hao một chút thể lực và nguyên khí rồi.
Trình Quân khẽ gật đầu, lên tiếng.
Dứt lời, hắn nhìn về phía chấp pháp giả, đề nghị khiêu chiến Trần Vũ.
- Trần Vũ, ngươi vừa bị khiêu chiến, có quyền nghỉ ngơi một lượt.
Chấp pháp giả dò hỏi.
- Hừ, nghỉ một lượt thì ích gì chứ?
Vương Lăng Vân cười lạnh.
Một vài trận chiến kết thúc sớm, có lẽ chỉ mười mấy chiêu là xong.
- Không cần.
Trần Vũ châm chọc nói:
- Đám người các ngươi muốn khiêu chiến ta? Vậy thì cùng nhau xếp hàng đi, một lần giải quyết, đỡ phiền phức.
Cái gì?
Ba người Viên Bắc Thông, Nhạc Phong, Trình Quân đều sầm mặt.
Trần Vũ này thật đúng là điên cuồng ngang ngược. Rõ ràng biết bọn hắn xa luân chiến, không ngờ còn dám đề nghị bọn hắn cùng xếp hàng.
Trên Vân Thiên phong, ở một góc nào đó.
- Trần Vũ ca, trận thi đấu này liên quan đến vận mệnh của ngươi, sao có thể khinh thường...
Lông mi của Mục Tuyết Tình khẽ run lên, rõ ràng trong đôi mắt mỹ lệ động nhân thoáng hiện một tia sầu lo.
Chẳng biết tại sao, nàng có một loại hi vọng cường liệt: Nếu như Trần Vũ ca thân thiết với mình từ nhỏ có thể tiến vào nội môn, cùng mình bước trên con đường võ đạo, nhân sinh nhất định sẽ rất mỹ mãn.
“Keng keng keng...”
Lúc này, hai bóng người trên sân đã cấp tốc giao phong vài chiêu.
“Keng...”
Một cái đại thủ đồng xanh nặng nề trực tiếp đánh bay bảo kiếm của Trình Quân ra ngoài.
Thật nhanh...
Mục Tuyết Tình và Thất hoàng tử vốn không để ý trận chiến đều giật mình sợ hãi.
Dưới sân, mọi người ồ lên.
Trình Quân xếp thứ sáu ngoại môn, không ngờ ở trong tay Trần Vũ lại không chống nổi mười chiêu.