Chương 47: Thế Không Thể Đỡ

Hoàng Viên xếp thứ bảy, ở trong ngoại môn, tuyệt đối là một nhân vật tàn nhẫn.

Nhìn thấy hắn lên sân, Vương Lăng Vân và Giang Vân Nhi ở dưới sân đều lộ vẻ mừng rỡ: “Lần này Trần Vũ cuối cùng cũng đá phải tấm sắt rồi.”

- Trần Vũ, kỷ lục liên thắng của ngươi dừng lại ở đây thôi.

Vương Lăng Vân cười âm lãnh.

Đến lúc này, Trần Vũ đã chín thắng liên tiếp, thêm một thắng nữa là mười thắng liên tiếp, như vậy thì có thể ngồi vững vị trí top mười.

Cũng may, cuối cùng kế hoạch chặn đánh của hắn cũng có thể cản lại Trần Vũ.

- Hoàng Viên đấu với Trần Vũ.

- Thật tốt, hắc mã khóa này đấu với hạng bảy khóa trước, rất đáng chú ý.

Đám đệ tử dưới đài đều có chút mong đợi.

Đối với hai người trên đài mà nói, đám đệ tử đều không có cảm tình gì. Một kẻ thì hoành hành ức hϊếp đệ tử ngoại môn, một kẻ thì gây nên công phẫn trong thi đấu.

Hiện tại, để cho hai “ác nhân” này đấu một trận, mọi người đều cao hứng.

- Chẳng qua, thực lực Hoàng Viên quá mạnh, thớt hắc mã Trần Vũ này có thể chiến thắng được không?

Không ít đệ tử đều không quá xem trọng Trần Vũ.

Hoàng Viên ở ngoại môn có ác danh quá lớn, gần sánh bằng Hồ Nhất Bá.

- Tiểu tử, bây giờ ngoan ngoãn chịu thua, lại xin lỗi Vân Nhi sư muội, Hoàng Viên ta có thể tha cho ngươi một mạng.

Hoàng Viên mập mạp ôm bụng phệ đứng trên đài.

Vân Nhi sư muội.

Vài tên đệ tử ở dưới đài đều không khỏi buồn nôn chửi thầm. Tình huống này xem ra Hoàng Viên đã tự cho là mình đã chiếm được trái tim mỹ nhân rồi.

- Tên mập mạp thối này.

Giang Vân Nhi xanh mặt, âm thầm tức giận. Nếu không phải muốn xả giận, nàng đã sớm trở mặt.

- Chỉ là hạt gạo cũng dám tranh sáng với ánh trăng.

Trần Vũ nhạt nhẽo nói.

- Câm miệng! Những lời này là ta nói mới đúng.

Hoàng Viên giận tím mặt.

Một tên đệ tử đã từng ở ngoài rìa ngoại môn, lại dám dùng ánh trăng và hạt gạo để ví von. Mấu chốt nhất là hắn còn bị xem là hạt gạo.

Mọi người ở dưới sân đều ngạc nhiên cười to.

Trần Vũ bộ dạng tựa cười mà không phải cười, hiển nhiên đang cố ý đùa giỡn Hoàng Viên.

Nếu là trước đây, lúc Thông Mạch sơ kỳ, tầng thứ da đồng, hắn quả thật còn có chút kiêng kỵ Hoàng Viên.

Nhưng bây giờ, thực lực của hắn không chỉ tăng lên một bậc, phong mang càng lộ rõ.

Hoàng Viên chính là một nhân vật thích hợp làm đá mài đao.

- Ngươi muốn chết!

Hoàng Viên động thân, thân thể tròn vo lại cực kỳ linh hoạt.

“Phịch...”

Trong nháy mắt, thể hình tròn vo của hắn đã đi tới trước mặt Trần Vũ.

- Hàng Long Thủ!

Một tay của Hoàng Viên mơ hồ bành trướng vài phần, giống như cái quạt hương bồ khổng lồ, mang theo nội tức hùng hồn kinh người rít gào, một chưởng đập tới mặt Trần Vũ.

- Muốn đánh mặt ta? Có phải hơi gấp rồi không?

Trần Vũ thong thả tự nhiên.

“Vụt...”

Thân hình hắn nhẹ nhàng xoay một cái, tránh thoát một chưởng của Hoàng Viên, còn thuận thế áp sát đối phương.

- Hừ! Mở tưởng dùng thân pháp áp chế ta.

Hoàng Viên cười lạnh một tiếng, thân thể mập mạp trơn trượt hết sức, chỉ hơi chuyển động, một bàn tay lớn khác giống như cái xẻng sắt, quét tới yết hầu Trần Vũ.

Trần Vũ có chút ngoài ý muốn.

Thân pháp của Hoàng Viên chỉ kém Nhạc Phong một chút, không ngờ có thể lấy tĩnh chế động, thập phần lão luyện.

Thấy vậy, hắn khẽ hít một hơi thật sâu, một quyền ngạnh kháng “Hàng Long thủ” của Hoàng Viên.

“Vù...”

Nắm đấm của Trần Vũ đánh ra, toàn bộ cánh tay đều bành trướng vài phần, hóa thành một cái đại thủ xanh đồng, cũng ngưng tụ một đoàn khí kình âm sát bá đạo.

- Ồ! Đồng Tượng công dường như đã được tu hành tới da đồng đại thành trở lên.

Nam Cung trưởng lão râu bạc thoáng xẹt qua một tia ngạc nhiên trong mắt.

“Ầm...”

Một đạo sóng khí kinh người dấy lên tại vị trí giữa hai người.

Khoảnh khắc giao phong, sắc mặt Hoàng Viên đại biến.

“Phịch phịch phịch...”

Thân hình Hoàng Viên trực tiếp thối lui vài bước, bàn tay mơ hồ đau nhói.

- Làm sao có thể... Lực lượng của ngươi...

Vẻ mặt Hoàng Viên biến hóa, khó mà tiếp nhận nổi.

Phải biết rằng, từ nhỏ hắn đã tu hành một môn công pháp hoành luyện gia truyền, bất kể lực lượng hay lực phòng ngự đều áp chế cùng cấp.

Nhưng một kích vừa rồi, chính hắn lại bị áp chế.

Bị lực lượng nghiền ép, chỉ lúc giao thủ với đại lực thần ngoại môn “Viên Bắc Thông” mới từng xuất hiện.

Đám đệ tử dưới sân lại càng khϊếp sợ hơn.

Đám người Hồ Nhất Bá, Trình Quân, Vương Lăng Vân cũng lộ vẻ như nhìn thấy quỷ.

Thế nhưng, một màn tiếp theo, càng vượt qua tưởng tượng của bọn họ.

- Một kích vừa rồi, ta còn chưa dùng đến năm thành thực lực, ngươi cũng chỉ có vậy mà thôi.

Trần Vũ cười nhạt.

Năm thành thực lực.

Chỉ trong nháy mắt, bốn chữ này giống như sóng lớn kinh thiên, quét ngang suy nghĩ đám đệ tử.

Hoàng Viên càng có cảm giác bản thân nhỏ bé bị sóng lớn nuốt chửng.

Một khắc này, thiếu niên cao lớn đối diện, giống như hóa thành một cự nhân, mang theo khí thế ngập trời không gì cản nổi.

- Năm thành thực lực? Không phải là thật chứ?

- Tiểu tử này thật bốc phét...

Không chỉ đám đệ tử, ngay cả một vài tiền bối tông môn ở đây cũng đều kinh ngạc chú ý.

- Thú vị, không chỉ mượn lực lượng ngôn ngữ tạo nên áp lực tâm lý cho đối thủ, còn có thể xây dựng khí thế của mình.

Tông chủ Vân Nhạc môn mỉm cười.

Có đôi khi, cao thủ giao phong, dưới tình huống thực lực tương tự, một bên có thể phá hủy chiến tuyến tâm lý của đối phương, đã xem như có cửa đột phá rồi.

- Hừ! Chẳng qua là chút thông minh vặt mà thôi.

Hạ tiên cô hừ lạnh một tiếng, trên ngọc nhan đoan trang thoáng hiện vài tia khinh thường.

- Ta không tin! Đừng mơ dùng đòn tâm lý.

Hoàng Viên cũng không ngốc, gầm nhẹ một tiếng, hai tay mở ra, càng trở nên cứng rắn, phảng phất giống như hai cái kềm sắt khổng lồ.

“Vù...! Vù...”

Hai cánh tay hắn vung lên, nội tức cuồng bạo dâng trào, quanh người kình phong gào thét.

Trong khoảng khắc, Hoàng Viên dốc hết công lực cả đời, toàn bộ lực lượng ngưng tụ thành một kích đỉnh phong.

Nếu như nói, một kích vừa rồi hắn chỉ phát huy tám thành thực lực, vậy thì lúc này, có thể là phát huy vượt xa bình thường, mười hai thành.

- Vân Sát quyền!

Trần Vũ biến đổi quyền thế, trên người bắn ra một luồng khí tức hung sát hừng hực, nội tức âm sát bá đạo phát ra tiếng rít trầm thấp.

“Ầm...”

Một quyền này, trong tiếng nổ vang mơ hồ, đánh ra một đoàn sát khí như mây đen, uy lực sát khí hung mãnh ập tới trước mặt, đệ tử dưới đài đều cảm thấy thân thể phát lạnh.

Đây là?

Hoàng Viên hoảng hốt, nội tức khí huyết trong cơ thể đều thoáng đình trệ, thần trí bị sát khí vô hình quét qua.

Dưới tình huống này, mười thành thực lực của hắn, không ngờ phát huy không được bảy, tám phần mười.

- Nguyên Sát Thần Công!

- Không đúng! Là Vân Sát quyền...

Một vài trưởng bối tông môn có mặt tại hiện trường đều nhao nhao thất thanh.

Trong gian đình ở giữa.

Tông chủ Vân Nhạc môn, Nam Cung trưởng lão, Hạ tiên cô, đồng thời động dung.

“Ầm...”

Trên sân đấu võ chấn động, Hoàng Viên tựa như châu chấu đá xe, bị một quyền hung mãnh bá đạo trực tiếp đánh bay ra ngoài mấy trượng.

“Ộc...”

Hoàng Viên phun ra một búng máu, miễn cưỡng ổn định thân hình, sắc mặt trắng bệch.

Dưới sân, tất cả đều là thanh âm xôn xao.

Một quyền của Trần Vũ, uy thế thật đáng sợ, một quyền mơ hồ đánh ra sát phong như mây đen, có dấu hiệu của Luyện Tạng kỳ.

Mạnh như Hoàng Viên, cũng bị một quyền đánh bay hộc máu.

Hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc.

- Làm sao lại mạnh như vậy...?

Đám người Vương Lăng Vân kinh hãi thất thanh, Giang Vân Nhi lại càng chấn kinh, còn mơ hồ bị bá khí của một quyền kia hấp dẫn.

Cường hoành, bá đạo, hung mãnh...

Đây là trùng kích do một quyền kia mang lại.

- Năm thành thực lực? Lời nói vừa rồi của tiểu tử kia, thật ra đã rất khiêm nhường rồi.

Tông chủ Vân Nhạc môn trầm giọng nói.

- Hắn có thể tu hành Vân Sát quyền đến cấp bậc này. E rằng một quyền đã sắp chạm tới đại thành rồi.

Trên mặt Hạ Vũ tiên tử thoáng hiện vẻ kinh sợ.

Bởi vì Mục Tuyết Tình, cho nên nàng vẫn luôn có thành kiến với Trần Vũ. Nhưng không ngờ tiểu tử này lại có thiên phú quyền pháp võ kỹ cao như vậy.

- Nếu không phải bởi tu vi hạn chế, nói không chừng một quyền vừa rồi chính là Vân Sát quyền đại thành.

Nam Cung trưởng lão lẩm bẩm.

Ở ngoại môn, có thể tu luyện môn công pháp hung hiểm như Vân Sát quyền đến cấp bậc này quả thật hiếm thấy.

Trên sân đấu võ.

Sắc mặt Hoàng Viên trắng bệch, hô hấp gấp gáp, vẻ mặt kinh hãi không cam lòng.

- Ngươi còn muốn đánh?

Trần Vũ nhìn hắn châm chọc.

- Số 99 thắng.

Chấp pháp giả trực tiếp vung cờ, tuyên bố Trần Vũ thắng lợi.

“Ộc...”

Hoàng Viên lại phun ra một búng máu, thân thể lắc lư kịch liệt, chỉ thiếu chút đã ngã xuống đất.

Mọi người dưới đài lại càng kinh hãi.

Một quyền kia, so với tưởng tượng còn đáng sợ hơn, khiến Hoàng Viên trực tiếp trọng thương. Nếu cưỡng ép chiến đấu, e rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Khó trách chấp pháp giả lại trực tiếp tuyên bố thắng bại.

- Mười thắng liên tiếp.

Trần Vũ khẽ thở ra một hơi, đi xuống sân đấu võ.

“Vù...”

Lúc hắn đi xuống, trong mắt đám người lộ vẻ kính úy, tự động tách ra một con đường cho hắn.

Còn có một số người thì lựa chọn né tránh.

Có một số thì chủ động tiến lên khen ngợi.

- Trần sư huynh, một quyền vừa rồi thật là quá bá đạo.

- Hì hì, Trần sư huynh, một quyền kia thật quá có mùi vị nam nhân, người ta rất thưởng thức nha...

Không chỉ nam đệ tử, ngay cả một vài nữ đệ tử cũng chủ động tiếp cận.

Trần Vũ không khỏi ngạc nhiên.

Lúc trước, hắn cũng không được hoan nghênh như vậy.

Một quyền vừa rồi đã giúp Trần Vũ chân chính lập uy ở ngoại môn, đồng thời xác định địa vị hắc mã của hắn trong đợt thi đấu khóa này.

- Tức chết ta rồi!

Giang Vân Nhi ở cách đó không xa, tức giận tới xanh mặt.

- Thực lực như vậy, hắn làm sao làm được?

Vương Lăng Vân thất hồn lạc phách lẩm bẩm.

Kế hoạch chặn đánh của hắn, cuối cùng vẫn thất bại.

Thời khắc này, thực lực Trần Vũ bày ra, e rằng có khả năng xông vào đến tận top ba.

Cuộc tỉ thí càng về sau, từng cuộc chiến của vòng thứ mười đều lộ vẻ hết sức đặc sắc.

Trên đài, không có kẻ yếu, thực lực tối thiểu có thể xếp vào top ba mươi.

Trong đó, Hồ Nhất Bá gặp gỡ hắc mã Tào Lôi, trận chiến này hấp dẫn không ít ánh mắt.

Kết quả, chỉ sau mười mấy chiêu, Hồ Nhất Bá vung động “Bá Vương kích” danh chấn ngoại môn, dưới thế công của hắn, một kích bá đạo vô song quét loại Tào Lôi.

Kỷ lục liên thắng của hắc mã Tào Lôi dừng tại đây.

- “Bá Vương kích” của Hồ Nhất Bá, e rằng cũng là một kiện Bán Bảo Khí.

Trần Vũ thoáng lưu tâm.

Bất kể là tu vi, công lực, lực lượng, Hồ Nhất Bá đều dễ dàng vượt qua Hoàng Viên. Uy danh hạng tư khóa trước, có thể nói là danh xứng với thực.

Hồ Nhất Bá mười thắng liên tiếp, ánh mắt tràn ngập chiến ý băng lãnh, từ trên mặt Trần Vũ lướt qua.

Từ sau lần báo danh tranh phong kia, Hồ Nhất Bá và Trần Vũ đã định sẵn không thể thay đổi cục diện đối địch.

Trong mắt Vương Lăng Vân lại thoáng hiện một tia mong chờ.

Mặc dù Trần Vũ có thể ổn định top mười, nhưng top ba vẫn có trở ngại không nhỏ.

Phía trước còn có những cường thủ như Nam Cung Lễ, Đoàn Kiêu Long, Hồ Nhất Bá, Nhạc Phong.

Không lâu sau, vòng đấu loại thứ mười kết thúc.

- Đấu loại kết thúc! Từ thành tích sàng chọn top hai mươi, tiến nhập vòng “Xếp hạng chiến”.

Trước tấm bia trận pháp, lão giả áo đen cao giọng tuyên bố.

“Vù...”

Trên tấm bia trận pháp, ngoại trừ tên của top hai mươi ra, phía sau toàn bộ xám xịt, đã bị đào thải khỏi cục.

Đến lúc này, trên tấm bia trận pháp, chỉ còn lại sáu người vẫn duy trì mười thắng liên tiếp.

Sáu người này, theo thứ tự là:

Đoàn Kiêu Long, Nam Cung Lễ, Hồ Nhất Bá, Nhạc Phong, Trần Vũ, Đồng Ngọc Linh.

Cơ bản có thể xác định, sáu người này có thể ổn thỏa tiến vào top mười, mà top một, thậm chí top ba, đều sẽ được chọn lựa ra từ trong thi đấu của sáu người.