Chương 42: Ném

Trần Vũ đứng tại chỗ, đột nhiên cảm thấy rét lạnh, tựa như bị nhìn bằng ánh mắt căm thù.

Đầu tiên, hắn liền nhìn thấy nam tử đầu đội mũ Âm Dương, chính là hạng bốn đợt thi đấu khóa trước “Hồ Nhất Bá”.

Lúc này, đám người Hồ Nhất Bá, Hoàng Viên, Dương Phàm trong “vòng tròn ác nhân” đều đứng cùng một chỗ, khiến cho không ít đệ tử sợ hãi, đều không dám tới gần.

Vương Lăng Vân là một thành viên trong vòng tròn này.

Thấy Vương Lăng Vân khen tặng, lui tới trong vòng tròn ác nhân này, Trần Vũ liền biết hắn không có chủ ý tốt.

Quả nhiên, đám người trong vòng tròn ác nhân đều dùng ánh mắt bất thiện nhìn Trần Vũ.

Trần Vũ không để ý, nắm tờ giấy mang số báo danh của mình, không để ý nhìn lên sân đấu võ.

Lấy cấp bậc của hắn hiện nay, chí ít phải tiến vào top 20 mới có cơ hội xuất đầu.

- Là Nhạc Phong.

- Nhân vật phong vân trong đợt thi đấu lần này.

Nhạc Phong gương mặt tuấn mỹ, khí chất ôn hòa, hấp dẫn đông đảo ánh mắt.

Nhất là trong nhóm một vài nữ đệ tử liền vang lên âm thanh xì xào.

- Nhạc Phong này quả thật là “vương tử hoàn mỹ” trong ngoại môn.

- Hì hì, đúng vậy, hắn vừa anh tuấn vừa bình dị dễ gần, tu vi cao cường, nghe nói còn là thiếu chủ đại thế gia.

Trong mắt đám nữ đệ tử, Nhạc Phong quả thật hoàn mỹ không thể bắt bẻ.

Trên sân đấu võ...

Đối thủ của Nhạc Phong là một thiếu niên mặt đen Thông Mạch hậu kỳ, thực lực có thể xếp vào top hai mươi.

- Bắt đầu.

Chấp pháp giả vung tay lên, tỉ võ bắt đầu.

- Ta cũng muốn kiến thức một chút thực lực của thiên tài ngoại môn ngươi.

Thiếu niên mặt đen không phục.

Cùng là Thông Mạch hậu kỳ, dựa vào cái gì đối phương là nhân vật phong vân ngoại môn, được nhiều nữ đệ tử ưu ái như vậy?

- Phá Lãng Đao!

Thiếu niên mặt đen cầm đại đao trong tay vung lên, nội tức kinh người cuồn cuộn trên lưỡi đao, sinh ra tầng tầng lớp lớp sóng đao, uy thế không tầm thường.

"Phịch..."

Nhưng trước mắt hắn, tàn ảnh thoáng hiện, sóng đao như cuồng phong đều vồ hụt.

Thiếu niên mặt đen thầm hô không ổn.

Một khắc sau, thân ảnh của Nhạc Phong đã chuyển đến bên cạnh hắn, lại nhấp nhoáng vài lần, tàn ảnh thoáng hiện.

"Phụt phụt phụt..."

Thiếu niên mặt đen liên tục chém mấy đao, đều vồ hụt, sắc mặt càng trở nên khó coi.

Sau khi chân chính giao phong, hắn mới hiểu được thân pháp của đối phương áp chế mình đến mức nào.

"Vụt..."

Nhạc Phong thi triển bộ pháp phiêu dật, bỗng nhiên một chưởng vỗ tới trước mặt, một luồng chưởng lực nội tức kỳ diệu cuộn trào tới.

"Keng..."

Thiếu niên mặt đen miễn cưỡng một đao nghênh đỡ, thân hình lảo đảo, chưởng lực kỳ diệu của đối phương dời đi toàn bộ lực lượng một đao của hắn.

- Xuống!

Nhạc Phong đột nhiên cười khẽ, tay kia chém xuống.

"Keng..."

Thiếu niên mặt đen hai tay tê rần, đại đao trong tay rơi xuống đất.

- Thật hay!

- Tay không đoạt đao sắc, thật là cao minh!

Chiêu thức này của Nhạc Phong quá đẹp.

Ngay cả trong gian đình ở giữa, ba vị đại nhân vật tông môn cũng đều vì thế mà kinh ngạc.

- Hạt giống này có chút tiềm lực.

Tông chủ Vân Nhạc môn cười nói.

Lão giả tóc trắng và Hạ sư cô cũng khẽ gật đầu.

Đây là lần đầu từ khi khai chiến đến nay, có người được ba vị đại nhân vật tán thưởng.

- Ngươi...

Thiếu niên mặt đen giận dữ xấu hổ, chỉ hận không tìm được một cái lỗ mà chui vào.

- Đa tạ! Vị sư huynh ngươi nội tức đao pháp mặc dù mãnh liệt thế nhưng vận dụng nội tức lại có chút khiếm khuyết.

Nhạc Phong mỉm cười ôm quyền.

Hắn nhặt đại đao trên mặt đất, đưa cho thiếu niên mặt đen.

- Đa tạ chỉ điểm, ta thua tâm phục khẩu phục.

Thiếu niên mặt đen thụ sủng nhược kinh.

Nhạc Phong thắng mà không kiêu, bình dị gần gũi, đây là nhận thức chung của các tiền bối tông môn ở đây.

- Đừng... Dối trá.

Một thanh âm chói tai từ trong “vòng tròn ác nhân” truyền đến.

Chủ nhân của thanh âm này chính là Hoàng Viên.

Hắn rất không vừa mắt Nhạc Phong, nhất là đoạn thời gian trước từng thua dưới tay Nhạc Phong.

Nhưng rất nhanh, hắn đã bị chìm ngập trong tiếng mắng “thảo phạt” của một đám nữ tử.

- Nhạc Phong này quả nhiên biết đóng kịch. Nghe nói người này am hiểu nhất là dùng kiếm, vừa rồi ngay cả kiếm cũng không lấy ra.

Hồ Nhất Bá trầm giọng nói.

Lần thi đấu này, mục tiêu của Hồ Nhất Bá ít nhất là top ba.

Như vậy, Nhạc Phong đúng là một đại kình địch của hắn.

Thi đấu ngoại môn, hai sân đấu võ Giáp, Ất, tiến hành từng vòng luận bàn.

- Đoàn Kiêu Long ra sân.

Trên sân đấu võ Giáp, dấy lên một trận sóng triều cuồng nhiệt.

Chỉ thấy một nam tử anh tuấn bước lên sân đấu võ.

- Đoàn Kiêu Long!

Trần Vũ nhìn thấy nhân vật truyền kỳ của ngoại môn, đối với thanh danh của hắn như sấm đánh bên tai.

Đoàn Kiêu Long hơn hai mươi tuổi, trên mặt có vài phần cảm giác tang thương, đôi mắt thâm thúy, có chút mùi vị nam nhân thành thục.

Hắn lên sân, khiến một đám đệ tử nhìn với ánh mắt sùng kính.

- Đoàn sư huynh, ta vốn nên chịu thua, nhưng có thể cùng giao thủ với ngươi, cũng là một loại vinh hạnh.

Phía đối diện, một thiếu niên Thông Mạch trung kỳ vẻ mặt khẩn trương nói.

- Thiết Lê quyền!

Dứt lời, thiếu niên vận chuyển công lực cả đời, vẽ ra một quyền, mang theo âm thanh như sấm như bão.

Ồ?

Trần Vũ phát hiện, thiếu niên kia đang thi triển “Thiết Lê quyền” mà mình quen thuộc, hỏa hậu đã đạt tới tình trạng gần đại thành.

Uy lực một kích này, tất nhiên không tầm thường.

Trần Vũ theo bản năng thay thế bản thân vào vị trí thiếu niên này.

- Thiết Lê quyền.

Một quyền uy lực không tầm thường đánh thẳng tới mặt Đoàn Kiêu Long.

Đoàn Kiêu Long không nhúc nhích, mặt không biểu tình, nhìn thẳng một quyền kia, chỉ trong chớp mắt... hắn động!

"Bộp..."

Một cánh tay thô to hữu lực, bắt lấy cổ tay thiếu niên kia.

Thân thể thiếu niên chấn động, toàn thân cứng đờ.

Cùng lúc đó, Trần Vũ ở dưới đài, thân thể cũng chấn động. Bởi vì trong khoảnh khắc vừa rồi, hắn đã đem bản thân “thay vào” thiếu niên kia.

Một trảo hữu lựu của Đoàn Kiêu Long như chộp vào bảy tấc xà.

Trần Vũ rùng mình.

Mặc dù lực lượng của hắn càng lớn, quyền pháp càng mạnh, nhưng nếu thủ đoạn bị chế trụ, còn vận lực như thế nào?

Đoàn Kiêu Long ra tay, khiến hắn có một loại cảm giác lão luyện, từ phức tạp hóa đơn giản không gì sánh được, hết sức chân thực.

- Ta chịu thua.

Thiếu niên đỏ bừng mặt, cánh tay như bị kìm sắt kẹp chặt, không thể động đậy.

Đoàn Kiêu Long lần đầu tiên lên sân, rất nhẹ nhàng bình thản.

Dưới sân, những đệ tử muốn cạnh tranh vị trí đứng đầu, top ba đều lộ vẻ mặt lo lắng.

- Quả thật giỏi.

Một tiếng cười nhạt truyền đến từ chỗ thanh niên nhanh nhẹn tay cầm quạt xếp.

Lúc này, chỉ có đệ nhất thiên tài ngoại môn “Nam Cung Lễ”, mới có khả năng vẫn nhẹ nhàng bình thản đánh giá.

Nói đến cũng xảo diệu.

Đoàn Kiêu Long lên sân không lâu, Nam Cung Lễ cũng ra sân.

Sân đấu võ Ất.

Nam Cung Lễ tay cầm quạt xếp, đối diện hắn là một thiếu niên lãnh tuấn tay cầm trường thương.

- Nam Cung Lễ đấu Dương Phàm.

Đông đảo ánh mắt mong chờ, đều tập trung vào sân đấu võ Ất.

Dương Phàm tay cầm ngân thương, vẻ mặt lo lắng. Hắn biết Nam Cung Lễ rất mạnh, nhưng đây là trận đầu của hắn, cho dù thua cũng không thể bại quá thảm được.

- Nộ Phong Thương!

Ngân thương trong tay Dương Phàm rung lên, một mảnh thương ảnh hàn quang như nộ giao lao thẳng tới Nam Cung Lễ.

Chiến lực top mười ngoại môn, bất luận uy lực hay tốc độ, thậm chí thời cơ xuất thủ đều không thể bắt bẻ.

- Thực lực của Dương Phàm này so với ngày đó cùng ta giao thủ, còn mạnh hơn vài phần.

Trần Vũ thầm nói.

Trên hội giao lưu ngoại môn, hắn và Dương Phàm đã giao thủ, lúc đó đánh ra kết cục cân sức ngang tài.

- Ha ha, cũng không yếu nha.

Nam Cung Lễ tay cầm quạt xếp, không né không tránh, trực tiếp xoay tròn.

"Bồng..."

Cây quạt mang theo lực lượng vòng xoáy cường đại, quất thẳng vào trên ngân thương của Dương Phàm.

Cái gì?

Sắc mặt Dương Phàm đại biến, chỉ cảm thấy ngân thương của mình bị không chịu khống chế đâm thẳng xuống đất.

- Mơ tưởng, quét!

Dương Phàm phản ứng không tệ, đơn giản dựa vào luồng lực lượng này, nội tức trên ngân thương rung lên, quét theo một ảnh tia điện rét lạnh, quét tới hạ bàn của Nam Cung Lễ.

Hay!

Mọi người dưới sân không khỏi trầm trồ khen ngợi. Top mười ngoại môn cũng không phải đèn cạn dầu.

- Ha ha...

Tiếng cười châm chọc từ không trung truyền đến.

"Phạch..."

Tại chỗ lưu lại một đạo tàn ảnh, Nam Cung Lễ lăng không bay lên, một chân đạp xuống.

Một cước này dẫm lên ngân thương của Dương Phàm.

Không được.

Dương Phàm chỉ cảm thấy một loại nhu lực kỳ quái dính lên cán thương của mình, lại vô cùng trầm trọng, ép cho hắn ngay cả hô hấp cũng khó khăn.

"Bịch..."

Ngay sau đó, Nam Cung Lễ từ trên ngân thương nhảy lên, tung người đá một cước vào vai Dương Phàm.

"Phành..."

Dương Phàm bị một luồng nội tức kinh người đẩy bay ra ngoài, khóe miệng tràn ra vết máu, ngân thương trong tay cũng rơi xuống đất.

Nam Cung Lễ thắng.

Tiếng khen ngợi vang lên, thực lực của đệ nhất thiên tài Nam Cung Lễ khiến mọi người phải khuất phục.

- Nam Cung Lễ này, bất kể thân pháp hay tốc độ, thậm chí còn trên Nhạc Phong, vừa rồi căn bản chỉ là chơi đùa.

Trần Vũ phán đoán cực kỳ tinh chuẩn.

Trước mắt, trong những đối thủ lên sân, cũng chỉ có Nam Cung Lễ và Đoàn Kiêu Long là khiến cho hắn không thể đoán định được.

Lúc sau...

- Số 99 đấu với số 106.

Trên sân đấu võ Ất, chấp pháp giả quát to một tiếng.

Hả? Số 99?

Trần Vũ giật mình, đến lượt hắn lên sân rồi.

Sân đấu võ Ất.

Trần Vũ lên sân, nhìn thiếu niên gầy yếu đối diện.

Thiếu niên gầy yếu kia cũng là tu vi Thông Mạch trung kỳ giống hắn, đang vận chuyển nội tức, phát động công kích.

- Trần Vũ...

- Hắn chính là tên ăn bám, tán tỉnh “Mục Tuyết Tình”?

Trong đám người, đột nhiên trở nên rối loạn.

Ở đây không thiếu người lộ ra ánh mắt đố kỵ, khinh bỉ, thậm chí căm thù.

- Tuyết Tình?

Trong gian đình ở giữa, Hạ sư cô khẽ ồ một tiếng.

- Hạ sư muội, đám người kia vừa nhắc tới Mục Tuyết Tình, hình như là đệ tử mà gần đây ngươi vừa thu nhận phải không?

Tông chủ Vân Nhạc môn cười nói.

- Ừm.

Hạ sư cô gật đầu, Mục Tuyết Tình là đệ tử của nàng.

Lúc này, nàng thoáng cau mày, gã thiếu niên trên đài hình như có chút khúc mắc với đệ tử của nàng.

Trên đài, bắt đầu giao phong.

- Tam Thốn quyền!

Thiếu niên gầy phía đối diện ra tay cực nhanh, nắm quyền mang theo nội tức kinh người rít gào, gần như trong nháy mắt liền đánh thẳng tới trước mặt Trần Vũ.

Trần Vũ đã chuẩn bị từ trước, một quyền đánh tới.

Nhưng hắn đột nhiên nghĩ đến, một cước lần trước đã trực tiếp đá cho thiếu niên Thiết Kiếm môn nội thương.

Mà lúc này, thiếu niên Thông Mạch trung kỳ gầy kia, e rằng càng không chịu đòn nổi.

Ừm... Suy cho cùng đều là đồng môn, không cần thiết hạ thủ ác độc.

Nghĩ đến đây, hắn đổi quyền thành chưởng, dùng tay tới bắt.

"Bộp..."

Trần Vũ chộp lấy nắm quyền của đối phương.

Thiếu niên gầy biến sắc, cảm giác bàn tay của đối phương giống như bàn tay phật đà, căn bản không thể lay động.

- Lên!

Trần Vũ vung tay, giống như nắm quả bóng cao su, ném thiếu niên ra khỏi sân đấu võ.

Bởi vì hắn chợt nhớ tới một cái quy định, chỉ cần rời khỏi sân đấu võ đối thủ sẽ thất bại.

"Ầm..."

Thân hình thiếu niên như bao cát, bị Trần Vũ ném ra khỏi sân đấu võ, còn hại mấy đệ tử đứng gần đó.

Dưới sân lập tức dấy lên một hồi tiếng mắng chửi.

- A...

Có người bị đẩy ngã, trở thành cái đệm thịt người.

- Bà nó, có người bay trên trời.

- Cuộc so tài này, làm sao lại có người bị ném lên vậy?

Sân đấu võ Ất.

Hai tên chấp pháp giả sửng sốt, quái dị nhìn Trần Vũ, tuyên bố hắn thắng lợi.