Trần Vũ buồn cười, nói:
- Thu sư... À không! Ý tứ của Liễu cô nương là: chuyện phát sinh lúc trước không cần Trần mỗ chịu trách nhiệm?
- Ngươi...
Liễu Hinh Nhi cảm thấy bị sỉ nhục, trong mắt chợt lóe hàn ý.
- Về sau chúng ta không ai nợ ai. Ngày khác gặp lại, chỉ như người qua đường.
Liễu Hinh Nhi cắn chặt răng, cố nén sát cơ oán hận trong lòng.
Thân là một nữ tử, còn là đại mỹ nữ xinh đẹp thoát tục, nàng đã giữ gìn trinh tiết suốt mười mấy năm.
Kết quả thân thể hoàn bích (*) lại bị một nam tử không phải người trong lòng mình phá đi, cảm giác khuất nhục và không cam lòng mãnh liệt biết bao?
(*) còn xử nữ
Nhưng Liễu Hinh Nhi lại không thể phát tác được.
Từ một góc độ khác mà nói: Trần Vũ gϊếŧ chết Vô Gian Đạo Tặc, có thể xem là ân nhân cứu mang của nàng, thậm chí của muội muội.
Có được Huyết Dương Châu này, Liễu Hinh Nhi xem như hoàn thành nhiệm vụ, người kia cũng sẽ thực hiện hứa hẹn, kéo dài sinh mệnh của muội muội tới 20 tuổi.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là thực lực của Trần Vũ quá mạnh mẽ, mà nàng lúc này lại ở thế yếu.
Nếu không, cho dù nàng không gϊếŧ được Trần Vũ thì cũng phải xả hận một phen.
- Liễu cô nương có giác ngộ như vậy, trong lòng Trần mỗ hổ thẹn không chịu nổi.
Trần Vũ mỉm cười, thế nhưng vẻ mặt lại không có chút hối hận nào.
Liễu Hinh Nhi làm “nội gián” cài vào Vân Nhạc môn, tất nhiên có mưu đồ nào đó, hơn nữa còn cực kỳ ẩn nhẫn.
So với nàng thì Mục Tuyết Tình tương đối đơn thuần, chỉ như tờ giấy trắng.
Mặc dù phát sinh quan hệ với nữ nhân này, nhưng trong lòng Trần Vũ vẫn còn có chút đề phòng.
Liễu Hinh Nhi thầm thở phào một hơi.
Từ một góc độ nào đó mà nói, nàng cũng có thể xem làm “nội gián” trong Cốt Ma Cung.
Việc Trần Vũ và nàng đánh nhau với Lữ Tam Thông, còn cả việc về tòa đại điện trọng bảo truyền thừa này, đều là cơ mật không thể để lộ cho người khác biết.
Nhìn về phía thi thể của Lữ Tam Thông, hai người liếc nhau, hết sức ăn ý.
Cái chết của Lữ Tam Thông có liên lụy rất rộng, một khi bại lộ, bất luận là đối với Trần Vũ hay Liễu Hinh Nhi mà nói, đều chỉ có hại mà không có lợi.
- Để ta!
Liễu Hinh Nhi đi tới bên cạnh thi thể của Lữ Tam Thông, lúc còn cách hai trượng thì lập tức dừng lại.
Tiếp đó, nàng lấy ra một cái bình đen ném lên người Lữ Tam Thông.
Ầm...
Một đoàn “Cốt Lân Diễm” xanh đen bao trùm lên người Lữ Tam Thông, thoáng cái tản mát mùi thi thể bị đốt khét.
Trần Vũ lộ vẻ trầm tư.
Dựa vào tình trạng thi thể của Lữ Tam Thông, hắn cũng đoán được việc mình và Liễu Hinh Nhi phát sinh quan hệ đã trải qua một ngày một đêm, tính luôn cả thời gian ngủ say.
Không lâu sau...
Thi thể của Lữ Tam Thông đã hóa thành một đống tro tàn, phần lớn các đồ vật tùy thân đều bị thiêu hủy.
Hai người đều không chạm vào những vật còn sót lại.
- Giáo của ta...
Trần Vũ cảm thấy đau lòng.
Giáo của hắn suy cho cùng thì phẩm cấp cũng không cao, sau khi bị Cốt Lân Diễm thiêu đốt lâu dài như vậy, cũng đã bị tiêu hủy.
Sau đó, Trần Vũ lại nhìn về phía hai tủ đá còn lại thạch đài dưới chân bức tượng.
Tổng cộng có bốn cái tủ đá, Liễu Hinh Nhi và Trần Vũ mỗi người lấy một vật, vẫn còn hai kiện trọng bảo truyền thừa.
Kỳ quái là hai tủ đá còn lại này, cho dù Trần Vũ thử đủ loại phương pháp, bao gồm cả thôi động trái tim thần bí, cố gắng cảm ứng thì cũng không có chút phản ứng nào.
Cuối cùng, Trần Vũ chỉ có thể lắc đầu thở dài.
Trong bốn cái tủ đá chỉ có tấm lệnh bài cổ xưa này là hết sức đặc thù, có thể khiến trái tim thần bí của Trần Vũ phát sinh phản ứng cộng minh.
...
Trong quãng thời gian này.
Tại trung tâm lâm viên, trước một ao thủy tinh huyết sắc ở ngoài quảng trường.
Ô...ô...ô...n...g
Một cánh hoa rực rỡ huyết sắc bị rất nhiều nhánh cỏ huyết sắc bao trùm, chợt nổi lên từng gợn sóng màu máu lấp lánh nửa trong suốt.
- Làm sao có thể... cái lệnh bài đó... vậy mà bị người khác chiếm được?
Thanh âm mơ mơ hồ hồ của nữ tử lộ ra vài phần chấn kinh.
- Người đó không có công pháp và huyết mạch tương ứng... Thậm chí ngay cả trọng bảo truyền thừa của ta cũng không chiếm được, vậy mà có thể thu hoạch được tấm lệnh bài kia?
Thanh âm của nữ tử lúc này có chút lộn xộn.
- Cái lệnh bài kia cũng không phải là truyền thừa của ngươi.
Thanh âm trong trẻo vang lên, tựa như có vẻ cực kỳ hả hê.
- Cút!
Thanh âm nữ tử thẹn quá hóa giận, mắng:
- Thứ ếch ngồi đáy giếng như ngươi làm sao biết được lai lịch tấm lệnh bài kia. Cho dù là cường giả Không Hải cảnh biết được ý nghĩa của tấm lệnh bài này cũng phải điên cuồng tranh đoạt.
- Ồ! Lợi hại vậy sao. Nhưng so với Huyết Hồn Hoa vạn năm như ta thì vẫn còn kém một chút.
Thanh âm trong trẻo có chút phiền muộn thở dài.
Trong ký ức của nó, rất hiếm khi nhìn thấy nữ tử này tức giận và kinh ngạc như vậy.
- Có người tới rồi.
Thanh âm trong trẻo đột nhiên run lên.
Đúng lúc này, một thiếu niên da đen mặc giáp da đi tới quảng trường ao máu ngoài trời.
Thiếu niên da đen này chính là Lỗ Trác mà Trần Vũ từng có duyên gặp mặt một lần.
- Cuối cùng cũng tìm được.
Thiếu niên da đen Lỗ Trác nhìn chằm chằm bên trong ao máu, lúc nhìn thấy bông hoa huyết sắc lộng lẫy rực rỡ thì vẻ mặt trở nên cực kỳ hưng phấn chờ mong.
Huyết Hồn Hoa vạn năm!
Lỗ Trác cố gắng kìm nén kích động và tham lam trong lòng xuống.
Hoa này ngưng tụ toàn bộ khí vận trong Huyết Táng Thiên Viên, Toàn bộ thiên tài địa bảo trong lâm viên, thậm chí huyết dịch và sinh hồn hấp thu từ ngoại giới đều trở thành chất dinh dưỡng cho hoa này.
Phù...
Lỗ Trác hít một hơi thật sâu, ổn định lại nội tâm.
Hắn biết rõ: cấp bậc và giá trị của bông hoa này không phải là thứ mà bản thân hắn có thể hoàn toàn chiếm giữ.
Bịch... Bịch...
Lỗ Trác chậm rãi tiếp cận ao máu thủy tinh, dáng vẻ cực kỳ thận trọng.
Xung quanh ao máu xuất hiện hoa văn huyết sắc dày đặc, tựa như một dòng máu từ khắp bốn phương tám hướng Huyết Táng Thiên Viên chảy về, hội tụ vào trong ao máu, trở thành chất dinh dưỡng bồi bổ cho Huyết Hồn Hoa vạn năm.
Lúc bước đi trên những hoa văn huyết sắc này, thân hình Lỗ Trác thoáng lắc lư, có chút biến sắc.
Một luồng uy áp Huyết đạo khổng lồ khó có thể hình dung, đủ khiến tất cả những người dưới Hóa Khí cảnh hộc máu trọng thương tản ra.
Lỗ Trác lộ vẻ cực kỳ nghiêm túc, ánh mắt nhìn về phía huyết diễm lưu ly (*) trong ao máu.
(*) ngọn lửa lấp lánh như thủy tinh màu máu
Nhất thời, ánh mắt của hắn không thể bình tĩnh được nữa.
Ngay lúc thiếu niên da đen chuẩn bị hành động thì bên ngoài quảng trường chợt tuyền đến một loạt tiếng bước chân.
- Mai sư đệ... Hẳn là nơi này.
Một thanh âm tùy tiện truyền đến.
Chỉ thấy vài thân ảnh tiếp cận về phía bên này, đều là đệ tử Cốt Ma Cung.
Người vừa lên tiếng là một thiếu niên thấp lùn xấu xí.
Chính là Tên Hề Ác Ma.
Người cầm đầu là một thiếu niên anh tuấn tóc dài, trên người tản mát uy áp Hóa Khí cảnh.
- Mai Trường Thanh!
Lỗ Trác có chút giật mình, lập tức ngừng bước.
Mười mấy người Cốt Ma Cung này trên cơ bản đều là đệ tử tinh anh, gần như không người nào không phải đệ tử bí truyền. Tu vi thấp nhất cũng là Luyện Tạng trung kỳ. Trong đám người này, số lượng Luyện Tạng hậu kỳ chiếm quá nửa.
Sau khi tiến nhập Huyết Táng Thiên Viên, bất luận là ba tông hay là đệ tử Cốt Ma Cung, nếu như có thể may mắn tiến đến nơi này, ít nhiều cũng gặp được kỳ ngộ, không ít người đều thăng cấp.
Lúc này, top 3 đệ tử bí truyền của Cốt Ma Cung là Mai Trường Thanh, Tưởng Bình và Tên Hề Ác Ma đều có mặt.
- Ồ! Tiểu tử da đen, không ngờ ngươi đến đây còn nhanh hơn cả chúng ta.
Tên Hề Ác Ma trợn mắt nhìn.
Lỗ Trác sờ mũi, có chút nuối tiếc xua tay, nếu chư vị đã đến đây, ta sẽ tạm tránh lui một bên.
Dứt lời, hắn rời khỏi ao máu, nhường lại vị trí cho đám người Cốt Ma Cung.
- Tiểu tử da đen này thật thức thời.
Tên Hề Ác Ma nhếch miệng cười.
- Không sao.
Mai Trường Thanh cười nhạt một tiếng, đề nghị:
- Không bằng Lỗ huynh hãy liên thủ cùng chúng ta ngắt lấy Huyết Hồn Hoa vạn năm. Đến lúc đó, nếu thành công thì cũng không ngại chia cho ngươi một phần.
Hắn thầm quan sát Lỗ Trác.
Trước khi vào Huyết Táng Thiên Viên, Phục cung chủ đã từng nhắc nhở hắn: người này có thể là đại kình địch, tuyệt đối không thể xem thường.
- Việc này... chư vị người đông thế mạnh, Lỗ mỗ cũng không dám có chút ý nghĩ viễn vông nào.
Thiếu niên da đen rụt cổ lại, vội vàng lắc đầu.
- Quỷ nhát gan!
Đám người Tên Hề Ác Ma đều khinh thường cười.
Lúc này, phía Cốt Ma Cung người đông thế mạnh, lại có cường giả Hóa Khí cảnh như Mai Trường Thanh, cộng thêm đệ tử bí truyền tinh anh như Tưởng Bình và Bàng Thiên Thành ở bên cạnh, quả thật gần như có thể xem là một nhóm thực lực mạnh nhất đến từ bên ngoài tại trong Huyết Táng Thiên Viên này.
- Bày trận!
Mai Trường Thanh khẽ quát một tiếng.
Vù... Vù... Vù...
Sau khi tiếng hiệu lệnh vừa dứt, lập tức có sáu tên đệ tử Cốt Ma Cung xông lên, mỗi người tự mình lấy ra một cái cờ và một cái trận bàn màu đen.
Ô...ô...ô...n...g
Hào quang u ám chuyển động, trong trận nổi lên hắc phong cuồng bạo, kèm theo tiếng sấm vang chớp giật, bao trùm phạm vi mười trượng bên ngoài ao máu.
Lỗ Trác không khỏi kinh ngạc.
Cốt Ma Cung hiểu rõ Huyết Táng Thiên Viên và chuẩn bị còn đầy đủ hơn so với dự liệu.
Những trận kỳ và trận bàn này đều là hàng cao cấp. Một bộ bày xuống cũng tương đương mười mấy kiện Bảo Khí trung phẩm, uy lực liên thủ có thể áp chế Hóa Khí Hậu Thiên bình thường.
Trừ phi là đích thân Hóa Khí Tiên Thiên tới đây, bằng không rất khó có thể hóa giải được.
- Bộ “Sâm La Hắc Phong trận” này dùng để áp chế lực lượng Huyết đạo ở xung quanh, một khi chúng ta hái Huyết Hồn Hoa vạn năm, chắc chắn lực lượng và cấm chế tàn lưu trong ao máu sẽ cắn trả.
Màn sáng huyết sắc giải thích.
Dứt lời.
Mai Trường Thanh chậm rãi tiến gần lại ao máu, toàn thân chìm trong vụ khí u ám.
Hắn là Hóa Khí cảnh, lại thêm được trận pháp chống đỡ, có thể kháng cự được lực lượng Huyết đạo xung quanh, so với Lỗ Trác trước đó thì còn nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Nhìn Huyết Hồn Hoa vạn năm trong ao máu, trong mắt Mai Trường Thanh thoáng hiện một tia nóng bỏng cuồng nhiệt.
Hắn từng nghe nhắc đến công dụng và giá trị nghịch thiên của loại hoa này.
Mai Trường Thanh tất nhiên biết rằng bản thân không có khả năng hoàn toàn chiếm giữ bông hoa này, hắn chỉ hy vọng có thể được phục dụng một mảnh nhỏ, nếu nhiều quả thì ngược lại cũng không tiếp thu nổi.
- Hoa này có thể cường hóa tiềm lực của sinh mệnh, bồi dưỡng hồn phách, Về bản chất mà nói: có thể đột phá toàn diện.
- Chỉ cần phục dụng một mảnh nhỏ thì đã là tạo hóa đối với ta rồi.
Hô hấp của Mai Trường Thanh có chút gấp gáp.
Hắn 18 tuổi đột phá Hóa Khí cảnh, tương lai có hi vọng tấn thăng Quy Nguyên cảnh không nhỏ.
Nếu như có thể ở độ tuổi này mà phục dụng một mảnh Huyết Hồn Hoa vạn năm, tiềm lực sẽ tăng mạnh, về sau vấn đỉnh Chí Tôn Không Hải cảnh cũng có chút khả năng nhất định.
Không lâu sau...
Mai Trường Thanh đã đi đến bên cạnh ao máu, thân thể của hắn vẫn còn bị vụ khí u ám bao trùm.
Đứng bên cạnh hắn là hai người Tưởng Bình và Tên Hề Ác Ma.
- Mai sư huynh, trong ao máu này e rằng có ẩn chứa nguy cơ trí mạng, tuyệt đối không phải là những nguy hiểm bên ngoài ao có thể so sánh được.
Tưởng Bình nhắc nhở.
Lúc tới gần ao máu, lực lượng huyết mạch của nàng bắt đầu rung động bất an.
- Ta hiểu.
Giác quan tinh thần của Mai Trường Thanh cũng nhạy cảm phát giác được một loại nguy cơ mãnh liệt.
Ba người trao đổi ánh mắt với nhau.
Sau cùng, vẫn là Tưởng Bình tiến lên trước một bước, từ chỗ ngón trỏ vươn ra một sợi hắc tơ.
- Tưởng sư muội, độ cứng rắn của “Hắc Huyền Ti” của ngươi đã gần như tiếp cận Bảo Khí thượng phẩm, độ dài cũng dư dả, rất thích hợp hái hoa này. Hai người chúng ta sẽ làm hộ pháp cho ngươi.
Mai Trường Thanh khách khí nói.
Tên Hề Ác Ma ở bên cạnh cũng lấy ra một tấm khiên chắn nặng nề thô dày, bảo hộ trước người Tưởng Bình.
Mai Trường Thanh thì cầm sẵn Bảo Khí gậy trúc trong tay, từ xa nhìn về phía ao máu với vẻ đề phòng.
- Được!
Tưởng Bình không hề do dự nữa, “Hắc Huyền Ti” trong tay kéo giãn ra, hóa thành một tia hắc tuyến thẳng tắp.
Vù...
Sợi tơ màu đen kéo giãn uốn lượn luồn lách vài lần, tựa như một con rắn đen, từ xa quấn lấy Huyết Hồn Hoa vạn năm.