Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vĩnh Hằng Chi Tâm

Chương 133: Gϊếŧ người cướp của

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trần Vũ mặc Bảo Khí giáp da lên người, trong lòng có chút cảm khái:

- Trong Huyết Táng Thiên Viên này, tự mình phí sức đi tìm các loại thiên tài địa bảo còn không bằng gϊếŧ người cướp của, có được càng đơn giản hơn.

Hắn thu hết toàn bộ những trân tài này vào túi trữ vật của mình.

Trong đó, thứ giá trị cao nhất là Âm Hủ Trúc 500 năm tuổi, mặc dù chỉ dài hơn một xích.

Âm Hủ Trúc là trân tài quý giá để luyện chế Bảo Khí tàn nhẫn, ẩn chứa lực lượng âm hủ (*), còn có thể tăng phúc lực lượng kịch độc.

(*) ăn mòn

Không chỉ vậy, một khi độc Âm Hủ Trúc phá rách da, máu thịt và da sẽ không ngừng bị tan rã và ăn mòn, lực sát thương không hề tầm thường.

Huống chi, Âm Hủ Trúc này còn là loại niên đại 500 năm.

Trần Vũ đoán, nếu như tinh luyện trúc này vào Ám Xà kiếm, ít nhất có thể khiến kiếm này đạt tới tinh phẩm Bảo Khí trung phẩm, lại thêm hiệu quả tăng phúc của ánh trăng, e rằng giá trị sẽ tiếp cận Bảo Khí thượng phẩm.

Nghĩ đến đây, Trần Vũ liền thu Âm Hủ Trúc vào không gian tinh thể màu bạc.

Chờ sau khi Huyết Táng Thiên Viên kết thúc, lúc trở lại ngoại giới, phần lớn lợi ích vẫn phải giao cho tông môn. Cho dù Vân Nhạc môn đồng ý cho đệ tử ba thành, nhưng nếu xuất hiện trân bảo có giá trị cực cao, đến mức ngay cả Hóa Khí cảnh, Quy Nguyên cảnh đều đỏ mắt, e rằng một đệ tử nho nhỏ rất khó có thể bảo đảm quyền lợi của mình.

Chính vì vậy, Trần Vũ sẽ đem những thứ trân quý của mình cất giữ vào không gian tinh thể màu bạc.

Mà lúc này.

Không gian tinh thể màu bạc hình chữ nhật sau khi dung nạp Ám Xà kiếm, Âm Hủ Trúc và U Thủy Mặc Liên, đã sắp chật đầy.

Trần Vũ thở dài, sau này nhất định phải nghĩ biện pháp đề thăng không gian này lên.

- Đi!

Trần Vũ phân phó côn trùng, bắt đầu quan sát hoàn cảnh địa lý xung quanh.

Mai Trường Thanh đuổi gϊếŧ Vô Gian Đạo Tặc, bất kể thành công hay không đều sẽ nhanh chóng trở về.

Lần này Trần Vũ nhân lúc cháy nhà đi hôi của, cực kỳ mạo hiểm, nhất định phải bố trí đường lui từ trước.

Bên cạnh đó, thể tích của côn trùng nhỏ, cho nên có thể tiến nhập lòng đất và các loại khe hở, đồng thời có thể nắm rõ các nguy cơ tiềm ẩn và am hiểu địa lý hơn xa nhân loại.

Vù...

Trần Vũ chậm rãi di chuyển, cẩn thận tiến vào hang núi.

Một đường đi xuống, Trần Vũ đã nhìn thấy dấu vết khai thác thiên tài địa bảo.

Bên cạnh đó, còn có một ít linh khoáng bình thường và trân tài vài chục năm tuổi, không ngờ không bị người khác thu hoạch.

Trần Vũ thoáng suy nghĩ liền hiểu.

Chuyến này tiến vào Huyết Táng Thiên Viên, mỗi đệ tử tối đa chỉ được tông môn phát cho một cái túi trữ vật, cộng thêm các loại đạo cụ vật phẩm, không gian ký gửi có hạn.

Trần Vũ tất nhiên cũng sẽ không lãng phí thời gian vì những trân tài giá trị bình thường này.

Túi trữ vật bình thường cũng không thể làm giảm bớt trọng lượng, nếu mang theo quá nhiều vật phẩm, e rằng sẽ ảnh hưởng đến tốc độ và sự linh hoạt của bản thân.

- Người nào!

Lúc tiến vào hang núi khoảng 20 trượng, ở một khúc rẽ, bỗng nhiên có tiếng quát lạnh truyền đến.

Vù... Vù...

Từ sau khúc rẽ có ba thân ảnh nhảy ra, là hai nam một nữ.

Người cầm đầu là một nam tử hung ác có hình săm màu xanh trên mặt, tay cầm trường mâu bạch cốt.

Trên người hắn tản ra nội tức chấn động hùng hậu, hiển nhiên đã đạt tới Luyện Tạng hậu kỳ.

- Xếp thứ sáu đệ tử bí truyền Cốt Ma Cung, Hách Liên Đồ, còn có danh xưng là “Bạch Cốt Thanh Liêu”.

Trong đầu Trần Vũ lập tức xuất hiện tin tức liên quan đến người này.

Suy cho cùng thì hình tượng của người này cũng hết sức đặc thù, sử dụng vũ khí là một thanh trường mâu bằng xương, nghe nói chiến lực tiếp cận Tên Hề Ác Ma và Tưởng Bình.

Bên cạnh Hách Liên Đồ là một nam một nữ, lần lượt tu vi Luyện Tạng trung kỳ và Luyện Tạng sơ kỳ, dường như trên người có chút vết thương.

- Cẩn thận! Là Giáo Liệp Ma của Vân Nhạc môn!

Tên nam đệ tử trong đó hô lên.

- Hắc hắc... Xem ra uy danh của Trần mỗ không nhỏ, nếu đã biết danh hiệu của ta, các ngươi còn không thúc thủ chịu trói?

Trần Vũ tùy tiện cười một tiếng.

- Tiểu tử! Ngươi thật đúng là xem trọng bản thân. Lúc Vô Gian Đạo Tặc đích thân tới đây cũng không dám cùng ta chính diện giao thủ, chỉ dám sử dụng vài loại thủ đoạn hạ lưu...

Hách Liên Đồ hừ lạnh một tiếng.

Vù...

Trường mâu bạch cốt trong tay hắn rung lên, tạo thành một trận mâu ảnh âm hàn, từng trận sóng khí sắc bén màu đen cuốn quanh đầu mâu, gϊếŧ tới Trần Vũ.

Phốc... Phốc...

Ngay lập tức, vách đá xung quanh đều bị tước xuống một mảng bụi đất, đá vụn.

Trần Vũ thoáng giật mình kinh hãi, thực lực của người này gần như đã đạt đến tầng thứ như Phí Nhạc Thiên và Lý Băng Nguyệt. Phần lớn Luyện Tạng kỳ đỉnh phong bình thường cũng không phải đối thủ của hắn.

Cùng lúc đó, một nam một nữ ở bên cạnh cũng xông lên trợ giúp.

- Tốc chiến tốc thắng!

Trần Vũ không dám chậm trễ, lập tức lấy ra Huyền Trọng kiếm, nội tức tràn vào trong kiếm.

Ô...ô...ô...n...g

Trọng kiếm biến ảo thành một màn kiếm cương nhàn nhạt màu bạc, thoạt nhìn nhẹ như lông hồng, lại bỗng nhiên khuếch trương phạm vi một hai trượng, bao trùm lấy ba người.

Trong khoảng khắc, một đoàn ánh kiếm trắng lóa mắt trải rộng thành một tấm lưới kiếm cương, bên trong lập lòe khí ảnh kiếm cương mang theo hai loại phong cách đối nghịch dứt khoát, lúc sáng lúc tối.

- Không tốt!

Hách Liên Đồ biến sắc, khoảng khắc cốt mâu trong tay vừa giao phong thì hắn bỗng nhiên chấn động.

Keng... Keng...

Trên trường mâu bạch cốt bắn tung tóe một trận đốm lửa, đầu tiên là một kiếm nhẹ nhàng đánh xuống, nhưng lại chấn cho vũ khí trong tay hắn suýt rơi mất, sau đó lại là một kiếm thoạt nhìn cực kỳ nặng nề, nhưng lại hời hợt lướt qua, lưu lại một đạo vết máu trên cánh tay hắn.

- A a...

Bị lưới kiếm cương bao trùm không đến thời gian hai nhịp hô hấp thì một nam một nữ bên cạnh đã đồng thời hét thảm.

Phốc... Phốc...

Hai đoạn cánh tay nắm vũ khí đồng thời rơi xuống đất.

Phành... Phành...

Hai đệ tử một nam một nữ đều bị đánh bay ra ngoài, yếu đến mức ngoài dự liệu. Thì ra, lúc trước bị Vô Gian Đạo Tặc đánh lén, bọn họ đã từng bị trọng thương rồi.

- Tình báo sai lầm rồi!

Sắc mặt Hách Liên Đồ lập tức đại biến.

Bên phía Cốt Ma Cung cũng có tư liệu của đệ tử ba tông, tư liệu về “Giáo Liệp Ma” cũng có trong này, thế nhưng chỉ trọng điểm giới thiệu năng lực công kích viễn trình của hắn.

Thực lực tổng hợp và mức độ uy hϊếp của Giáo Liệp Ma thì chỉ được đánh giá là nằm trong top 10 của ba tông.

Nhưng hai người vừa đối mặt giao phong thì Hách Liên Đồ thiếu chút nữa hộc máu chửi ầm lên, đây tuyệt đối không phải thực lực top 10.

Đây ít nhất cũng là đệ tử chiến lực cấp cao nhất của trận doanh ba tông.

Keng... Keng...

Sau khi Trần Vũ đánh tàn phế hai tên đệ tử kia thì cũng không để ý đến nữa, bắt đầu trọng điểm chăm sóc tên đệ tử bí truyền có danh xưng “Bạch Cốt Thanh Liêu” trước mặt.

Có thể xếp thứ sáu trong top 10 đệ tử bí truyền Cốt Ma Cung cũng đủ biết thực lực đối phương không thể khinh thường.

Nếu không phải sau khi Trần Vũ phục dụng U Thủy Mặc Liên, tu vi tinh tiến, Vân Sát nội tức và công lực hỏa hầu tăng mạnh, e rằng cũng không thể dễ dàng áp chế đối thủ như vậy.

- Tiểu tử! Mấy người bên ngoài nhất định đã bị ngươi đánh chết, chờ Mai sư đệ trở lại, ngươi có chạy đằng trời.

Mặc dù Hách Liên Đồ bị áp chế, nhưng vẫn rất ngang ngạnh.

Hắn tin chắc Mai Trường Thanh ra ngoài đuổi gϊếŧ Vô Gian Đạo Tặc cũng sẽ không mất nhiều thời gian lắm.

Trần Vũ hừ lạnh một tiếng, vận chuyển Đồng Tượng công tới cực hạn, lực lượng của trọng kiếm trong tay lại gia tăng.

Keng... Keng...

Trong quá trình giao kích liên tục, cánh tay của Hách Liên Đồ đã tê dại, hổ khẩu bị chấn vỡ, máu chảy dầm dề, trên người cũng lưu lại vài vết thương.

- Thanh Liêu Ma Quyết!

Hách Liên Đồ đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, nội tức trên người đột nhiên chấn động hết sức quỷ dị, tiếng rít gào dồn dập gấp đôi.

Phốc... Phốc...

Trong khoảng khắc, gương mặt và da dẻ toàn thân Hách Liên Đồ đột nhiên ngưng tụ một tầng họa tiết

xanh đen dữ tợn, uy lực của nội tức cũng bạo tăng tiếp cận Hóa Khí cảnh.

Không chỉ có vậy, lực lượng và tốc độ của Hách Liên Đồ cũng tăng phúc thêm ba bốn thành.

Hả?

Trần Vũ không khỏi giật mình, Hách Liên Đồ này thi triển bí thuật, trong thời gian ngắn chiến lực tăng mạnh, cho dù mạnh như đám người Tên Hề Ác Ma, Vô Gian Đạo Tặc thì e rằng cũng phải tạm tránh lui.

- Đi chết đi!

Vẻ mặt Hách Liên Đồ cực kỳ dữ tợn, cốt mâu trong tay nổ tung, cuốn lên từng đợt sóng khí đen nhánh, càn quét về phía Trần Vũ.

Trần Vũ cười lạnh một tiếng, cũng không né tránh.

Thịch thịch thịch...

Trái tim của hắn giữ lực tiếp cận cực hạn, lực lượng và tốc độ cũng đột nhiên tăng mạnh vài phần.

- Mở!

Cự kiếm trong tay Trần Vũ chém ra một đạo kiếm cương như ánh trăng, bổ ra một đoàn khí ảnh kéo dài đến hai trượng, đối chiến với một kích của Hách Liên Đồ.

Ầm...

Hai luồng lực lượng tiếp cận tầng thứ Hóa Khí cảnh va chạm vào nhau, phát ra tiếng nổ kinh hồn, kình phong và sóng khí cường đại tràn ra khiến hai tên đệ tử Cốt Ma Cung bị trọng thương đều lắc lư không đứng dậy nổi.

Chỉ trong chốc lát, thân hình Hách Liên Đồ đã bị đẩy lùi một hai trượng, sắc mặt trắng bệch, phun ra một búng máu.

Phốc...

Đồng thời trên người hắn cũng lưu lại một vết máu sâu tận xương.

Ngược lại, Trần Vũ chỉ hơi rung rung một chút, ngoại trừ Bảo Khí giáp da có vài chỗ vỡ tan thì trên người không hề có vết thương nào.

Trần Vũ có ưu thế quá lớn đối với loại liều mạng vượt qua cực hạn này.

Tầng thứ công kích không chênh lệch nhiều, vậy thì phải so phòng ngự của song phương.

Mà Trần Vũ thì bất luận phòng ngự hay lực lượng đều chiếm ưu thế.

Đối phương mượn dùng bí thuật gia trì để tử chiến, hiển nhiên một khi bị cắn trả thì càng thua thiệt nhiều hơn.

- Chạy!

Hách Liên Đồ bị trọng thương, vẻ mặt kinh hoàng không thôi, cũng mặc kệ hai tên đệ tử tàn phế gần đó, lập tức nhằm vào sâu trong hang núi mà bỏ chạy.

Trần Vũ đứng yên tại chỗ, không hề đuổi theo, khóe miệng nhếch lên một tia châm chọc.

Hiển nhiên, Hách Liên Đồ hốt hoảng chạy trốn đã quên mất một điều đáng sợ làm nên uy danh của Trần Vũ.

Vù...

Một tia sáng màu tím tản mát sát khí lướt qua không gian đen tối, phát ra thanh âm rít gào như sấm, bay thẳng tới Hách Liên Đồ.

- A...

Hách Liên Đồ hét thảm một tiếng, bị một giáo này đâm thủng tim.

Giáo của Trần Vũ, nếu dưới tình huống giữ lực đỉnh phong, ngay cả Mai Trường Thanh cũng phải cảnh giác vài phần, huống chi là Hách Liên Đồ trọng thương đào tẩu?

Vù...

Thân hình Trần Vũ lóe lên, lướt tới trước mặt Hách Liên Đồ.

Động tác thứ nhất là rút giáo ra, giữ lại lần sau sử dụng.

Bây giờ Trần Vũ đã có chút hối hận, lẽ ra nên trọng điểm chế tạo vài thanh giáo cứng rắn, như vậy thì không đến mức phải sử dụng tiết kiệm như bây giờ.

Đương nhiên, loại giáo này mỗi thanh đều nặng đến 200, 300 cân, nếu mang quá nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến hành động.

Động tác thứ hai là Trần Vũ tháo xuống hai cái túi trữ vật trên người Hách Liên Đồ, mở ra xem, chỉ thấy bên trong có sáu bảy thứ thiên tài địa bảo trên 300 năm tuổi.

Loại 100, 200 năm cũng có đến mười mấy thứ.

Khiến Trần Vũ mừng rỡ nhất là trong này còn có một gốc Thổ Linh Tham 200 năm tuổi, chẳng qua bề mặt lại nhiễm một ít đốm máu đen, hẳn là bị khí tức không gian bản thổ gây biến dị.

Chẳng qua, việc này cũng không ảnh hưởng Trần Vũ phối chế dược dịch luyện thể phẩm chất cao.

Ngoài ra, Trần Vũ còn tìm thấy một tấm bản đồ da thú trong túi trữ vật của đối phương, bên trên vẽ lại một ít địa hình mơ hồ tàn khuyết.

- Ồ! Hình vẽ trên bản đồ này tương đối giống địa hình của Huyết Táng Thiên Viên.

Trần Vũ có chút kinh ngạc.

Sau khi chỉnh trang toàn bộ chiến lợi phẩm, hắn chỉ lấy thiên tài địa bảo, còn những vật phẩm tương đối nặng như Bảo Khí mấy trăm cân thì hắn không cần.

- Đại nhân tha mạng!

Hai tên nam nữ đệ tử tàn phế của Cốt Ma Cung đều cúi gập người trên mặt đất, trực tiếp cầu xin.

Bọn hắn căn bản không dám chạy trốn.

Ngay cả Hách Liên Đồ cũng bị một giáo xuyên thủng, bọn hắn trọng thương thì căn bản không có chút hi vọng nào trốn thoát.

- Hai người các ngươi có thứ gì giá trị?

Trần Vũ khinh thường nói.

- Thu hoạch của chúng ta đều giao cho ngươi...

Hai tên đệ tử run rẩy dâng túi trữ vật lên.

Trần Vũ mở túi trữ vật của hai người ra, nhìn lướt qua, không khỏi thất vọng, nói:

- Chiến lợi phẩm của hai người các ngươi cộng lại còn không bằng một nửa của Hách Liên Đồ.

- Ta còn biết một bí mật trọng đại... Chỉ cần đại nhân thả cho chúng ta một con đường sống.

Nữ đệ tử kia cắn răng nói.
« Chương TrướcChương Tiếp »