Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vĩnh Hằng Chi Tâm

Chương 118: Có chút danh tiếng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Không!

Tên kỵ sĩ cưỡi phi cầm cảm thấy một đạo hàn ý trí mạng, kình phong nặng nề từ mũi giáo lập tức khiến khí huyết hắn cứng lại.

Tốc độ và lực đạo của giáo này quả thật khiến người khác cảm thấy sợ hãi.

Dù cách xa mười mấy trượng thì tên kỵ sĩ cưỡi phi cầm tu vi Luyện Tạng trung kỳ vẫn không tránh kịp.

Bất ngờ là...

Vù...

Thanh giáo hạng nặng hầu như xẹt qua góc áo của tên kỵ sĩ này, không chân chính đâm trúng hắn.

- Ách?

Trần Vũ không khỏi sửng sốt.

Hiển nhiên đây là lần đầu tiên hắn dùng giáo, kình lực và tốc độ đủ mười phần, nhưng chính xác thì không đủ.

Thế nhưng, một màn hài kịch đột nhiên xuất hiện.

- A...

Tên kỵ sĩ cưỡi phi cầm vừa tránh khỏi một kiếp thì phía sau lại truyền đến tiếng hét thảm.

Phốc...

Thanh giáo mang theo kình lực khủng bố đâm xuyên một tên kỵ sĩ cưỡi phi cầm phía sau, cả người lẫn cầm sủng đều bị đâm xuyên, máu me bắn tung tóe.

Tiếng hét thảm và tử trạng của tên kỵ sĩ cưỡi phi cầm kia, khiến đám kỵ sĩ cưỡi phi cầm của Cốt Ma Cung quanh đó đều cảm thấy nội tâm lạnh lẽo.

- Làm đẹp lắm!

- Một thương này lực đạo không tệ!

Trên thành lũy, trung niên Hóa Khí cảnh cũng than thở không thôi.

- Ha ha, vận khí mà thôi.

Trần Vũ có chút ngượng ngùng, một giáo vừa rồi gϊếŧ địch, chẳng qua là mèo mù vớ phải chuột chết.

- Tiểu tử này quả nhiên đi tới đâu cũng có thể bộc lộ tài năng.

Trong một góc xó xỉnh nào đó của thành Lô Vân, Dịch Vân Phi một thân áo trắng quan sát Trần Vũ, trong mắt hiện lên một tia âm lãnh.

- Người đâu, cho hắn vài thanh giáo.

Trung niên đội trưởng thủ thành mở miệng phân phó.

Rất nhanh, có hai tên Luyện Thể kỳ hậu cần đưa tới 20 thanh giáo, đặt xuống bên cạnh Trần Vũ.

- Ừm.

Trần Vũ gật đầu, dư quang trong khóe mắt quan sát động tác ném giáo của vài tên đại hán cường tráng phụ cận.

Những người ném giáo này đều là “Đại lực sĩ” trong ba tông.

- Đi!

Trần Vũ lại vận lực ném ra một giáo.

Xoạt...

Một đạo hắc ảnh lạnh lẽo mang theo kình phong rít gào, bất kể là lực đạo hay tốc độ đều cực kỳ kinh người, xuyên qua màn đêm.

Thanh thế như vậy khiến cho vài tên lực sĩ cầm giáo gần đó đều cảm thấy xấu hổ.

Chẳng qua, hai ba thương liên tiếp của Trần Vũ đều không đâm trúng mục tiêu, nhưng cũng dọa cho đám kỵ sĩ cưỡi phi cầm kinh hãi một phen.

Trần Vũ cũng không nản lòng, mà những lính phóng giáo khác cũng không cười nhạo hắn.

Thứ nhất bởi vì tỉ lệ trúng mục tiêu của loại ném giáo này vốn dĩ thấp hơn cung nỏ bình thường rất nhiều.

Thứ hai, trong hoàn cảnh đêm tối, tầm nhìn không tốt, mục tiêu còn là phi cầm di chuyển nhanh chóng.

Thậm chí, cho dù có thể chính xác trúng đích thì mục tiêu cũng là cường giả Luyện Tạng kỳ, địch nhân vẫn có khả năng dùng Bảo Khí ngăn cản giáo của ngươi.

Chính bởi những nguyên nhân này, cho nên nhiệm vụ chủ yếu của người phóng giáo vẫn là kiềm chế, hạn chế phạm vi hoạt động của mục tiêu trên bầu trời.

Phần lớn, gϊếŧ địch phải dựa vào vận khí.

Vù... Vù...

Trần Vũ thỉnh thoảng ném ra một hai giáo, vừa duy trì lực đạo và tốc độ, đồng thời quỹ tích cũng từ từ tinh chuẩn hơn.

Nếu đổi lại là người bình thường, tất nhiên không thể có được tiến độ như vậy.

Nhưng Trần Vũ có thiên phú Thể thuật, trong lĩnh vực này, hắn tuyệt đối là yêu nghiệt.

Cuối cùng, đến lần ném giáo thứ sáu...

Vù...

Một đạo hắc ảnh xẹt qua bầu trời đêm, hung hăng đâm trúng một tên kỵ sĩ cưỡi phi cầm.

- A...

Vai của tên kỵ sĩ cưỡi phi cầm bị một giáo mang theo lực đạo khủng bố đâm thủng, đồng thời xuyên qua cả phi cầm dưới chân.

Phành...

Từ trên không trung trăm trượng rơi xuống, tên thành viên Cốt Ma Cung và phi cầm đã biến thành thịt vụn.

A...

Hai phe địch ta đều hít vào một ngụm khí lạnh.

Nhất là vài tên lính ném giáo ở gần đó, tất cả đều dùng ánh mắt quái dị nhìn về phía Trần Vũ.

Những tên lính ném giáo khác có lẽ có tỉ lệ trúng mục tiêu không tầm thường, nhưng tuyệt đối không có lực sát thương kinh khủng như vậy.

Chỉ trong một đêm, Trần Vũ đã dùng giáo đánh chết hai tên kỵ sĩ cưỡi phi cầm, đối với người mới tới chiến trường thì đây đã là chiến tích vô cùng chói mắt.

Thời gian tiếp theo, tại thành Lô Vân này, Trần Vũ bắt đầu cuộc sống gϊếŧ chóc trên chiến trường tiền tuyến.

1. Có thể sinh tồn!

2. Rèn luyện Vân Sát quyền.

3. Luyện tập thủ đoạn ném giáo viễn trình.

Những hạng mục khô khan, từ ngày này qua ngày khác.

...

Thoáng cái đã nửa tháng trôi qua.

Đêm nay, Trần Vũ đứng trên tường thành, gánh trên vai trọng kiếm và vài thanh giáo, giữa hai hàng lông mày tản ra một tia sát phạt lạnh lùng.

Vân Sát quyền!

Trần Vũ đánh ra một quyền, quyền ảnh sát khí bá đạo hiện ra hình thái mãng xà dữ tợn, dài hơn một trượng, cách không rít gào đánh ra phạm vi hơn hai trượng.

- A a...

Nơi một quyền kia đi qua, năm sáu tên tử sĩ Cốt Ma Cung dưới mặt đất đã bị đánh chết.

So với lúc vừa mới lên chiến trường, quyền pháp của Trần Vũ càng trở nên bá đạo và thuần thục, sát khí ẩn hiện giữa hai hàng lông mày.

Trần Vũ cảm giác, nửa tháng gϊếŧ chóc sinh tử này, Vân Sát quyền tiến bộ còn vượt qua hai ba tháng khổ tu.

Thông qua loại gϊếŧ chóc này, ý cảnh quyền pháp của hắn đã từ từ chạm đến cảnh giới đỉnh phong.

Tiềm năng trong cơ thể và sát khí tiềm tàng trong máu thịt, cốt cách đều bị kích phát ra ngoài, nội tức cũng trở nên tinh tiến.

Bỗng nhiên.

Trên đỉnh đầu phụ cận của Trần Vũ xuất hiện vài con phi cầm, bay lượn qua lại.

- Đi!

Trong mắt Trần Vũ lóe lên một tia sắc bén, rút ra một thanh giáo sau lưng, thân thể hơi ngửa ra sau, hai tay dang ra như một cánh cung, mãnh lực ném lên trời.

- Mau tránh ra!

- Cẩn thận! Là “Giáo Liệp Ma” Trần Vũ!

Một vài kỵ sĩ cưỡi phi cầm không nhịn được hô lên, nhắc nhở vài người đồng bọn mới gia nhập chiến trường.

Vù...

Một giáo mang theo kình phong rít gào xẹt qua bầu trời đêm, để lại một đạo tàn ảnh hình cung lạnh lẽo, nhanh như chớp giật.

- A...

Một tiếng hét thảm từ trên bầu trời truyền đến.

Chỉ thấy một tên thanh niên và phi cầm của hắn từ trên không trung rơi xuống, bị rớt thành một đống thịt vụn.

Hừ!

Trần Vũ cười lạnh một tiếng, nhìn bầu trời đêm xung quanh trống trãi quang đãng.

- Hắn là “Giáo Liệp Ma” của trận doanh ba tông - Một trong mười kẻ khó chơi nhất dưới Hóa Khí cảnh sao?

- Chính là hắn, nghìn vạn lần phải cẩn thận!

- Người này là khắc tinh của kỵ sĩ cưỡi phi cầm chúng ta, một khi ném giáo trúng, mười thành thì chín thành chết chắc.

Đám kỵ sĩ cưỡi phi cầm của Cốt Ma Cung ở phụ cận đều lộ ra vẻ mặt kiêng kỵ.

Nửa tháng qua.

Kỹ xảo ném giáo của Trần Vũ đã đạt tới chuẩn mực nhất lưu thông qua thiên phú Thể thuật.

Nhưng đáng sợ nhất vẫn là lực đạo khủng bố của hắn, một khi ném giáo ra, Luyện Tạng kỳ bình thường và phi cầm đều không thể chống đỡ nổi.

Bất tri bất giác.

Trên chiến trường chống Cốt Ma Cung, thanh danh của Trần Vũ càng ngày càng thịnh, được xưng là “Giáo Liệp Ma”. Bị Cốt Ma Cung liệt vào một trong mười nhân vật khó nhằn nhất.

Trên chiến trường Cốt Ma Cung.

Giao phong ở tầng thứ Hóa Khí cảnh thì vẫn duy trì ở trạng thái tương đối cân bằng.

Mười đại nhân vật khó chơi đều là những nhân vật dưới Hóa Khí cảnh mà khiến đám người Cốt Ma Cung cảm thấy đau đầu nhất.

Trong đó, phía đệ tử tinh anh của Vân Nhạc môn có ba người trúng cử, lần lượt là Trần Vũ, Đoàn Kiêu Long, Thường Hiên.

Trần Vũ khó chơi là vì ném giáo.

Đoàn Kiêu Long là vì Lôi Minh Đao chuyên khắc chế công pháp tà đạo của trận doanh Cốt Ma Cung, ý cảnh đao pháp càng lúc càng cao thâm.

Bên cạnh đó.

Thiết Kiếm môn Lữ Tam Thông, Phí Nhạc Thiên, và Lý Băng Nguyệt của Thủy Nguyệt phái cũng trúng cử trong danh sách này. Ngoài ra đều là những thành viên thế hệ trước.

- Trần Vũ, nửa tháng này có ngươi tọa trấn thành lâu, sức ép lên thành lũy đã nhẹ đi một phần.

Tên trung niên Hóa Khí cảnh cười nói.

- Không biết những chiến công này...

Trần Vũ nhỏ giọng nói.

- Yên tâm, những kỵ sĩ cưỡi phi cầm bị gϊếŧ đạt tới 10,20 tên. Đánh chết một tên được thưởng hơn vạn chiến công.

Tên Trung niên cười nói.

Ba tông vì cổ vũ gϊếŧ địch, nên đã thiết lập Chiến Công bảng.

Bằng vào chiến công có thể đổi một ít vật phẩm tài nguyên, bất kể công pháp Bảo Khí, linh tham đan dược gì cũng có thể đổi được.

Thậm chí còn có một bộ phận hậu cần chuyên môn tính điểm cống hiến này.

Giống như Trần Vũ, bắn chết kỵ sĩ cưỡi phi cầm, thành tích vô cùng rực rỡ bắt mắt, chiến công cũng không thể thoát được.

Ngoài mười dặm đối diện thành Lô Vân.

Một đám sương mù màu đen lượn lờ bao phủ một vài gian phòng ốc doanh trướng.

Trong một gian phòng rộng rãi xa hoa.

- Kỳ nhi! Ngươi xác định tặc tử độc sát một cánh tay của ngươi đang ở trên thành lầu trên chiến trường?

Một trung niên tóc tím mặc kim giáp trầm giọng hỏi, vẻ mặt u ám.

Bên cạnh hắn là một thiếu niên tóc tím, trên mặt tràn ngập oán hận và sát ý.

Nếu Trần Vũ ở đây thì nhất định sẽ nhận ra hắn.

Thiếu niên tóc tím này chính là tên đệ tử bí truyền đã giao chiến với hắn ở Bắc Sơn Linh Viên.

Khác biệt ở chỗ, lúc này Thượng Quan Kỳ đã bị đoạn một cánh tay, ngạo khí ngày xưa đã bị vẻ hung tàn âm hiểm thay thế.

- Cho dù hắn hóa thành tro ta cũng nhận ra! Mấy ngày trước, lúc đốc chiến công thành, ta đã thấy hắn ở trên thành lâu, dường như còn rất nổi bật, được xưng là “Giáo Liệp Ma”...

Thượng Quan Kỳ cắn răng, căm hận nói.

Nhìn tướng mạo thì trung niên tóc tím mặc kim giáp bên cạnh Thượng Quan Kỳ có vài phần tương tự.

- Hừ! Cái gì Giáo Liệp Ma chứ?

Trung niên mặc kim giáp cười lạnh, nói:

- Nếu không phải Hóa Khí cảnh chúng ta bận kiềm chế lẫn nhau, một tên giun dế như hắn sẽ bị diệt ngay lập tức.

- Cha, ngài nhất định phải báo thù cho ta!

Thượng Quan Kỳ căm hận nói.

- Ta ở trên chiến trường là Hóa Khí Tiên Thiên nổi danh. Một khi xuất hiện cũng sẽ bị ba tông để mắt tới, ngược lại không dễ hạ thủ.

Trung niên tóc tím rơi vào trầm tư.

Trên chiến trường, Hóa Khí Tiên Thiên đã là chiến lực đỉnh cao, ngoại trừ Quy Nguyên cảnh bao quát toàn cục ra thì giữa ba tông và Cốt Ma Cung luôn duy trì cục diện cân bằng hết sức vi diệu.

- Chẳng qua, ta có thể điều động thủ hạ Hóa Khí Hậu Thiên qua đó. Tiểu tử kia được xưng là Giáo Liệp Ma, gây nên uy hϊếp không nhỏ, có thể xem là điều động “hợp lý”.

Trung niên mặc kim giáp cười một tiếng.

- Vậy thì tốt quá!

Thượng Quan Kỳ mừng rỡ nói.

Hóa Khí cảnh xuất thủ, tiểu tử kia có lý gì không chết?

- Thượng Quan hộ pháp! Cung chủ có chuyện quan trọng cần thương lượng.

Lúc này, bên ngoài phòng ốc có một tên áo đen nửa quỳ, cung kính nói.

- Được, ta đi ngay.

Trung niên mặc kim giáp “Thượng Quan hộ pháp” bước ra khỏi phòng ốc.

Hắn vô thức ngẩng đầu, phát hiện mặt trăng trên đỉnh đầu nhiễm huyết quang dày đặc, thậm chí còn nổi lên gợn sóng huyết sắc quỷ dị.

Đồng thời, trong một cái doanh trướng cỡ lớn thuộc trận doanh Cốt Ma Cung.

Một lão giả khô gầy mặc trường bào ám kim, tay cầm quyền trượng đứng cùng một thanh niên tuấn mỹ tà dị mặc huyết bào.

Hai người ngẩng đầu, ngưng mắt nhìn vầng trăng bị nhuộm máu trong bầu trời đêm.

- Ngươi xác định tin đồn kia là thật sao? Vì tin đồn này, Cốt Ma Cung ta đã không tiếc hao tổn chiến suốt hai ba tháng với ba tông tại nơi này, thi cốt chồng chất như núi, máu chảy thành sông, nếu theo tiến độ bình thường, chúng ta lẽ ra đã công vào hậu phương ba tông, diệt một tông trong đó rồi.

Lão giả khô gầy lạnh nhạt nói.

- Phục cung chủ cứ yên tâm! Nhìn dị tượng của huyết nguyệt trước mắt, ta dám bảo đảm, nhất định nó sẽ xuất hiện, hơn nữa càng lúc càng gần rồi. Bí mật trong đó ta đã nghiên cứu hơn trăm năm rồi.

Thanh niên tuấn mỹ mặc huyết bào nở nụ cười tự tin, nói.
« Chương TrướcChương Tiếp »