Ầm ầm!
Bên ngoài phía đông bắc cách Hàn Lăng thành khoảng hai trăm dặm, một nhóm tu sĩ khoảng ba bốn mươi người đang quần công một con yêu thú to lớn. Dư chấn của trận chiến khiến đất đá cây cối xung quanh bay loạn xạ mù mịt.
Con yêu thú này bị nhiều người vây công khiến nó vô cùng giận dữ gầm rú liên hồi nhưng không làm cách nào thoát ra được. Những người xung quanh liên tục thi triển công kích về phía nó khiến nó liên tiếp nhận thương tích nhưng có vẻ không mấy hữu dụng với nó.
Con yêu thú này cao đến hai mươi trượng, chiều dài nó gần năm mươi trượng. Toàn thân con yêu thú là một bộ lông màu đen mượt tinh khiết, từng cọng lông sắc bén như phi kiếm đen bóng lay động đi kèm theo sọc vằn màu máu kéo dài từ đuôi cho đến cổ. Một cái đầu sói dữ tợn to dài, hai mắt đỏ một màu máu dữ tợn hung lệ cùng hàm răng sắc bén đen bóng. Bốn cái chân đen bóng cùng với mỗi chân có hai móng vuốt màu máu dài cong như lưỡi liềm sắc bén liên tục khua loạn xạ làm đất đá bay tứ tung. Con yêu lang đang gầm rú liên hồi trước sự công kích từ những tu sĩ xung quanh.
“Grao…o…Nhân…lo…loại…đáng…chết.”
Con yêu lang mơ hồ từ trong miệng phát ra những tiếng nói không rõ ràng lắm nhìn chòng chọc vào những tu sĩ xung quanh. Nó vô cùng tức giận, đường đường là một yêu thú hùng mạnh chuyên tàn sát kẻ khác như nó mà bị một đám tu sĩ tép riu bao vây. Nếu là từng tên một hay một vài tên thì nó hoàn toàn không sợ hãi, nhưng đây là cả một đám tu sĩ dùng pháp bảo vây công khiến nó chỉ có thể phòng thủ chống trả mà không làm được gì cả làm nó vô cùng tức giận.
Trước đó nó cũng gϊếŧ vài tên yếu nhất nhưng sau đó là cả đám cùng lao vào quần công nó.
“Nghiệt súc, đừng hòng làm loạn nữa.” Một tiếng hét tức giận vang lên.
Vụt vụt vụt vụt!
Từ bốn hướng bỗng nhiên bay tới bốn sợi xích to dày lao đến hướng con yêu lang, chốc lát trói bốn chân nó lại, mỗi một đầu của sợi xích là một Hậu Thiên tu sĩ đang lơ lửng trên không đang thi pháp điều khiển để kiềm chế nó.
“Grao…o…o…”
Yêu lang gào thét liên tục nhưng bất lực trước những sợi xích này, những sợi xích này như muốn rút cạn sinh lực của nó để nó không thể phản kháng được nữa, nó càng vùng vẫy bao nhiêu thì những sợi xích lại càng thít chặt lại bấy nhiêu, áp lực đè lên nó cũng càng lúc lớn hơn.
Hai mắt màu máu của nó liên tục vặn vẹo cùng những tiếng gầm thét liên tục cùng với đó là cơ thể nó đang dần dần tản ra từng đợt huyết quang yêu dị, khí thế quanh thân nó liên tục biến đổi nổi lên hàng loạt làn khí màu máu mơ hồ. Trong lúc vô hình khí thế của nó bốc lên cao ngùn ngụt khiến không khí xung quanh trở nên ngưng trọng.
Từng đợt huyết khí yêu dị xung quanh nó bốc lên mỗi lúc một ngưng thực hơn mà không có mơ hồ như trước nữa, theo đó thực lực của yêu lang cũng đang nhanh chóng tăng lên.
Một người trung niên trấn giữ sợi xích đang trói chân phải phía sau của nó biến sắc kêu lên:
“Tiên Thiên yêu khí, con yêu thú này sắp đột phá Tiên Thiên cảnh rồi. Mọi người, mau chóng trấn áp nó lại, quyết không thể để nó đột phá.”
Xoạt xoạt xoạt xoạt!
Ngay tức khắc bốn người lập tức vận pháp quyết, tay bọn họ kết thủ ấn toả ra hào quang màu đỏ lửa nhanh chóng truyền vào từng sợi xích một, bốn sợi xích sắt phát ra thanh âm minh minh như được gia cố thêm sức mạnh nhanh chóng toả ra sức mạnh đè ép về phía yêu lang đang nổi điên.
Yêu lang liên tục vùng vẫy, từng đợt huyết khí trên cơ thể nó bốc lên ngùn ngụt, khí tức của nó cũng được đề cao thêm. Nhóm bốn người trấn giữ sợi xích xung quanh nó cũng có dấu hiệu sắp không chống đỡ được nữa, cả bốn đều bị phản chấn đến phun máu, tất cả đều bị thương. Mặc dù bọn họ tất cả đều là cao thủ Hậu Thiên cảnh đại viên mãn nhưng trước mắt là một con yêu thú đã sắp bước vào Tiên Thiên đến nơi rồi, chỉ chốc lát là nó sẽ hoàn toàn trở thành Tiên Thiên yêu thú, đến lúc đó chờ đón bọn họ chỉ có cái chết mà thôi.
“Grao…rao…kha…kha…”
Con yêu thú ngửa đầu lên trời phát ra những tiếng kêu quái dị tựa như đang cười vậy, nó điên cuồng, hai mắt đỏ như máu nhấp nháy huyết quang mãnh liệt, khí tức của nó điên cuồng tăng vọt lên cả mảng lớn, dây xích xung quanh như sắp có dấu hiệu rạn nứt sắp không chống đỡ được nữa vậy. Con yêu thú huyễn tưởng sau khi đột phá sẽ giải quyết đám người đáng ghét này thế nào đây, bắt sống rồi tra tấn từng tên một đến chết, hay là ăn sống từng tên từng tên một cho hả cục tức nghẹn từ nãy cho đến giờ đây. Càng nghĩ nó càng hưng phấn, tập trung toàn lực để đột phá lên Tiên Thiên cảnh.
“Đáng chết.” Một lão già trấn giữ một sợi xích tuyệt vọng.
“Hứ, thật là mất thời gian quá thể. Nếu là bổn tiểu thư đây thì đã xong từ lâu lắm rồi nha.”
Từ trên không một âm thanh lạnh giá vang vọng kèm theo chút lanh lảnh nhí nhảnh.
Phía trên trời cao một đạo ánh sáng màu trắng bay vụt đến dừng lại trên không trung giữa đám người cùng con yêu thú đang giằng co. Một thiếu nữ chân đạp một thanh trường thương màu hồng hiện ra giữa trời. Ánh sáng trắng tán đi lộ ra thân ảnh của một thiếu nữ mặc một bộ quần áo trắng tinh khiết, tuổi không lớn nhưng khí chất lại động lòng người, nhất là khí tức quay cuồng từ thiếu nữ này tán phát ra mạnh hơn tất cả tu sĩ lẫn yêu thú sói dưới kia rất nhiều.
Thiếu nữ nhìn xuống đám tu sĩ phía dưới liền cau mày bất mãn nói:
“Hừ, một đám người tên nào tên nấy đều là Hậu Thiên cảnh vậy mà cũng không bắt nổi một con yêu thú Huyết Nhãn Ma Lang Hậu Thiên cảnh này sao? Trước lúc đi cả đám quên không ăn cơm hả? Lại phiền đến bổn tiểu thư ra tay rồi.”
Một đám tu sĩ nhìn thấy thiếu nữ trên trời thì mừng rỡ kêu lên:
“Tiểu thư.”
“Tiểu thư đến, chúng ta được cứu rồi.”
Cả đám mừng rỡ kêu ầm ĩ, nếu không có thiếu nữ kia đến thì nguyên bản cả đám sẽ thành mồi cho con Huyết Nhãn Ma Lang này mất.
Thiếu nữ nhí nhảnh này đúng là Hàn Tuyết. Nàng quay ánh mắt nhìn lại con Huyết Nhãn Ma Lang một cách trìu mến cùng nụ cười rạng rỡ nói:
“Con Huyết Nhãn Ma Lang này đúng là thú vị đấy, đển bổn tiểu thư chơi đùa cùng ngươi nhé? Ồ không không, sẽ có người chơi đùa cùng ngươi sau. Giờ thì, ngoan ngoãn cho bổn tiểu thư.”
Nếu là người ngoài thì thấy ánh mắt nụ cười này rất đáng yêu, rất quyến rũ, nhưng hiện tại ánh mắt này nhìn Huyết Nhãn Ma Lang thì lập tức khiến cho nó có cảm giác sống lưng lạnh buốt, lông trên người dựng đứng hết lên. Ánh mắt của nó hiện giờ không còn hung bạo nữa mà là sợ hãi tột độ, khí tức màu máu xung quanh người nó giờ đây không có khí thế nữa mà bất ổn như muốn tán đi, nó bây giờ chỉ biết ú ớ mấy tiếng mà không dám động đậy gì hết.
Đây chính là đẳng cấp tu vi chênh lệch lớn.
Hàn Tuyết là Tiên Thiên cảnh đại viên mãn như thế nào lại e ngại một con yêu thú nửa bước Tiên Thiên cảnh chứ. Vốn Hàn Tuyết dẫn đầu đám tu sĩ Hàn gia này đến, với lại căn bản nàng cũng chẳng muốn ra tay mà chỉ để đám tu sĩ Hàn gia kia ra tay là được rồi nhưng đám người này làm việc mất thời gian quá thành ra Hàn Tuyết hết kiên nhẫn tự mình ra tay cho nhanh chóng.
Trong mắt Hàn Tuyết, Huyết Nhãn Ma Lang này chỉ là bao cát để cho đệ đệ Hàn Băng của nàng tập kiếm mà thôi.
Huyết Nhãn Ma Lang này nếu so với Linh Nguyệt Lang cùng Kim Sát Mạt Long thì hẳn là phải mạnh hơn một mảng kha khá, Hàn Tuyết sau khi tìm hiểu tình báo từ đám tu sĩ bên ngoài vào thành liền quyết định tự mình dẫn đội đi bắt con yêu thú này về. Huyết Nhãn Ma Lang cũng giống như Kim Sát Mạt Long, là hậu duệ chi xa của một thần thú trong thập đại thần thú thượng cổ Khiếu Vọng Lang, nhưng cũng chỉ là sản phẩm lai tạp một chút huyết mạch của thần thú thượng cổ, thực lực trong đám yêu thú cũng xem như là khá nổi bật.
Chỉ thấy Hàn Tuyết từ phía trên nâng tay phải lên hình thành một trảo cách không bằng Tiên Thiên chân khí, một bàn tay khổng lồ hoá thành từ lôi điện to lớn lập tức hạ xuống dưới mặt đất chộp lấy Huyết Nhãn Ma Lang vào trong tay. Huyết Nhãn Ma Lang có gào thét giãy dụa thế nào cũng vô dụng, bị bàn tay lôi điện của Hàn Tuyết túm lấy rồi nhấc lên trên cao. Hàn Tuyết cười hì hì ngắm nghía một lúc rồi mang theo Huyết Nhãn Ma Lang bay thẳng về hướng Hàn Lăng thành, bỏ mặc một đám tu sĩ Hàn gia phía bên dưới kia.
Tại sân đấu Cẩm Giang thú trường chi mạch phía đông bắc.
Hàn Băng lúc này đang đấu với một con yêu thú bên trong. Lợi thế có vẻ hơi nghiêng về phía con yêu thú một chút khiến Hàn Băng hơi có chút chật vật. Một mảnh áo trước ngực hắn bị một trảo sắc bén của yêu thú xé rách lưu lại một vết ngân mờ mờ trên ngực hắn.
Hàn Băng cúi xuống nhìn vết rách trước ngực mình, rồi lại nhìn con yêu thú đối diện cười lạnh:
“Được đấy, có thể làm rách áo của ta, ngoài Kim Sát Mạt Long ra thì ngươi chính là con thứ hai đó.”
Con yêu thú mà Hàn Băng đang đối đầu là một con yêu thú rất quái dị, nó chỉ to cỡ một con sư tử màu đen trưởng thành. Thực lực của con yêu thú này vô cùng cao, nó chỉ có hai chi trước đầy vuốt sắc bén, một cái đuôi dài đung đưa phía sau giống bạch cốt. Cái đầu nó như cá trê mà không phải cá trê, như gấu mà lại không phải gấu, hai cái râu trên đầu nó rung rung đung đưa có màu tím sáng nhạt lắc lắc, miệng nó đầy răng màu u lam nhe ra gầm giận dữ về phía Hàn Băng.
Con yêu thú hình thù kỳ lạ này cũng có cái tên rất lạ như nó, gọi là Hắc Vân Giảo.
Hàn Băng cười lạnh nói:
“Hắc Vân Giảo, ngươi chỉ có thế thôi sao?”
Con yêu thú phía đối diện Hàn Băng gọi là Hắc Vân Giảo như nghe hiểu hắn nói thì nhe răng gầm giận dữ, nó vô cùng tức giận vì không thể hạ sát được Hàn Băng mặc dù Hàn Băng không mạnh hơn nó, nhưng về thế tấn công và độ linh hoạt nó lại không thể bằng được Hàn Băng.
Hắc Vân Giảo hú lên một tiếng, hai chi trước của nó cào cào lên mặt đất phát ra từng thanh âm ken két của kim loại, hai râu trên đầu nó như râu cá trê đung đưa phát ra ánh sáng tím nhàn nhạt. Lập tức hai chi trước của nó phát ra u lam nhàn nhạt rồi nó lấy đà tạo một cú nhảy cực nhanh phóng về phía Hàn Băng.
Hàn Băng lập tức đón đánh trước thế công kích của Hắc Vân Giảo. Khi kiếm của Hàn Băng chuẩn bị cùng trảo của Hắc Vân Giảo va chạm, đột nhiên, chiếc đuôi như bạch cốt phía sau nó bất ngờ vung lên phía trước, hai trảo của nó thu nhanh lại tạo lợi thế cho đuôi của nó đi lên với tốc độ cực nhanh.
Ánh mắt Hàn Băng chợt ngưng lại, hai kiếm theo quỹ tích của tay hắn biến ảo lập tức đánh lên cái đuôi bạch cốt của nó. Chỉ nghe tiếng kim loại giòn tanh vang lên, Hàn Băng bay ngược lại phía sau, tức khắc hai tay vận khởi kiếm quyết, trên thân hai thanh kiếm lập tức loé lên lực lượng lôi điện mãnh liệt. Thuận thế sau lưng hắn loé lên một đôi cánh xám, tốc độ lập tức bạo phát, Hàn Băng lấy tốc độ nhanh nhất bổ mạnh về phía Hắc Vân Giảo hét lên:
“Chết.”
Hai thanh kiếm mang theo lôi điện khủng bố đánh về phía đầu của Hắc Vân Giảo, lôi kiếm theo thế chém lập tức chém Hắc Vân Giảo làm ba đoạn từ đầu cho đến đuôi, thi thể của nó từ trên cao lập tức rơi xuống mặt sân đấu.
Hàn Băng thuận thế hạ xuống thu lại kiếm đánh giá một trận đấu vừa rồi:
“Thân thể cứng rắn, nhất là cái đuôi của nó lại vô cùng lợi hại nữa. Những lần trước nó chuyên dùng trảo để công kích mình, mấy lần ra đòn trí mạng nhưng cơ thể mình kiên cố nên không làm sao cả. Có lẽ sau đó nó nhận thấy không thể dùng trảo để thắng mới quyết đoán dùng đòn sát thủ mạnh nhất là đuôi tấn công bất ngờ khiến mình không kịp đề phòng. Hừ, đúng là giảo hoạt, nếu nó thành Tiên Thiên yêu thú còn đáng sợ hơn nữa.”
“Hậu Thiên cảnh đại viên mãn yêu thú đáng sợ như thế rồi, mà ta còn chưa vận dụng bao nhiêu lực lượng Cửu Nguyên Hỗn Độn Thần Thể nữa chứ, nếu là Tiên Thiên yêu thú chân chính liệu ta toàn lực bộc phát Cửu Nguyên có nắm chắc phần thắng nào khi còn tại Hậu Thiên cảnh không nhỉ.”
Hàn Băng tu luyện chăm chỉ tu vi hiện tại cũng đã đạt tới Hậu Thiên cảnh đại viên mãn, tầng thứ hai Cửu Nguyên Hỗn Độn Thần Thể cũng đã đại thành, Thái Âm, Thái Dương, Thiên Cương Địa Sát Tinh Thần cũng hoàn toàn ngưng tụ ra, vũ trụ hoạ đồ cũng càng thêm tinh thuần hơn trước, lực lượng thân thể của hắn cũng có bước tiến khủng bố hơn trước nhiều. Hậu Thiên cảnh đỉnh cấp Hàn Lôi Vệ hiện tại cũng không thể gánh nổi một kiếm hiện tại của Hàn Băng, có thể nói trong Hậu Thiên cảnh hắn chính là vô địch rồi.
Nhưng không vì thế mà hắn đánh đồng tu sĩ nhân loại và yêu thú với nhau, bởi vì yêu thú thiên sinh thân thể mạnh hơn nhân loại nhiều nên phải lý giải theo một hướng khác. Trong Hậu Thiên cảnh tu sĩ nhân loại hắn không sợ nhưng yêu thú thì chưa chắc, như trường hợp của Hắc Vân Giảo vậy.
Hàn Băng ngó lên cao hô lên:
“Gia gia, cho con con yêu thú khác đi.”
Hàn Phong ngồi trên cao cùng vợ chồng Hàn Liêu thấy thế rất hài lòng, cháu nội mình càng mạnh lão càng thấy thích, nhất định phải bồi dưỡng thật tốt, bèn đánh mắt nhìn sang bên Hàn Liêu cười mắng:
“Thấy chưa, khi ngươi còn là Hậu Thiên cảnh chưa chắc đã bằng thằng bé đâu đấy, thấy yêu thú mạnh đã xách chân lên cổ chạy mất rồi. Băng Nhi ngày sau chắc chắn bỏ xa tên lười nhác ngươi là cái chắc rồi. Ha ha.”
Hàn Liêu cũng cười khổ một tiếng, tính tình của phụ thân hắn hắn biết. Tính ra trong cả ba người con của Hàn Phong thì Hàn Liêu là người duy nhất đã thành gia lập thất, Hàn Ngọc và Hàn Minh thì có lẽ vẫn chưa do bận công chuyện bên ngoài. Chẳng hiểu cảm giác tại sao, Hàn Liêu cảm thấy từ dáng vẻ đến khí chất từ nhi tử của mình lại có một bóng dáng quen thuộc mà hiên ngang của đại ca hắn, người mà hắn vẫn kính trọng – Hàn Minh.
Khí chất ấy, bóng dáng ấy vẫn luôn khắc sâu trong lòng hắn, sâu bên trong tâm hắn từ nhỏ đến lớn. Đại ca hắn từ nhỏ đến lớn đều luôn che chở, bảo vệ hắn cùng muội muội hắn.
Giờ đây, Hàn Liêu cảm nhận được nó một lần nữa từ Hàn Băng.
Hàn Phong hô xuống bên dưới một tiếng:
“Băng Nhi, nghỉ ngơi một lúc đã con, không cần vội vàng thế đâu.”
Hàn Băng cười nói:
“Không sao đâu gia gia, con vẫn chiến đấu tốt ạ.”
“Băng Nhi, nếu thế thì tỷ tỷ có quà cho đệ đây. Chơi tốt nhé.’
Thanh âm nhí nhảnh của Hàn Tuyết từ trên trời vang văng vẳng xuống dưới, một đạo ánh sáng màu trắng bay lướt qua trên sân đấu trường, thân hình Hàn Tuyết từ từ hiện ra cùng với kèm theo đó là một bàn tay lôi điện khổng lồ do Tiên Thiên chân khí ngưng tụ thành đang nắm một vật gì đó đang ra sức giãy giụa kêu gào bên trong.
Ầm một tiếng.
Một con yêu thú khổng lồ rơi ầm xuống bốc lên bụi mù mịt. Bên trong đám bụi, Huyết Nhãn Ma Lang lổm ngổm bò dậy, nó ngơ ngác nhìn ngang nhìn dọc một chút, cuối cùng nhất dừng lại trên thân ảnh nhỏ bé của Hàn Băng phía giữa sân.
Huyết Nhãn Ma Lang trong khoảnh khắc lập tức gầm lên một tiếng chấn động sân đấu, cuốn quần áo của Hàn Băng bay lên phần phật. Giờ đây, hận ý sát ý của nó đối với nhân loại đã cực kỳ lớn không cách nào hình dung được nữa. Nó cũng có trí tuệ nhất định, thậm chí còn hơn hẳn một số nhân loại tu sĩ bình thường. Nó hiểu bị bắt tới đây hơn nữa lại trong sân đấu này chỉ có một tên nhân loại đang đứng thì hiểu rằng mình chỉ à bao cát để đám nhân loại tập luyện mà thôi, nếu nó thua chỉ có con đường chết.
Hàn Tuyết bay đến chỗ đám người Hàn Phong đang ngồi trên khán đài, Hàn Phong thấy Hàn Tuyết bay đến thì mỉm cười nói:
“Hậu duệ của thượng cổ thần thú Khiếu Vọng Lang – Huyết Nhãn Ma Lang, không ngờ con có thể tìm được một con đem về đây, thông thường loài này vô cùng khó bắt được, có gặp thì chỉ có sâu trong Nam Hoang Vực mới may mắn bắt gặp được thôi.”
“Không có chi đâu gia gia, con Huyết Nhãn Ma Lang này đích thị là sâu bên trong Nam Hoang Vực đó, chỉ là không biết tại sao nó lại xuất hiện tại vùng phụ cận quanh Hàn Lăng thành rồi tàn sát bừa bại một số thôn làng gần đó, đến bây giờ đã có gần ba ngàn người bị nó gϊếŧ chết ăn thịt rồi, cho dù là con không bắt nó cho Băng Nhi thì cũng tuyệt không thể tha cho nó được. Coi như là một công đôi việc luôn.”
Hàn Tuyết hất mũi khịt khịt nói.
Lục Như Nguyệt cũng mỉm cười nói:
“Băng Nhi thích những thành phần nguy hiểm để nó càng có động lực mạnh lên cũng tốt mà, so với phụ thân nhút nhát của nó còn tốt nhỉ.”
Nói xong còn không quên liếc mắt cười duyên nhìn Hàn Liêu bên cạnh một cái. Hàn Liêu cũng chỉ cười cười không nói gì cả. Đích xác, bằng tuổi Hàn Băng thì hắn không có nghị lực như thế.
Trong sân đấu, Hàn Băng tập trung quan sát con sói đang gầm gừ, lần này trong mắt hắn thực sự hiện lên vẻ nghiêm trọng cùng cảnh giác cao độ.
“Huyết Nhãn Ma Lang, hơn nữa còn sắp hoá Tiên Thiên rồi, nhưng có vẻ nó hơi hỗn loạn Tiên Thiên yêu khí thì phải, chắc là do tỷ tỷ động tay động chân rồi.”
Huyết Nhãn Ma Lang bị Hàn Tuyết doạ cho sợ đến Tiên Thiên yêu khí hỗn loạn lên, muốn hoàn toàn tụ tập lại như cũ rất khó. Khi muốn đột phá mà bị ngoại lực phá rối thì vô cùng hung hiểm, có thể lưu lại rất nhiều hệ luỵ về sau. Huyết Nhãn Ma Lang nếu muốn một lần nữa tụ tập Tiên Thiên yêu khí lại để xông phá Tiên Thiên xem ra vô cùng khó khăn, cho nên nó hiện tại vô cùng căm tức nhân loại, muốn xé xác toàn bộ chúng ra để hả giận.
Vụt!
Huyết Nhãn Ma Lang gầm lên rồi xông mạnh về phương hướng của Hàn Băng, hai chi trước duỗi ra bốn trảo màu máu dữ tợn cùng với đôi mắt máu như muốn phun mạnh ra ngoài lao tới quyết phải xé xác tên nhân loại kia.
“Nhanh quá.”
Hàn Băng co rụt mắt lại, tốc độ của con yêu thú này xem như là nhanh nhất từ trước đến nay mà hắn đã trải nghiệm qua. Khí tử vong bốc lên, hai đạo khí xám hình thành đôi cánh xám sau lưng Hàn Băng hiện lên, đồng thời hai tay Hàn Băng duỗi ra trong nháy mắt hiện ra hai thanh Thiên Địa Vô Cực Kiếm vào thế sẵn sàng công kích.
Vụt!
Hàn Băng liền tránh khỏi vị trí trảo máu công kích của Huyết Nhãn Ma Lang, hai mắt tràn đầy ánh sáng lạnh lẽo tập trung vào nó.
Véo!
Chiếc đuôi to lớn của Huyết Nhãn Ma Lang bất ngờ vυ"t lên phóng thẳng vào hướng Hàn Băng với một tốc độ khó tin. Hàn Băng cũng phản ứng cực nhanh không chịu thua chút nào, hai thanh kiếm va chạm cùng chiếc đuôi tạo ra thanh âm kim thiết chát chát, sau đó cả hai lui lại sau cùng lúc đề phòng khoá chặt đối phương bằng ánh mắt sắc lạnh.
Sạt sạt!
Huyết Nhãn Ma Lang cào cào chi trước của nó xuống nền sàn đấu phát ra thanh âm ma sát kim loại liên hồi, hai mắt máu của nó sáng rực nhìn chằm chằm Hàn Băng, răng nó nghiến ken két rồi phát ra tiếng hống kinh thiên động địa một lần nữa lao về phía Hàn Băng.
“Hừ!” Hàn Băng hai kiếm ánh mắt như điện lao tới. Huyết Nhãn Ma Lang lần này công kích trực diện bằng trảo của nó về phía Hàn Băng, mỗi một trảo đều trảo hết toàn lực, hết trảo này tới trảo khác liên tục được nó đánh ra, cho dù Hàn Băng linh hoạt né tránh cũng khó mà phòng bị hết được.
“Grào!!!” Huyết Nhãn Ma Lang vung trảo lên, móng vuốt của nó lấp lánh màu máu lao đến đánh về phía Hàn Băng trảo thật mạnh một cái, một cái trảo này kéo ra một loạt tàn ảnh theo sau mà phóng đến. Hàn Băng ánh mắt chớp động ngay tức khắc vung song kiếm về phía trước đón đỡ một đòn này.
Vèo!
Ầm!
Lực lượng một trảo này của Huyết Nhãn Ma Lang đánh ra có thể nói là quá mạnh, nó vả một nhát khiến Hàn Băng cho dù có kiếm đỡ phía trước cũng bị lực phản chấn đánh bay đi xa, đập mạnh vào tường sân đấu vang lên ầm ầm, để lại trên bức tường một cái lỗ hình người in trên đó.
“Con sói con này vẫn còn xem thường đệ đệ rồi.” Hàn Tuyết trên cao dùng ánh mắt tinh quái đảo về chỗ Hàn Băng cười nhẹ.
Một lúc sau bụi mù tán đi, cái lỗ hình người vẫn còn đó nhung không thấy Hàn Băng đâu, Huyết Nhãn Ma Lang đảo mắt qua nghi hoặc một hồi nhưng cũng không rõ ràng.
Hàn Phong nhìn xuống phía dưới như có ý cười nói:
“Con nít vẫn chỉ là con nít, cũng nghịch ngợm không kém Tuyết Nhi là mấy ha?”
Hàn Tuyết hô nhẹ một tiếng:
“A, tới rồi.”
Rầm!
Lỗ thủng trên tường nổ tung, Hàn Băng từ bên trong nhảy ra ngoài, cát bụi dính trên người hắn rất nhiều nhưng hắn không hề hấn gì, hai mắt sáng ngời tập trung vào con sói phía trước, nhe răng cười nói:
“Tốt tốt, mạnh hơn Tiên Thiên cảnh sơ kỳ bình thường chút đó, giờ ngươi chuẩn bị chết đi.”
Ầm!
Hai đôi cánh xám hiện lên, tốc độ của Hàn Băng một lần nữa tăng vọt, xung quanh thân thể hắn Cửu Nguyên chi khí hội tụ vờn quanh thân thể hắn khiến hắn tự như chiến thần vô địch. Thiên Địa Vô Cực Kiếm lấp lánh ánh kim theo chuyển động theo kiếm pháp của Hàn Băng đánh về phía Huyết Nhãn Ma Lang phía trước.