Chương 9: Trâm ngọc
Bắt đầu từ năm Thiên Thụ thứ nhất, Lạc Dương đã được xem như là 'Thần đô'.
Từ khi vào Đại Minh cung đến nay, Hoàng cô tổ mẫu một năm có hơn phân nửa thời gian là ở Thái Sơ cung xử lý chính vụ. Theo Uyển Nhi nói, sau khi dâng hương ở chùa Phụng Tiên, hàng năm bệ hạ sẽ tụ hội hoàng thân quốc thích ở Thái Sơ cung, ta cũng thuộc hàng con cháu hậu bối, tất nhiên cũng phải đi theo đoàn người về Lạc Dương.
"Nghi Bình," ta ngồi ở trên xe ngựa, tiếp nhận trà từ nàng, nói, "Sang đầu năm ta và ngươi đều phải ở lại Thái Sơ cung ."
Nghi Bình cười nói: "Nô tỳ có từng nghe Nghi Đô kể về Thái Sơ cung, rốt cục cũng có cơ hội nhìn xem ."
Ta uống xong trà nóng, đem áo choàng bọc lại thân mình, rồi cùng nàng tán gẫu về Lạc Dương.
Nói về Lạc Dương, khi còn bé ta từng theo phụ vương đi qua một lần, khi đó tuổi còn nhỏ ấn tượng không sâu sắc, nhưng sau khi vào cung này hai năm liên tiếp đều nghe Uyển Nhi nhắc đến, dần dần nổi lên chút tâm tư. Khi Hoàng cô tổ mẫu đăng cơ đã cho xây dựng bảy ngôi chùa trên danh nghĩa Võ thị, năm trước lại di dời mười vạn hộ từ các nơi vào ở thành Lạc Dương, hết thảy mọi thứ giống như để chuẩn bị cho việc dời đô.
Vương triều Lí thị đóng đô ở Trường An, Hoàng cô tổ mẫu làm vậy, đó là đem Lạc Dương trở thành kinh đô của Võ thị vương triều.
Thái Sơ cung, Thái Sơ cung, cũng chính là nơi Võ thị Đại Chu khai thiên lập địa, hàm ý vạn vật chỉ mới bắt đầu.
Đi tới hơn giữa trưa, Nghi Đô đến truyền lời, nói là bệ hạ ngồi xe có chút mệt mỏi , triệu các vị quận vương quận chúa đều xuống xe đi theo đến bờ sông Tể Thuỷ nghỉ ngơi hồi sức.
Ta lên tiếng đáp lại, chỉnh trang qua loa xong liền xuống xe ngựa. Thấy phía xa bên bờ Tể Thuỷ, Hoàng cô tổ mẫu mặc một chiếc áo choàng thêu rồng màu vàng vô cùng tươi sáng đang cùng Uyển Nhi trò chuyện vui vẻ, bên cạnh là các vị quận vương quận chúa, cung nữ nội thị xách theo lò sưởi, quạt lông chim trĩ không xa không gần đi theo.
Lúc ta đi lên hành lễ, Hoàng cô tổ mẫu đang nói về án Âu Dương Thông, chỉ gật đầu ý bảo ta đứng dậy rồi quay sang Uyển Nhi nói tiếp: "Nếu Lai Tuấn Thần đã tìm ra tội chứng, thì ban chết cho Âu Dương Thông đi. Niệm tình phụ thân Âu Dương Tuần từng được Thái Tông khen ngợi, chỉ giáng tội một người, sẽ không tru di cửu tộc." Uyển Nhi nói phải, trong lời nói còn có ý khen ngợi.
Ta tách riêng đứng ở phía sau mọi người, vừa định quấn kín áo choàng, đã bị ai đó khẽ kéo tay áo, liền nghiêng đầu nhìn, đúng là người mới vừa rồi đi ở phía trước - Lý Long Cơ.
Hắn nhìn ta chăm chú, trong đôi mắt xếch xinh đẹp tràn đầy nghi hoặc, suy nghĩ, lập tức hiểu được vấn đề. Ta hướng hắn nháy mắt mấy cái, nói: "Quận vương." Hắn thấp giọng nói: "Ngày ấy là một cung tỳ xấu xí không chịu trang điểm, cái mặt lấm tấm nốt hồng, , hôm nay lại biến thành một quận chúa ."
Ta liếc xéo hắn, hừ một tiếng.
Tiểu quận vương hôm nay mặc cẩm bào màu tím, khoác áo choàng ngoài màu đen, trông đáng yêu giống như một thiếu nữ. Trong đầu ta linh quang vừa loé, đột nhiên nhớ lại phụ vương có kể. Ngày Hoàng cô tổ mẫu đăng cơ, hắn từng hoá trang thành thiếu nữ ở lễ mừng hát một khúc “Trường mệnh nữ”, vô cùng uyển chuyển sinh động, làm kinh ngạc văn võ bá quan ở đó.
Nghĩ đến đây không khỏi thấp giọng cười, phản kích nói: "Vĩnh An cũng thường nghe các thúc phụ nói về Lâm Tri quận vương, nam đổi nữ trang hiến một khúc ca 'Trường mệnh nữ', tuy là một hài đồng nho nhỏ, cũng đã làm rực rỡ cả Đại Minh cung ."
Sắc mặt Lý Long Cơ phiếm hồng, chắc là không dự đoán được ta sẽ nhắc tới việc này: "Ta đường đường là một quận vương, tại sao bị ngươi nói giống như nữ tử?" Ta ra dấu bảo hắn đè thấp giọng: "Quận vương nghĩ nhiều, Vĩnh An là nói quận vương thiên tư thông minh, bắt chước giống hệt, bữa thịnh yến kia quận vương là người xuất sắc nhất."
Hắn tà nghễ nhìn ta, bỗng nhiên cười nói: "Nếu chính mắt ngươi thấy thịnh yến đêm đó, sợ sẽ không nói như vậy", hắn khẽ hất đầu, chỉ chỉ phía trước, nói, "Đại ca của ta đêm đó thân hình thẳng tắp hiên ngang, đứng thổi sáo ngọc, đến nay vẫn được thư sinh dân gian truyền tụng, làm mê say không biết bao nhiêu giai nhân khuê phòng."
Ta theo lời hắn, bản năng nhìn phía trước. Lý Thành Khí đang nói chuyện cùng Hoàng cô tổ mẫu, cẩm bào màu xanh ngọc, áo choàng màu xanh lơ, đứng cạnh long bào chói mắt càng hiện ra vài phần phong lưu lịch sự tao nhã.
Bệ hạ đang lắc đầu cười nói câu gì, hắn khẽ nhếch môi, gật đầu đáp lời.
Tim ta chợt đập loạn nhịp, trong đầu hình dung ra lời miêu tả của Lý Long Cơ, nhất thời không thể di chuyển tầm mắt. Đúng lúc này bệ hạ bỗng nhiên đứng lại nhìn về phía ta, Uyển Nhi và Lý Thành Khí cũng ngước mắt, tầm mắt chạm vào nhau, ta mới thấy thất thố, vội vã quay đầu.
"Vĩnh An quận chúa, Lâm Tri quận vương", Uyển Nhi lên tiếng, "Bệ hạ lệnh hai vị tiến lên." Ta liền cùng Lý Long Cơ một đường bước lên trước thi lễ, đến khi đứng dậy, bệ hạ mới nói: "Long Cơ sinh ở Lạc Dương, nhưng chưa đi qua Quốc Tử Giám ?"
Lý Long Cơ cung kính, nói: "Cũng đã nhiều lần đi ngang qua, chỉ tiếc chưa có cơ hội đi vào."
Bệ hạ gật đầu, lại nhìn ta: "Vĩnh An có từng nghe qua Quốc Tử Giám?" Ta cúi đầu, nói: "Vĩnh An khi còn bé thường nghe Tạ tiên sinh nói, hàng năm tiến sĩ thi đậu đa phần là từ hai giám* Trường An với Lạc Dương mà ra, chính là thánh địa mà sĩ tử thiên hạ hướng tới." Bệ hạ cười lắc đầu, nói: "Đừng học theo lão già kia nói chuyện, ngươi còn nghe qua cái gì?"
*giám: trong chữ Quốc tử giám: nơi quản lý giám sát các học sinh ngày xưa
Ta cúi đầu cẩn thận nghĩ nghĩ, nói: "Nghe nói trong Quốc Tử Giám còn có người hành hương từ các nước khác," ta nhìn thoáng qua Uyển Nhi: "Uyển Nhi tỷ tỷ từng nói, trong đó có thể nhìn thấy người Tân La*, người Đại Thực**, bọn họ đều đến học chữ Đại Chu, đọc sách Đại Chu."
* Tân La hay còn gọi là Silla (57 TCN – 935 CN) là một trong Tam quốc Triều Tiên.
**Đại Thực theo cách gọi của người Trung Quốc là triều đại Hồi giáo thứ ba của người Ả Rập.
Bệ hạ gật đầu: "Uyển Nhi nói không sai", nàng cười nhìn về phía Lý Thành Khí, nói tiếp, "Nếu có cơ hội, mang các đệ muội của ngươi đi tham quan Lạc Dương Quốc Tử Giám, năm trước thi đình không hề thiếu nhân tài xuất thân từ Lạc Dương, mấy năm nay cũng coi như làm việc có hiệu quả."
Lý Thành Khí đáp lời nói phải, bệ hạ lại bắt đầu đàm luận về cuộc thi đình năm trước.
Ta và Lý Long Cơ bị kêu lên phía trước, tất nhiên chỉ có thể theo sát, không dám tiếp tục nói nhảm.
Bắt đầu từ chủ đề vừa rồi, bệ hạ liên tục thảo luận về khoa cử Lạc Dương năm trước, hào hứng dâng cao. Hai người nói từ sáu điều học thuyết đến thi từ ca phú, từ cuộc thi đình đầu tiên năm trước nói đến những người Võ gia thi đậu, Lý Thành Khí đáp lại vô cùng kín kẽ cẩn thận không hề sai sót, làm cho bệ hạ rất vui. Uyển Nhi ở một bên lắng nghe, thỉnh thoảng thêm vào hai câu, ngẫu nhiên trao đổi ánh mắt với ta, trong mắt là ý cười sâu không lường được.
Ước chừng đi được một đoạn, mặc dù đã bọc kín áo choàng vẫn làm hai tay ta đông lạnh đỏ lên, ẩn ẩn đau.
Ta không nhịn được khẽ xoa xoa hai tay, cuối cùng đợi cho bệ hạ lơ đãng hỏi đến, ta mới nhanh chóng cáo lui mọi người, trở về xe ngựa. Nghi Bình thấy ta trở về, bắt đầu đốt lò sưởi, nói: "Thân thể bệ hạ thật sự là tốt, trời đại hàn thế này mà còn đi dạo bờ sông, ta thấy các vị quận chúa đi theo sau đều bị lạnh đến trắng bệch."
Ta rầu rĩ nhìn nàng, nói: "Các nàng ở xa, còn có thể thu tay vào trong tay áo tránh gió, ta đi theo bên cạnh Hoàng cô tổ mẫu, chỉ có thể theo quy củ trơ mình ra hứng gió." Ta oán giận hai câu, chỉ cảm thấy tay ôm ấm lô đau như bị kim châm.
Bỗng nhiên, có người ở ngoài nhẹ gõ cửa, Nghi Bình vội mở cửa đi ra ngoài, nói hai câu xong liền đóng cửa xe. Trong tay nàng một vật bọc khăn trắng, đưa cho ta: "Là một tiểu nội thị đưa tới, nói là thuốc mỡ thoa tay đặc chế, có thể phần nào bảo vệ tay chống rét."
Ta đưa ấm lô cho nàng, tiếp nhận gói khăn kia từ từ mở ra, bên trong là một cái hộp bạc được mạ vàng tinh xảo. Tim ta đập mạnh, ngẩn người nhìn nó một lát, mới mở ra, một mùi thơm ngát của lá trúc xông vào mũi.
Tức thì trong lòng tràn đầy một sự vui thích nói không nên lời, ta bất giác nở nụ cười. Nghi Bình thấy ta như thế, không khỏi ngốc nghếch hỏi: "Quận chúa biết là ai đưa tới ?" Ta đóng nắp hộp, cười tà nhìn nàng: "Người đưa tới không nói sao ?" Nàng khó hiểu lắc đầu: "Ta vừa hỏi hai câu, tiểu nội thị kia không chịu nói, vội vàng chạy mất."
Ta nghe lời này, càng cảm thấy bản thân đoán đúng rồi. Hộp thuốc mỡ này đưa tới đúng lúc, người tới lại không chịu tiết lộ thân phận, trừ bỏ hắn còn có ai?
——————————————
Một câu dặn dò bâng quơ của bệ hạ, Lý Long Cơ thế mà lại nhớ kĩ.
Ngày kế ta mới vừa thức dậy, Nghi Bình đang hầu hạ ta rửa mặt thay y phục, cung tỳ ngoài điện vội vàng đi vào, hành lễ nói: "Quận chúa, Lâm Tri quận vương đã đợi bên ngoài điện." Ta hơi ngạc nhiên, vội vàng lau sạch mặt, nhận khăn mặt Nghi Bình đưa tới, nói: "Cho hắn vào đi."
Trái phải gì đều đã bị hắn thấy qua bộ dáng xấu hổ, cũng không sợ bị cười nhạo thêm.
Khi hắn tiến vào bắt gặp ta chưa trang điểm, không khỏi ngây người một chút, mới bất đắc dĩ nói: "Nếu như hoàng tỷ của bổn vương giống ngươi, sớm đã bị mẫu phi quở trách." Ta cũng không kiên nhẫn nhìn hắn, nói: "Nếu quận vương không phải là một đứa trẻ, ta đã sớm đến chỗ Hoàng cô tổ mẫu cáo trạng ." Hắn nghe hiểu được ý tứ của ta, thu lại ý cười nói: "Ngươi bất quá lớn hơn bổn vương ba tuổi thôi."
Ta lười cãi nhau với hắn, nói: "Đến sớm như vậy, chắc có việc gì quan trọng hơn?"
Hắn gật đầu: "Ta đã hẹn với đại ca, hôm nay phải đi Quốc Tử Giám." Ta nhìn kỹ hắn: "Bệ hạ chẳng qua thuận miệng một câu, quận vương cho là thật ?" Hắn mỉm cười, nói: "Ngươi cũng biết quân vô hí ngôn, Thiên Tử nói ra lời đó là khẩu dụ, viết ra chữ đó là thánh chỉ."
Chỉ là một đứa nhỏ tám tuổi, thế nhưng nói lời này lại hết sức có khí thế, so với phụ vương hắn càng giống Thái tử hơn.
Ta chỉ có thể đáp ứng hắn, trước đuổi hắn đi, lúc ngồi vào trước gương đồng đã có vài phần khẩn trương. Mỗi khi cùng Vĩnh Bình quận vương gặp nhau đều là ngoài dự liệu, chỉ có hôm nay là sớm biết sẽ gặp hắn. Ta ngồi yên một lát, mới phân phó Nghi Bình chọn mấy thứ trang sức đơn giản, vật bắt mắt duy nhất cũng chỉ là trâm ngọc kim tước, sau khi trang điểm qua loa mới đứng dậy.
Khi ra khỏi cửa, Nghi Bình mặc cho ta chiếc áo choàng màu đỏ có thêu chỉ vàng, vừa thắt đai lưng vừa nói: "Quận chúa chừng nào hồi cung? Nếu có người đến tìm, ta còn biết cách trả lời cho tốt." Ta nghĩ nghĩ, nói: "Việc này được bệ hạ cho phép, ngươi chỉ cần nói thật là được rồi." Nàng gật gật đầu.
Ta mới đi ra mấy bước, đột nhiên nhớ tới hộp thuốc mỡ kia, ma xui quỷ khiến lại trở về bàn. Đến lúc mở nắp hộp, do dự một lát mới rút trâm ngọc quệt ra một chút, xoa vào bàn tay, đầu ngón tay mềm nhẵn, mùi thơm ngát tràn vào mũi.
Tới gần cửa cung, bầu trời đã dần dần u ám.
Đêm qua nghe cung tỳ nơi đây thấp giọng bàn tán, chiếu theo lệ thường năm rồi, Lạc Dương đã nhiều ngày chuẩn bị cho lễ hội Lạc Tuyết. Trước mắt xem sắc trời hôm nay, e là đêm nay hoặc sáng sớm ngày mai, sẽ vào đúng lúc tuyết rơi khắp thành.
Xe ngựa ngừng ngoài cửa cung, hơn mười thị vệ đeo đao cưỡi ngựa chờ bên bạnh. Hai người đứng phía trước đúng là Lý Thành Khí và Lý Long Cơ. Ta thở sâu, đi mau hai bước, đến trước mặt hai người bọn hắn hành lễ nói: "Vĩnh Bình quận vương, Lâm Tri quận vương."
Lý Thành Khí gật đầu nói: "Đứng lên đi."
Ta đứng dậy theo bọn họ lên xe ngựa, bên trong xe cực rộng rãi, có một bếp lò nhỏ đốt than củi cháy lách tách, bên trên là một ấm trà đang bốc khói nghi ngút. Lý Thành Khí bảo Lý Long Cơ ngồi cạnh hắn, riêng cho ta ngồi cạnh bếp lò, ta thuận miệng nói: "Quận vương thật có hứng, thời gian ngắn vậy cũng kịp chuẩn bị trà cụ."
Lý Long Cơ lắc đầu nói: "Đại ca là lo ngươi sợ lạnh, đặc biệt sai người chuẩn bị ."
Lúc này, đúng lúc nước sôi, ta vội nghiêng người pha trà che giấu xấu hổ.
Khi dâng trà cho hắn, đầu ngón tay chợt chạm nhẹ tay hắn, bất giác run lên, rốt cuộc làm nước trà bắn tung tóe lên người hắn.