Chương 26: Minh đường biến (3)
Ngày quay về Thái Sơ cung, Tiên Huệ đã tới chỗ ta chờ từ sớm, hai năm không gặp nàng, nét ngây ngô trẻ con dần mất đi, mặt mày thêm vài phần tinh ranh.
Nàng vòng vo quanh ta ước chừng vài vòng, mới tấm tắc nói: "Tỷ tỷ rốt cục đã trở lại." Ta cười nhìn nàng: "Đừng nghịch, hai năm nay không phải gặp qua vài lần sao?" Mặc dù cách xa Thái Sơ cung, nhưng mùng một mười lăm ta đều vào cung thỉnh an, luôn có vài thời điểm có thể gặp nàng.
Đôi mắt hạnh của Tiên Huệ vụt sáng, cười vui vẻ: "Đó là ở bên Hoàng tổ mẫu, ngồi phải ngồi thẳng, nói nằng phải nhỏ nhẹ, mắt không được liếc ngang dọc, nói không dám nói nhiều, có gặp cũng như không gặp." Ta nhìn chăm chú lắng nghe, đồng tình: "Quả thực không giống."
Nàng ở lại chỗ ta, thẳng đến lúc dùng xong ngọ thiện, mới không ngồi yên được nữa, bèn lôi ta ra cung.
Cả đường đi nàng hồ hởi kể về yến tiệc ban thưởng cho tân khoa tiến sĩ ở Khúc Giang, cười đến không khép miệng được, lên đến Lệ Xuân Đài, đưa mắt nhìn toàn bộ thành trì Thái Sơ cung, mới ngừng cười: "Nơi này là tốt nhất, có thể ngắm nhìn toàn bộ Thái Sơ cung, cũng có thể trông thấy Lạc Thủy vắt ngang qua Thần Đô". Nàng vừa nói, ánh mắt mang theo khát khao, nhìn xa xa: "Như tỷ tỷ vẫn tốt hơn, có thể thường xuyên ra vào cung, không giống ta, chỉ có đứng ở chỗ này mới có thể chân chính thấy được Thần Đô."
Ta an ủi nàng: "Chờ sau khi muội gả ra cung, muốn trở về còn phải chờ ngày rằm mỗi tháng, đến lúc đó không chừng sẽ chê ngoài cung không thú vị ."
Ta đứng bên cạnh nàng, phóng mắt nhìn ra, người đi lại trên đường như bầy kiến chen chúc nhau, xa xa trên bầu trời xanh lơ có đám mây mỏng trôi lững lờ, gần đó là toà cung điện sừng sững đứng yên, ban công san sát, nhất thời tâm tình cũng trở nên vô cùng tốt.
Nàng trầm mặc một lát mới nói: "Không biết phụ vương và mẫu thân khi nào mới trở về tái kiến Thần Đô." Ta hơi bất ngờ, nhẹ giọng nói: "Sẽ có ngày quay về." Nàng sinh ra đã bị đưa vào cung, chưa bao giờ được gặp cha mẹ thân sinh của mình, ta vốn tưởng rằng nàng không biết tư vị sầu muộn, lúc này mới phát hiện, vị tiểu quận chúa cuối cùng đã trưởng thành.
Ta lướt nhìn phía sau, ra hiệu Nghi Hỉ và các cung tỳ nội thị lui ra, mới nói tiếp: "Lời này không nên nói nhiều, nhất là ở trước mặt hoàng tổ mẫu." Tay nàng chống trên lan can, nghiêng đầu nhìn ta, cười nói: "Lời này, Thành Khí ca ca cũng từng dặn ta", nàng nghĩ nghĩ lại nói: "Nếu là tứ thúc kế vị thì tốt rồi." Ta nghe được cả kinh, vội nhìn nàng: "Vì sao nói như vậy?"
Nàng ngửa mặt ra đón gió, lẩm bẩm: "Tứ thúc tính tình ôn hòa, chỉ có ông kế vị, Lý gia hoạ may mới còn cơ hội sống sót ?" Lời của nàng hỏi như không hỏi, ta quay đầu đi, nhìn về hướng Dao Quang điện, không trả lời.
Do đứng cách xa, nhìn cũng không rõ ràng, nhưng ta cảm thấy chỗ kia có không ít người, đông nghìn nghịt, lại yên tĩnh kỳ lạ. Ta đang tập trung suy đoán, Tiên Huệ bỗng nhiên la lên: "Dao Quang điện đã xảy ra chuyện?" Nàng lôi kéo ống tay áo ta, đè thấp giọng nói: "Từ nửa tháng trước Minh Đường bị thiêu, trong cung mỗi người đều cảm thấy bất an, sợ gây hoạ vào người, hôm nay e là vì sự kiện đó."
Ta vội nhìn chằm chằm Dao Quang điện, trong lòng càng không yên. Kể từ đêm đại hỏa xảy ra, Hoàng cô tổ mẫu vẫn chưa truy cứu bất kỳ ai, ngược lại ra lệnh Tiết Hoài nghĩa trùng kiến Minh Đường, công khai che chở hắn, kì thực là sợ bị người trong thiên hạ nhạo báng thôi. Trai lơ do chính mình nuôi dưỡng lại vì tranh thủ tình cảm mà cả gan hỏa thiêu biểu tượng quyền uy của Thiên Tử, việc này tuyệt đối sẽ không thể yên lành như vậy. Rốt cục liên lụy tới người nào, đây mới là nguyên nhân khiến mọi người hoảng loạn.
Tiên Huệ tựa hồ nóng lòng muốn tìm hiểu đến cùng, nhìn một lát, bỗng nhiên giữ chặt ta, cắn răng nói: "Đi xem." Ta do dự, trong lòng không nỡ, liền mang nàng xuống Lệ Xuân đài, cho lui cung tỳ nội thị, cùng nàng hướng đi về Dao Quang điện.
Cách Dao Quang điện mấy chục trượng thì thấy bên ngoài có thị vệ canh giữ, ai cũng thần sắc lạnh lùng, trước điện long liễn đã trống không. Cung tỳ nội thị hầu hạ trong điện đang quỳ gối chờ bên ngoài, ai nấy sắc mặt trắng bệch, có kẻ cả người phát run, vài tiểu cung tỳ đều lui cách xa cửa điện, mềm oặt dựa vào thềm đá, khom người khóc nức nở .
Ta nhìn hết hồn, Tiên Huệ đã sợ tới mức lui hai bước, thì thầm: "Hoàng tổ mẫu ở trong đó."
Thị vệ cũng không biết chúng ta, chỉ thấy phục sức đoán được chắc là địa vị cao, một người tuổi còn trẻ tiến lên hành lễ, nói: "Hai vị mời trở về đi, bệ hạ có lệnh, bất luận kẻ nào cũng không thể tới gần Dao Quang điện."
Ta cố gắng áp chế nỗi sợ, cười gật đầu: "Đứng lên đi, chúng ta chỉ là đi ngang qua, vô tình làm khó dễ ngươi." Nói xong, nắm chặt tay Tiên Huệ, xoay người đi nhanh về hướng ngược lại, thấy thân mình nàng trì nặng, dường như cực kỳ không tình nguyện. Ta nghiêng đầu, nghiêm khắc nhìn nàng: "Mau theo ta đi." Tiên Huệ níu tay ta, không cam lòng nói: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ."
Ta mặc kệ nàng gọi ta, kéo thẳng đến chỗ cột đá ở xa, mới dừng lại.
Nàng cắn môi, trừng mắt: "Tỷ tỷ, ta sợ bên trong..." Ta nhẹ lắc đầu, đánh gãy lời nàng. Nàng hiểu được ý tứ của ta, chỉ có thể ngây ngốc đứng bên cạnh, khẩn trương nhìn chằm chằm vào Dao Quang điện, sợ hãi trong mắt càng tăng lên.
Ta làm sao không sợ? Có điều tình huống này ở trong cung vẫn là lần đầu mới gặp, chắc chắn trong điện đã xảy ra chuyện lớn, nếu Tiên Huệ cố tình muốn thăm dò, sợ là kéo đến bao nhiêu phiền toái. Ta lướt mắt quan sát thị vệ và cung tỳ nội thị trước điện, ngoại trừ bệ hạ bên trong, còn lại đều lạ mắt , không biết là cung nhân nơi nào... Bỗng nhiên, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện, là nội thị Hà Phúc của Lý Thành Khí.
Hắn vội vàng đi xuống thềm đá, nói mấy câu với thị vệ, thị vệ kia tức khắc cho hắn đi ra. Hắn khom người nói tạ ơn, sau đó một đường hướng chỗ chúng ta đi tới, đợi đến gần mới hành lễ nói: "Vĩnh Thái quận chúa, Vĩnh An quận chúa." Ta gật đầu: "Đứng lên đi, Dao Quang điện phát sinh chuyện gì ?" Hắn có thể biết chúng ta ở chỗ này, tất nhiên là mới vừa rồi ở cửa điện nhìn thấy, cố ý tìm cớ ra đây.
Hắn đứng dậy, cung kính nói: "Tiết chủ trì hôm nay vào cung diện thánh, nhưng sau đó lại một mình đến Dao Quang điện lén gặp gỡ cung tỳ, dâʍ ɭσạи hậu cung, bệ hạ biết được vô cùng tức giận, lệnh Lương vương trượng hình ( dùng gậy đánh ) răn đe ngay tại chỗ." Ta khó hiểu nhìn hắn: "Tiết chủ trì là người xuất gia, sao làm ra cớ sự này ? Là ai đã phát hiện ?" Trai lơ của Hoàng cô tổ mẫu, trong cung lại có người cả gan dám vụиɠ ŧяộʍ tư tình?
Hà Phúc mặt không đổi sắc, đáp: "Là cung tỳ Nghi Đô trong điện bệ hạ." Ta gật đầu: "Là người của bệ hạ phát hiện, Lương vương ở lại hành hình, Đông cung vì cớ gì xuất hiệt chỗ này?" Hắn do dự một chút, mới nói: "Không chỉ có người Đông cung, còn có Thẩm Thái y. Sự tình phát sinh khi Thái y đang ở trong điện bắt mạch cho bệ hạ, quận vương ở một bên trò chuyện, cho nên mới đi cùng bệ hạ."
Ta trầm ngâm một lát, thuận miệng hỏi thêm mấy câu, Hoàng cô tổ mẫu đã ra khỏi Dao Quang điện, theo sát phía sau là thúc phụ Võ Tam Tư, Thẩm Nam Liệu và Lý Thành Khí. Đợi Hoàng cô tổ mẫu leo lên long liễn, Thẩm Nam Liệu liền theo sát rời đi, ngược lại Võ Tam Tư và Lý Thành Khí ở lại, thấp giọng nói chuyện với nhau, sắc mặt bình thường.
"Tiểu nhân cáo lui." Hà Phúc nhanh chóng hành lễ, đi vòng vèo để tránh nhòm ngó.
Lúc này, gần trăm tên nội thị từ trong điện đi ra, đằng trước nâng hai người khác nhau, chỉ trùm vải bố trắng đơn giản. Võ Tam Tư đặc biệt gọi những người đó lại, đưa tay lật tấm vải bố lên nhìn kỹ, nói hai câu với Lý Thành Khí, Lý Thành Khí chỉ thản nhiên nhìn lướt qua, không nói gì thêm.
Từ xa ta nhìn dưới vải trắng lộ ra mảnh tăng bào, nhuộm máu đỏ tươi chói mắt, chợt thấy rùng mình từng trận, có gắng áp chế cơn buồn nôn, mới kéo tay Tiên Huệ: "Đi thôi." Tiên Huê sắc mặt sớm đã trắng bệch, gật gật đầu, theo ta bước nhanh rời đi.
Việc này ở trong đầu ta luẩn quẩn mấy ngày, vẫn không gạt đi được.
Trong cung vẫn bình thường như việc này chưa hề xảy ra, không ai dám nhắc tới. Ta vốn muốn hỏi Uyển Nhi, nhưng từ khi trở về Thái Sơ cung, nàng ngày ngày đều bồi bên cạnh Hoàng cô tổ mẫu, thủy chung không có cơ hội cùng ta một chỗ. Chỉ có mỗi ngày vấn an mới có thể gặp mặt, nàng có vẻ muốn nói ra suy nghĩ của mình, lại ngại Hoàng cô tổ mẫu, ngẫu nhiên nếu có liếc mắt nhìn ta, đều là thần sắc phức tạp khó lường.
Hôm nay sau khi vấn an, ta đi ra đại điện, mới để ý đến cung tỳ đang trực là người tên Nguyên Nguyệt kia.
Cạnh cửa điện, nàng đang rũ mắt giúp ta thu chỉnh quần áo, ta thấy bên cạnh không người, liền nhẹ giọng hỏi: "Đã nhiều ngày không thấy Vi Đoàn Nhi?" Trong điện có thêm vài gương mặt mới, nàng ta vốn được sủng ái mà không ở đây, không thể không làm cho người ta nghi ngờ.
Tay Nguyên Nguyệt hơi cứng lại, quan sát bốn phía, mới thì thầm trả lời: "Vi Đoàn Nhi đã bị đánh chết ."
Ta sửng sốt, tức thì hiểu được. Hoá ra là Vi Đoàn Nhi.
Tiết Hoài Nghĩa chất chứa oán hận đã lâu, lần này giận quá mất khôn hoả thiêu Minh Đường, Vi Đoàn Nhi là tâm phúc Võ Thừa Tự, liên tiếp hãm hại Đông cung. Mặc kệ trận dâʍ ɭσạи này là thật hay giả, đối với mọi người đều có lợi. Võ Tam Tư muốn loại bỏ tâm phúc Võ Thừa Tự, Lý Thành Khí muốn loại bỏ tai hoạ ngầm nhiều năm, mà Hoàng cô tổ mẫu mặc dù đã hạ cơn thịnh nộ, làm sao biết bà không có ý định trừ bỏ Tiết Hoài Nghĩa?
Hắn cùng với Võ Tam Tư, sợ là từ sau trận đại hoả ở tết Nguyên Tiêu đã có chung nhận thức, hoặc đã ăn ý từ lâu? Thúc phụ Võ Tam Tư thay thế đường huynh bị thua, có thể giữ vững vinh sủng đến nay, không phải là một sớm một chiều mưu tính, mà Lý Thành Khí có thể “miêu thử đồng hành” ( chuột mèo đi chung) với hắn bao lâu? Trong đầu ta vô cùng hỗn loạn, qua thật lâu, mới thu lại tâm tư.
Lúc này, Nguyên Nguyệt đã hướng về chỗ thềm đá hành lễ: "Quận vương."
Ta ngẩng đầu, mới thấy Lý Thành Khí và các quận vương đã đứng đó, Lý Long Cơ đang đánh giá ta, cười cười: "Tuổi tác không lớn nhưng tâm sự đúng là không ít." Hắn vừa nói vừa đưa áo choàng cho nội thị phía sau. Ta bất đắc dĩ liếc hắn một cái, khom người hành lễ, nói: "Các vị quận vương mau vào đi thôi.
Ngay lúc ta tránh người rời đi, Lý Long Cơ bỗng kéo mạnh tay ta: "Nàng rốt cục trốn tránh ta làm cái gì?" Hắn hậm hực: "Từ khi gặp lại, nàng dường như thay đổi rồi". Ta ổn định tâm tư, cười nhìn hắn nói: "Tuổi tác không lớn, bệnh đa nghi lại rất nghiêm trọng, ta là sợ các người trì hoãn giờ vấn an, bị Hoàng cô tổ mẫu trách tội." Hắn nhíu mày ngắm nghía ta trong chốc lát, mới buông tay ra.
Đợi bọn hắn nhập điện, ta mới quay đầu lại nhìn, thân hình Lý Thành Khí đã ẩn vào trong điện.