Chương 19: Kiếp nạn đầu tiên (3)
Khi đến trước Gia Dự điện, tình cờ gặp được Thái tử phi và Đức phi, ta vội khom mình hành lễ. Thái tử phi cười nhìn Đức phi, chỉ vào ta nói: "Đây là Vĩnh An quận chúa, ta đang muốn tìm cơ hội, hôm nào đó cầu xin mẫu hoàng cho nàng làm con dâu ta." Đức phi chớp đôi mắt xinh đẹp, cười nói: "Tỷ tỷ là phúc khí tốt, Long Cơ còn nhỏ, nếu muốn tứ hôn còn phải một hai năm sau."
Ta xấu hổ đứng dậy, Thái tử phi mới ôn hòa nói: "Vào điện đi, đừng để mẫu hoàng chờ lâu."
Ta theo sau hai nàng vào điện, thấy xung quanh im lặng có chút quái dị. Theo lý ta tới cũng không trễ, lại có Thái tử phi và Đức phi đi cùng, vẫn chưa có ai khác trong cung đến chúc mừng năm mới. Sau khi hành lễ vấn an, Hoàng cô tổ mẫu ngoắc tay bảo ta đến trước bà, ta bước lên phía trước đứng bên Uyển Nhi.
Hoàng cô tổ mẫu cố ý nhìn ta một cái, mới quay đầu nhìn Thái tử phi và Đức phi, nói: "Đều đứng lên đi."
Thái tử phi cùng Đức phi đứng dậy, nhưng chưa được ban ngồi.
Bệ hạ đánh giá thật sâu hai nàng một lát, mới nói: "Hôm qua Đoàn Nhi cho trẫm xem một việc, trẫm thấy khá thú vị", bà vừa nói xong, Vi Đoàn Nhi đã nâng khay ngọc tiến lên, đưa cho hai nàng nhìn kỹ.
Trên khay ngọc đặt một hình nhân bằng gỗ chế tác vô cùng tinh xảo, Thái tử phi không dám cầm lấy, chỉ lướt nhìn một cái, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, cùng Đức phi liếc nhau, không dám nói câu nào.
Bệ hạ thấy thần sắc nàng, từ tốn nói tiếp: "Vật ấy là do cung tỳ trong Đông cung phát hiện, giao cho Đoàn Nhi. Bên trên ghi ngày sinh đúng là của trẫm, chỉ là không biết người phương nào trong Đông cung hận trẫm như thế, phải hạ cổ mới có thể tiêu tan oán khí trong lòng?" Giọng của bà nhẹ nhàng đạm mạc, nhưng lộ ra âm lãnh nhè nhẹ.
Ta vốn còn đang suy đoán, nghe lời này mới chợt hiểu, Vi Đoàn Nhi, Vi Đoàn Nhi rốt cục vẫn xuống tay ! Mặc dù Thái tử phi đã tự mình bày tỏ ý tốt, nàng vẫn bày ra cái bẫy này!
Thái tử phi và Đức phi vội vàng quỳ rầm xuống, cúi mặt sát đất, run giọng nói: "Mẫu hoàng minh giám, Đông cung tuyệt đối không có người có tâm tư ác độc thế này."
Bệ hạ nhìn hai nàng, không ngờ thần sắc bà vô cùng bình tĩnh.
Ta không dám tưởng tượng Hoàng cô tổ mẫu sẽ nói gì, làm gì, chỉ cúi đầu không dám nhìn. Chẳng lẽ chỉ bằng lời một phía từ Vi Đoàn Nhi, Hoàng cô tổ mẫu thực sự tin tưởng? Không có nửa điểm hoài nghi ? Ở Đông cung không chỉ có Thái tử, còn có các quận vương và quận chúa, không chỉ có Thái tử phi và Đức phi, còn có nhiều nữ quyến khác. Nhưng vô luận là người nào, đều đã liên lụy đến toàn bộ Đông cung!
Cái bẫy Vi Đoàn Nhi bày ra, tuyệt đối không phải nhằm vào một hai người, chỉ cần điều tra kĩ hơn, đó là toàn bộ Đông cung, không một ai có thể thoát khỏi liên can... Ta như bị ai đó lấy đao đâm từng chút vào ngực, đau đớn khó nhịn, nhưng không dám mảy may động đậy.
"Uyển Nhi, việc này nên làm thế nào?" Bệ hạ bỗng nhiên lên tiếng.
Uyển Nhi nhanh chóng đáp lời: "Sai người tra rõ đông cung, tìm ra hung thủ hạ cổ, nghiêm hình tra khảo."
Bệ hạ gật gật đầu, nói: "Nếu là nguyền rủa trẫm, thì xử theo hình phạt gì?"
Uyển Nhi dừng một chút, đáp: "Trước kia theo lệ mà nói, chủ mưu xử quả hình*, tòng phạm xử ngũ mã phanh thây, còn những người liên can khác đều xử chém ngang lưng." Nàng trả lời rất kính cẩn, nề nếp.
*Quả hình: tựa như lăng trì
Bệ hạ thản nhiên như không: "Đông cung là nơi ở Thái tử, tội liên can của hắn có thể miễn, đi thăm dò đi." Uyển Nhi liền khom người: "Vâng". Nàng tiếp chỉ, nhanh liếc ta một cái rồi rời khỏi điện.
"Đợi chút !"
Đúng lúc này, Thái tử phi sớm mềm nhũn trên mặt đất bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt đã là chết héo như tro tàn: "Mẫu hoàng không cần tra xét, thần tức nhận tội, việc này không có ai khác biết, là do một mình thần tức làm." Nàng nói xong, nặng nề dập đầu, từng tiếng vọng quanh quẩn vang trong điện, trán nàng đã rớm máu, chảy từ trên mắt rơi xuống sàn đá.
Giờ khắc này, chỉ có nàng nhận tội mới có cơ hội hồi sinh Đông cung, nàng không thể lựa chọn, chỉ có thể nhận tội. Mặc kệ là quả hình hay hình phạt làm cho người ta phải sợ hãi thấu xương, nàng chỉ có thể đi chịu. Xưa nay Thái tử phi không ra khỏi Đông cung, cùng Thái tử sớm tối nhiều năm bên nhau, từ ngôi vị Hoàng hậu thoái nhượng đến Thái tử phi, vẫn như cũ không thể đổi lấy từ Hoàng cô tổ mẫu một chút mảy may thương hại, cuối cùng vẫn là cái chết, chết bằng hình phạt tàn khốc nhất.
Bệ hạ lạnh lùng nhìn nàng: "Ngươi và Đức phi ngày thường hay ở chung một chỗ, việc này có liên quan đến nàng ?"
Thái tử phi ngẩng đầu, trên gương mặt trắng nõn vệt qua vết máu thê lương tuyệt vọng, thanh âm đã thô ráp như uống độc: "Toàn bộ đều do một mình thần tức làm, không liên quan đến Đức phi !" Nàng nói xong lại dập mạnh đầu lần nữa, thẳng lưng quỳ gối ở trong điện, ánh mắt nàng và Vĩnh Bình quận vương giống hệt nhau, giống như nhìn thấu vận mệnh của chính mình, thản nhiên bình tĩnh đón lấy.
Đức phi quỳ gối một bên, chưa bao giờ ngẩng đầu, tấm lưng đơn bạc khẽ run rẩy , hai bàn tay siết chặt trên sàn, mười ngón trở nên trắng bệch.
Hoàng cô tổ mẫu lạnh lùng nói: "Ngươi đã nhận tội, chính là không muốn liên lụy Thái tử và hoàng tôn của trẫm", bà nhìn Đức phi: "Đức phi, ngẩng đầu." Đức phi ngẩng đầu, nhìn Hoàng cô tổ mẫu.
Hoàng cô tổ mẫu nói: "Trẫm không muốn Thái tử biết được việc hôm nay, ngươi có thể hiểu được."
Đức phi tay siết chặt lại, đập đầu vô cùng mạnh xuống đất: "Thỉnh mẫu hoàng ban cho thần tức được chết." Nàng nói xong, không giống Thái tử phi bình thường thản nhiên, mà là ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Hoàng cô tổ mẫu, trong mắt có oán có hận, không hề cam lòng cũng có châm chọc.
Bệ hạ lặng im một lát, ra lệnh cho Uyển Nhi: "Uyển Nhi, sai người mang Thái tử phi và Đức phi đi, việc hôm nay không được có bất cứ kẻ nào nhắc lại, nếu không xử quả hình như nhau." Uyển Nhi liền quỳ xuống lĩnh mệnh.
Hai người lại cùng dập đầu lần cuối, đứng dậy theo Uyển Nhi mà đi.
Mới vừa rồi đứng trước Gia Dự điện còn ôn nhu mềm giọng trò chuyện, lúc này đã là đi đến đoạn cuối cùng của sinh mệnh. Trong mắt Thái tử phi trầm tĩnh dị thường, thật giống như phía trước chờ nàng không phải là quả hình, mà là Thái tử điện hạ chờ lâu ở Đông cung, cùng với đứa con trai được mọi người ca tụng của nàng.
Bệ hạ theo dõi hai người rời đi, mới thở dài nặng nề: "Đã là con dâu trẫm, cần gì muốn dồn trẫm vào chỗ chết." Sắc lạnh trong mắt bà dần tiêu tán, lại thêm vài phần hiu quạnh, ấn xoa huyệt thái dương, tiếp nhận trà nóng trong tay Vi Đoàn Nhi, nói: "Vĩnh An, ngươi có tâm muốn gả cho người Lý gia, trẫm không hy vọng tương lai ngươi cũng có oán hận như thế."
Ta cố nén bi thương trong lòng, cúi đầu trả lời: "Bất kể tương lai hôn phối người nào, Vĩnh An thủy chung là người Võ gia."
Hoàng cô tổ mẫu lặng yên một lát, mới nhàn nhạt nói: "Đúng, ngươi và các nàng khác nhau, ngươi là người Võ gia."
Bà nói xong, liền thả chén trà im lặng rời đi, ta quỳ xuống đất nhìn theo bà rời đi, mới phát giác thân mình sớm đã xụi lơ, không còn nửa phần sức lực.
Trước tối nay, ta chưa bao giờ nhìn một người đi từ sinh đến tử như thế. Ta không thể tưởng tượng được vị Thái tử phi đẹp như tranh thuỷ mặc kia, phải trải qua quả hình thống khổ như thế nào, bị trói vào cột, bị đao lóc da thịt tới khi chỉ còn lại xương trắng, sau lại bị gậy đánh đến chết, chỉ nghĩ như thế, ta đã thở không nổi, tay chống trên mặt đất nhiều lần muốn đúng lên, nhưng không có nửa phần tác dụng.
Đó là mẫu phi của hắn. Là chính mắt ta thấy mẫu phi hắn bị ép buộc nhận tội, nhưng ngay cả một câu cũng không thể nói.
Cung tỳ trong điện thấy ta như thế, muốn tiến lên đỡ lại bị ta đẩy ra, rốt cục chống đỡ thân mình đứng lên. Đến khi trở lại cung, Nghi Bình vốn là cười chào đón, gặp ta lại nháy mắt thay đổi sắc mặt, hỏi dồn: "Quận chúa làm sao vậy? Sao sắc mặt trắng bệch như vậy ?"
Ta rất nhanh bắt lấy tay nàng, hấp thu ấm áp trên người nàng, qua thật lâu mới chầm chậm buông ra: "Không có gì, rất lạnh."
Nghi Bình không dám nhiều lời, giúp đỡ ta ngồi vào giường. Ta còn sót lại chút trấn định, vẫy tay bảo nàng buông trướng, bản thân thì run run đưa tay thả màn trên giường, ôm đầu gối lui vào một góc. Nơi này không có người ngoài nữa, chỉ có một mình ta, bên ngoài cung tỳ còn đi qua đi lại, thấp giọng nói chuyện với nhau về điểm tâm ngày mai.
Ta cắn chặt môi, trước mắt đã một mảnh mơ hồ, không dám phát ra âm thanh. Ai cũng không thể biết, cho dù là Nghi Bình, biết chỉ có một con đường chết. Hai vị phi tử từ Đông cung đến Đại Minh cung bỗng biến mất không tung tích, làm sao giấu giếm được, chẳng lẽ tựa như Thái tử phi và Đức phi cam nguyện nhận lấy cái chết, bọn họ cũng muốn vờ như cái gì cũng chưa phát sinh? Mặc cho thân sinh mẫu thân của mình hư không tiêu thất?
Ta đem chăn gấm phủ kín người, cứ như vậy trong đầu trắng xoá một mảnh, tim đập mạnh không ngừng ngồi đến hừng đông.
Khi Nghi Bình bên ngoài khẽ gọi, ta mới lên tiếng: "Mệt chết đi, để cho ta ngủ tiếp một lát." Giọng nói khàn khàn không ra hình dáng, Nghi Bình hiển nhiên là đã nghe ra cái gì, do dự một chút, mới hỏi dò: "Quận chúa cần phải gọi Thái y, nghe giọng sợ là đêm qua cảm lạnh." Ta cũng thấy cổ họng đau nhức, nhưng không muốn gặp bất kì kẻ nào, chỉ nói: "Là quá mệt mỏi, ngủ một lát là tốt thôi."
Bóng người ngoài trướng đi khỏi, ta dần dần cảm thấy mệt mỏi, mơ mơ màng màng ghé vào giường. Trong bóng đêm dày đặc bao phủ, chỉ có Thái tử phi ôn hòa tươi cười, bình thản dần dần hiện ra, ánh mắt bà ẩn chứa vài phần lo lắng, xa xa Vĩnh Bình quận vương đứng trên tuyết nhìn ta, chỉ lẳng lặng cười, mở miệng nói gì đó, ta nửa câu cũng không nghe rõ, chỉ vội vã chạy về phía trước, hỏi hắn đang nói cái gì, hắn lại lắc lắc đầu không tiếp tục. Hắn càng không nói ta chạy càng nhanh, cứ như vậy từng bước muốn chạy đến gần hắn, lòng bàn chân lạnh lẽo như bị tuyết làm ướt giày, giống đêm đó trước điện, hốt hoảng suýt nữa té ngã trên đất.
Ta vội đưa tay giữ lại nhưng cái gì cũng không bắt được, bật mạnh dậy kêu lớn một tiếng.
"Quận chúa", Nghi Bình vội chạy lại lay ta dậy: "Quận chúa, quận chúa."
Ta rốt cục bắt được cái gì, mở mắt ra, một mảnh mơ hồ từ từ trở nên rõ ràng, mới thấy nàng ngồi trước mặt ta, cổ tay bị ta bắt lấy hiện ra một vệt đỏ hồng. Ta hít thở sâu hổn hển mấy hơi, buông tay nàng ra, vịn vào thành giường nằm xuống: "Không có gì, là ác mộng."
Nàng gật gật đầu, cầm khăn nóng thay ta lau mặt, thấp giọng nói: "Ba vị quận vương đợi ở bên ngoài." Lòng ta bị kéo căng, hít thở khó khăn, mới trấn định xuống: "Đến đây lúc nào ?". Nàng nhẹ giọng nói: "Vừa tới nửa canh giờ, quận chúa ngủ cả một ngày, đã qua giờ ăn tối."
Đã qua một ngày ?
Ta lại ngây người, thật lâu sau mới tỉnh táo lại. Bọn họ chưa bao giờ ghé thăm chỗ ta, hôm nay đến, khẳng định là vì chuyện hôm qua, đã qua hơn ba mươi canh giờ, bọn họ nhất định biết tối hôm qua ta đã ở Gia Dự điện, đoán chừng ta đã gặp Thái tử phi và Đức phi, cuối cùng bất chấp tị hiềm tới đây hỏi .
Ta hoảng hốt đứng dậy, vốn là mặc nguyên y phục mà ngủ, búi tóc có chút rối loạn, Nghi Bình giúp ta sửa lại tóc, rồi kéo màn trướng. Ta đi ra ngoài, biết rõ bọn họ ở ngay tại gian ngoài, nhưng không thể động đậy một bước, đến khi Nghi Bình thu dọn xong xuôi đi ra, gặp ta còn thất thần mới đè thấp giọng gọi ta, ta mờ mịt nhìn nàng, cười cười rồi hướng đi ra ngoài.
Vừa bước ra cửa đã có thân ảnh xông lên, gắt gao nắm lấy cánh tay của ta, hai mắt Lý Long Cơ đỏ ngầu nhìn ta chằm chằm, qua thật lâu mới gặn hỏi: "Nói cho ta biết, Thái tử phi và mẫu phi ta đi đâu vậy ?" Ta bị hắn nắm chặt sinh đau, ngây ngô cười nói: "Quận vương sao trông tiều tụy như vậy ? Xảy ra chuyện gì ?"
Hắn sửng sốt, cắn răng trừng ta, nhưng lửa giận nóng ruột nói không ra lời.
Ta ngẩng đầu nhìn Lý Thành Nghĩa mặt mày âm nghiêm ngồi đó. Lý Thành Khí vốn đứng ở cửa cung đưa lưng về phía ta, lúc này cũng quay đầu lại. Tay phải hắn bấu chặt cánh cửa như muốn khảm thật sâu vào đó, trong đôi mắt kia tràn ngập bi thương, thống khổ tận xương, nồng đậm đến mức làm cho người ta hít thở không thông.