Chương 14: Năm như ý
Thiên Thụ năm thứ ba, Thái tử và các hoàng tử chính thức dọn về Đại Minh cung, thường xuyên bầu bạn với bệ hạ.
Thoạt nhìn ý chỉ này tựa như ân sủng, nhưng sự thật lại là nguy cơ bốn phía. Lời nói đùa của Lý Trọng Mậu không sai, mặc dù từ xưa đã có đại thần lộng quyền, có thế chân vạc tam quốc, trước thời Đại Đường khai quốc cũng có chia năm xẻ bảy, nhưng chưa bao giờ xuất hiện loại sự tình này: hoàng thất hai họ. Tra tìm từ cổ chí kim, có vương triều nhà nào mà có loại tình trạng này, đương nhiên cũng chỉ có Hoàng cô tổ mẫu là một nữ nhân mà có thể ngồi trên chiếc long ỷ kia.
Sau sinh nhật, phụ vương mắc bệnh nặng, ta tạm thời trở về vương phủ chăm sóc, chỉ có Nghi Bình đi theo.
"Vĩnh An", phụ vương khoác áo choàng, ngồi sau án thư lên tiếng gọi ta. Ta đang cầm quyển sách ngẩn người, lúc đó bị giật mình, vừa muốn lên tiếng trả lời đã thấy phụ vương đứng lên, cúi đầu nhìn cuốn sách của ta, cười nói: "Con vừa trở về liền đọc quyển“Thích tư luận” này, có nhìn ra cái gì đặc biệt không?" Ta le lưỡi, ngượng ngùng nói: "Chỉ là lật qua lật lại, quyển sách này có nhiều ý nghĩa thâm sâu con vẫn chưa hiểu hết ."
Phụ vương sờ sờ đầu ta: "Kê Khang chi đạo cốt ở chỗ tu thân dưỡng tính, lớn hơn chút nữa mới có thể đọc hiểu". Ông ngồi xuống ghế cạnh ta, sờ chén trà, nói: "Trà lạnh rồi, sai người đổi chén trà mới đi."
Phụ vương chưa dứt lời, đã có người bưng khay tiến vào cửa: "Một tiểu cô nương, đừng cả ngày trà trà, uống chút canh cửu lý hương hạt ý dĩ đi." Dương thị vào cửa, trực tiếp đem canh đưa đến tay ta, ôn hòa nói: "Mặc dù không thể so với trong cung nhưng cũng là di nương tự tay hầm."
Ta nhìn nhìn, bưng lên uống một ngụm, nhất thời cảm giác ấm áp lan tràn tứ chi. Đây là tiểu thϊếp phụ vương mới rước vào cửa, so với mấy thϊếp thất kia tốt hơn nhiều, ta trở về đã nhiều ngày gặp qua vài lần, mà nàng lần nào cũng đều ôn nhu mềm giọng, chiếu cố ta chu đáo.
Dương thị nhìn ta uống xong, mới tìm chuyện nói: "Đợi qua mấy tháng, con sẽ theo bệ hạ đi Lạc Dương, đáng tiếc chúng ta đều ở Trường An, không có cách nào chăm sóc con." Ta cười cười: "Nếu là ý nguyện di nương thì phụ vương cũng sẽ dời đi, thành Lạc Dương cũng rất náo nhiệt, di nương đến đó khẳng định sẽ thích."
Dương thị cười nhìn phụ vương: "Ta vốn không có tâm tư này, chẳng qua mấy ngày trước đây nghe nói bệ hạ hạ chỉ cho trồng mẫu đơn rộng rãi ở Lạc Dương, quả thực làm cho ta có chút ngứa ngáy, ta với bệ hạ là đồng hương, từ nhỏ có thói quen ngắm mẫu đơn, đến Trường An lại thấy thiếu." Ta lên tiếng, có chút tò mò, nửa tháng nay không ở trong cung, sao đột nhiênHoàng cô tổ mẫu nổi lên hứng thú như vậy.
Nàng còn nói thêm hai câu, rồi bưng khay ra ngoài, phụ vương thấy ta xuất thần, liền giải thích: "Mấy ngày trước đây Chu quốc công bày không ít danh phẩm hoa cỏ ở ngự hoa viên, đều là từ phương Nam nghìn dặm vận chuyển đến, phần lớn đều là hoa cuối hạ đầu thu mới nở, cũng coi như mất không ít tâm tư. Chỉ có Tây Hà mẫu đơn khi chuyển đến đã khô héo, bệ hạ tức giận ngay tại chỗ, trở thành một kiếp trong cung."
Tây Hà là quê nhà lúc Hoàng cô tổ mẫu còn nhỏ, các nơi nở hoa chỉ có nơi này mẫu đơn khô héo, trong mắt bà tất nhiên là điềm xấu, cũng khó trách bệ hạ tức giận. Nhưng di nương mới vừa rồi còn nói ở Lạc Dương cho trồng mẫu đơn? Ta khó hiểu nhìn phụ vương, nói: "Hoàng cô tổ mẫu chẳng lẽ là muốn giận chó đánh mèo thúc phụ ?"
Phụ vương lắc đầu: "Giận chó đánh mèo là Thái tử, không phải Chu quốc công." Ta giật thót hỏi: "Vì sao lại giận chó đánh mèo Thái tử?" Phụ vương thở dài: "Thúc phụ con đem hoa đưa đến trong cung, có người kiểm tra thực sự hoàn hảo, mới giao Thái tử trông giữ, khi bệ hạ đến ngắm hoa thì hoa đã tàn, tất nhiên sẽ giận chó đánh mèo người trông giữ."
"Sau đó?" Ta bất giác khẩn trương đứng lên, đuổi theo hỏi: "Thái tử nói như thế nào?"
Phụ vương dừng một lát, hơi thâm trầm liếc nhìn ta, cười nói: "Thái tử không nói gì, nhưng mà Vĩnh Bình quận vương có nói mấy câu, làm cho bệ hạ chuyển giận thành vui, lúc ấy mới hạ chỉ vận chuyển mẫu đơn từ Tây Hà đến Thần đô Lạc Dương, xây dựng Mẫu đơn viên để ngày sau hoàng thất ngắm cảnh."
Ta nghe được tên của hắn, khẩn trương hỏi: "Vĩnh Bình quận vương nói gì?"
"Mẫu đơn từ thiên đình mà có, tất nhiên thông hiểu thánh ý, ở trong Trường An Đại Minh cung khô héo là do không cam lòng sinh trưởng ở kinh đô thứ hai, hoàng tổ mẫu không ngại hạ một đạo thánh chỉ, thỉnh ‘Mẫu đơn tiên tử’ di cư về thần đô, nhất định sẽ làm cho hoa mãn Lạc Dương, trở thành giai thoại", phụ vương lặp lại câu nói của hắn, cười thở dài, "Lời này nói xong, đúng hợp tâm tư bệ hạ đối với Lạc Dương, kết quả chuyển giận thành vui."
Ta thế này mới yên tâm, nhớ lại lời hứa của hắn, không duyên cớ thêm ba phần kiêu ngạo.
Phụ vương trầm ngâm một lát, nói: "Vĩnh Bình quận vương thuở nhỏ văn chương hơn người, lại biết cách che giấu tài năng, nhưng hôm nay tình thế ép buộc muốn giấu cũng không giấu được", ông đột nhiên chăm chú nhìn ta, "Lương vương nói hắn từng thử qua, con hình như có ý với Vĩnh Bình quận vương ?"
Ta suy tư một lát, đáy lòng ngọt ngào, khẽ gật đầu: "Thúc phụ nói là sự thật." Không nghĩ tới phụ vương hỏi trắng ra như thế. Lương vương thử ta, nói vậy chính là chuyện ở Phượng Dương môn, ta tự tiện đến đó sợ là ứng với phỏng đoán của hắn. Nhưng... Nếu ngày ấy hắn đã nhắc đến chuyện tứ hôn, đối với phụ vương giấu giếm thì có gì tốt?
Phụ vương lại hỏi: "Hắn tính toán như thế nào?"
Ta cúi đầu, ngón tay vẽ hoa trên mặt bàn, thấp giọng nói: "Quận vương nói, đợi đến khi nữ nhi được mười hai tuổi, sẽ tìm thời gian thỉnh bệ hạ tứ hôn." Nay sinh nhật đã qua, mỗi một ngày nhớ đến lời này ta đều có chút khẩn trương, không biết trong miệng hắn cái gọi là thời cơ tốt đến cuối cùng là khi nào, mà Hoàng cô tổ mẫu sẽ nói thế nào, sẽ đáp ứng ra sao?
Phụ vương nói: "Hôn sự của con vi phụ cũng không quyền quyết định, cứ xem bệ hạ nói thế nào. Chính là phải nhớ kỹ, một ngày hắn không khấu thỉnh tứ hôn, con phải một ngày không thể lộ ra quan hệ con với hắn, trong cung tình thế hay thay đổi, ai cũng đoán không ra tâm tư bệ hạ", ông ngừng lại một chút, nói tiếp: "Lương vương chung quy là thúc phụ con, hắn cũng là nghĩ nhiều vài phần cho con."
Ta đáp vâng. Thúc phụ có phải thử ta hay không ta không được biết rồi, nhưng mấy người con trai của Thái tử, có ai mà bọn hắn không ngày ngày lưu ý? Nhưng lời phụ vương ta hiểu được, giấu giếm việc này là lợi cho ta, cũng là vì bảo vệ hắn, nhất là ở ngôi vị Thái tử ăn bữa hôm lo bữa mai, không nên có việc gì lại bắt hắn xuất đầu lộ diện.
Ta tiếp tục lật xem quyển sách trong tay. Từng con chữ mạnh mẽ cứng cáp nhưng thâm tàng bất lộ, tựa như hình dáng hắn quỳ trên tuyết trước điện.
Mấy ngày trôi qua đã đến tết hoa đăng Thượng Nguyên.
Nghi Bình bưng trà bánh ra phía ngoài, vừa đi vừa quay đầu, khuyên nhủ ta: "Hôm nay tết hoa đăng Thượng Nguyên, Quận chúa đừng ngồi buồn ở trong phòng đọc sách nữa ——" nàng còn chưa nói dứt lời, đã nghe loảng xoảng một tiếng, nước trà điểm tâm đều hắt lên người đang đi tới.
Ta nghe tiếng vang, liền quay đầu lại xem, thấy Lý Thành Nghĩa vẻ mặt hậm hực nhìn áo choàng của mình, trước mắt đã bị nước thấm ướt hơn nửa người, lại dính không ít bã trà, vô cùng chật vật. Mà người bên cạnh hắn đúng lúc đứng xoay lưng với ánh mặt trời, trong đôi mắt mang theo ý cười nhìn ta.
Ta trong lúc nhất thời bối rối ngổn ngang, sửng sốt một lát mới tiến lên hai bước hành lễ nói: "Vĩnh Bình quận vương, Hành Dương quận vương."
Lý Thành Khí gật đầu: "Đứng lên đi."
Ta vừa đứng dậy, Lý Thành Nghĩa đã mở miệng, nói: "Ngươi cũng đứng lên đi." Nghi Bình tính tình vốn yếu đuối, lúc này mặt sớm đỏ ửng cả lên, ngây ngốc đứng dậy một bên không biết phải làm gì, ngay cả lời xin lỗi cũng quên nói. Ta vội ra lệnh: "Nhanh đi tìm khăn ướt sạch sẽ, đưa quận vương lau khô người, rồi bưng chút trà nóng đến." Nghi Bình nghe lời này lập tức xoay người chạy đi, mới chạy bảy tám bước lại chạy trở về, hướng Lý Thành Nghĩa cúi đầu, nhặt khay lên rời khỏi.
Ta nhanh chóng mời hai người hắn vào trong thư phòng, đợi ngồi xuống mới hỏi: "Hai vị quận vương có việc gì đến đây?"
Lý Thành Nghĩa cúi đầu phủi xiêm y, nói: "Bệ hạ thấy Hằng An vương bị bệnh đã nửa tháng, hai người chúng ta đến thăm hỏi." Ta gật gật đầu, hắn lại nói: "Khó được dịp tết hoa đăng có thể ra cung, tiện đường cũng có thể ngắm cảnh một phen." Ta nhìn nhìn hắn, cười nói: "Hay lý do sau mới là nguyên nhân thật sự quận vương muốn đi?"
Lý Thành Nghĩa nhíu mày: "Quận chúa đã đoán sai, nguyên nhân thứ ba là ta muốn trốn khỏi Tiên Huệ."
Lời này ba phần thực bảy phần giả, nhưng ta không khỏi cười ra tiếng, hơn một tháng nay, cũng không biết Tiên Huệ ép buộc hắn như thế nào mà làm cho hắn phải mượn cớ trốn ra ngoài cung. Lý Thành Khí nãy giờ không nói gì, chỉ ngồi nhìn ta cười, lúc này mới lắc đầu, nói: "Long Cơ nhiễm phong hàn tránh không khỏi, lúc này đang ở trong cung cùng Tiên Huệ." Ta nhìn hắn một cái, vội lảng tránh nói: "Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, lấy tính tình Lâm Tri quận vương, nói không chừng mới có thể áp chế nàng."
Nghi Bình đã bưng trà đi lên, dùng khăn ướt thay Lý Thành Nghĩa lau áo choàng.
Ta đứng dậy, đem trà bưng cho Lý Thành Khí, nói: "Quận vương đã gặp phụ vương ta chưa?" Lý Thành Khí tiếp chén trà, gật đầu: "Đã gặp, Hằng An vương nghe hai người chúng ta nói muốn đi ngắm đèn, liền dặn dẫn theo nàng đi xem." Ta "Vâng" một tiếng: "Ta không có huynh đệ tỷ muội thân thiết, đang lo không có người đi cùng."
Lý Thành Nghĩa ngẩng đầu, nói: "Lời này sai rồi, ta và đại ca dù không là ca ca nàng, nhưng ngày sau ở trong cung còn có thể thường xuyên gặp ." Ta nghe lời này, bưng chén trà đưa cho hắn, nói: "Cũng đúng, các ngài trở về cung, ngày sau cũng náo nhiệt ."
Chúng ta ngồi đối diện, câu được câu không nói chuyện, đợi khi trời dần tối, mới đứng dậy ra cửa.
Bởi vì ngày thường ban đêm cấm đi lại, nên tết hoa đăng Thượng Nguyên náo nhiệt phi thường. Trên đường người người qua lại, y hương tấn ảnh, nhìn về phía xa hơn một ngàn chiếc đèn l*иg được treo lên, đúng là khung cảnh “Đèn hoa rực rỡ đêm không ngủ, mai rơi như tuyết giai nhân cười”.
Ta và Nghi Bình đều chưa bao giờ được ngắm đèn hoa đăng ngoài cung, sớm ngắm nhìn vui đến quên cả trời đất, Lý Thành Khí cùng Lý Thành Nghĩa lại cực kì cẩn thận, một người không ngừng che chở chúng ta đi, một người cố ý đi chậm phía trước, tránh cho chúng ta bị dòng người tách ra. Mặc dù vậy, mới trong chốc lát chỉ còn lại ta đi cùng Lý Thành Khí, hai người kia không biết đã bị đẩy tới nơi nào.
Khi ta đang có chút sốt ruột, Lý Thành Khí lại đưa ta đến một quầy hàng phía trước. Quầy hàng này ở đầu đường, chủ quầy bày bán gì đó đều là sách, ở tết hoa đăng đương nhiên sẽ không ai chú ý, hắn ngồi xổm xuống, một bên lật xem một bên cùng chủ quầy nói chuyện, người chủ quầy chọn một quyển đưa cho hắn, thần sắc hắn bình thản tiếp nhận, còn thật sự chăm chú nhìn kỹ.
Ta khó hiểu nhìn hắn, thấy quyển sách trên tay hắn là cuốn “Kim Cương Kinh”, cũng không phải là thứ gì hiếm lạ, lúc đang muốn thu hồi tầm mắt để tìm người trong đám đông, đã thấy hắn lật qua một tờ, trên đó có đính một mảnh giấy, không phải chữ viết giống trên quyển sách, mà là chữ tiểu Khải được viết vô cùng nhỏ .
Hắn yên lặng nhìn mảnh giấy kia, dần chau mày, sau lại chợt giãn ra.
Ta đứng ở một bên nhìn, trong lòng không yên tâm, chỉ theo bản năng di chuyển thân mình, giả bộ như chọn sách, che khuất phân nửa người hắn. Dường như hắn nhận thấy được biến hóa của ta, khẽ ngẩng đầu nhìn ta một cái, cúi đầu nhìn thêm vài lần mới đem mảnh giấy thu lại trong tay.
Hắn đứng lên, mặc dù giương khóe miệng nhưng trong mắt không có nửa phần ý cười: "Đưa nàng đi mua đèn, được không?" Ta gật gật đầu, theo hắn đi qua mấy quầy hàng, phàm là đi ngang qua quầy sách, hắn đều phải ngồi xổm xuống nhìn xem trong chốc lát.
Đến khi đi qua hơn nửa con phố, mới tùy tiện chọn một chiếc đèn hình hoa sen cho ta, hắn thanh toán tiền xong cầm đèn dẫn ta đi ra khỏi đám đông, tiện tay đem tờ giấy đốt thành tro tàn, ngọn lửa đỏ tươi ở trong tay hắn giây lát tắt ngúm, ta không khỏi hoảng sợ, bật thốt lên: "Quận vương làm như vậy không sợ người khác nhìn thấy?"
Hắn cầm đèn để vào tay ta, nói: "Không có vật chứng, mặc dù nhìn thấy cũng không gây trở ngại ."
Ta cầm ngọn đèn kia, im lặng đi theo hắn, trong lòng bất ổn. Nếu hắn không tránh né kiêng kị ta, ta hỏi thì đã có sao? Nghĩ đến đây, ta tạm ngừng cước bộ, nhẹ giọng hỏi: "Việc này có liên quan gì đến an nguy của ngài không ?" Trên tờ giấy kia viết gì ta cũng không quan tâm, nhưng có thể làm cho hắn mạo hiểm phiêu lưu tới lấy, sợ là chuyện rất quan trọng.
Hắn im lặng nhìn ta không trả lời, một lát sau, mới từ trong mắt lộ ra một chút lo lắng, nhẹ lắc đầu nói: "Việc này không quan hệ với ta, là Lai Tuấn Thần muốn hãm vu Địch Nhân Kiệt tội mưu nghịch." Ta kinh ngạc, suýt nữa làm rớt đèn, cũng may bị hắn cầm tay giữ lại: "Cẩn thận chút." Ta há miệng đang muốn hỏi lại, hắn đã buông lỏng tay ra.
"Đại ca."
Lý Thành Nghĩa rốt cục tìm đến, đi theo bên cạnh là Nghi Bình đang co quắp bất an. Hắn đẩy đám người ra đi đến cạnh chúng ta, cúi đầu thoáng nhìn ngọn đèn kia, cười tủm tỉm nói: "Đại ca khi nào lại có thú vui này vậy ?"
Ta bị hắn trêu chọc, quẫn bách không biết như thế nào cho phải, chỉ trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái.
Lý Thành Khí lắc đầu, cười nhìn hắn nói: "Khi xuất cung Long Cơ có cố ý dặn dò, muốn đưa Vĩnh An quận chúa mua một chiếc đèn l*иg." Lý Thành Nghĩa a một tiếng, nói: "Huynh không nói ta cũng đã quên, Long Cơ có nói qua."