Chương 9: Chị dâu

Thời điểm đến nhận nhiệm vụ, Bảo Bảo mới được nửa tuổi. Mỗi ngày đúng 5 giờ sáng cô đều tới cho nó thanh khiết (thông họng), cho nó ăn cơm, huấn luyện cùng nó, mãi tới khi trời tối muộn mới kết thúc huấn luyện, một ngày đại đa số thời gian là cô ở cùng nó.

Hai năm công tác ở đội hình sự, Bảo Bảo vừa là cộng sự vừa là bằng hữu, với cô nó như người nhà. Lúc nó vui vẻ, cô cũng vui vẻ. Thời điểm Bảo Bảo không vui, cô ở cạnh trấn an. Khi nó sinh bệnh, cô lại chăm sóc Bảo Bảo đến khi khỏi bệnh.

Bà nội vốn dĩ đã không thích cô trở thành cảnh sát, lại biết được cô không tốt lành ngồi ở trong văn phòng công tác, suốt ngày cùng một con chó đi lăn lộn lại càng không thích chút nào. Nếu cô nói cho bà, mấy năm nay, thay vì đó, cô lúc nào cũng xinh đẹp đàn dương cầm, khiêu vũ, chắc hẳn bà đã vui như thế nào.

Trong cô khi đi làm nhiệm vụ lúc nào cũng dắt theo con chó, thật là chỉ muốn ngất xỉu đi.

Bà còn nhớ rõ, những ngày đầu cô huấn luyện Bảo Bảo nhảy qua vòng lửa, nó nhất định không chịu nhảy qua, cô liền ôm nó cùng nhau chui qua vòng lửa. Đồng nghiệp đã chụp ảnh lại khoảnh khắc này của cô và Bảo Bảo, còn gửi sang điện thoại cho cô, cô luôn cảm thấy bức ảnh đó vô cùng ý nghĩa, liền để ngay làm màn hình di động, kết quả bị bà nội nhìn thấy, lập tức nháo nhào muốn cô đi từ chức ngay…

Từ đó về sau, cô cũng không dám ở nhà nói ra địa điểm huấn luyện, thậm chí, mùa hè còn không dám mặc áo ngắn sợ lộ, bởi vì cánh tay có mấy chỗ bị Bảo Bảo khi huấn luyện không cẩn thận làm bị thương, ngay cả đi tiêm vắc-xin phòng dại cũng là phải trốn đi.

Sớm chiều ở chung, cô cùng Bảo Bảo luôn tuyệt đối tín nhiệm và thân mật, người khác không thể huấn luyện Bảo Bảo được.

Mỗi sáng, cô cùng mười một đồng nghiệp khác, khi mở ổ chó ra, tức khắc náo nhiệt, các cảnh khuyển đều thông minh đi tìm chủ nhân của mình.

Bảo Bảo luôn chạy vọt ra hướng cô, cô kêu tên của nó, vui vẻ mà vuốt ve nó, đó chính là tiểu gia hỏa của cô, nhớ quá cơ, mới một đêm không thấy mặt thôi!

Các cảnh khuyển vô cùng ngoan ngoãn. Cô cùng các đồng sự ra lệnh một tiếng, chúng liền lập tức an tĩnh, đôi mắt sáng ngời chờ đợi bọn họ ra mệnh lệnh.



Tiêu Y Nhiên cười, mang theo Bảo Bảo đuổi kịp đội trưởng đi phía trước.

Mỗi ngày huấn luyện theo nhiệm vụ được giao, nhưng mà lặp lại những đợt huấn luyện trước nên có chút buồn chán, Bảo Bảo đã trưởng thành vì nó có thể hoàn thành xuất sắc các nhiệm vụ cảnh khuyển.

Sau khi trải qua nhiệm vụ huấn luyện lúc sáng sớm, Tiêu Y Nhiên cùng các đồng sự nhận được mệnh lệnh, lập tức mang cảnh khuyển xuất phát, cùng các đồng sự đội trinh thám, cùng nhau đuổi bắt nghi phạm bi truy nã.

Ninh Thời Khiêm nhìn thấy đội cảnh khuyển xuống xe.

Cuối cùng cũng nhìn thấy cô từ xe chuyên dụng bước ra, dáng người cao gầy, dắt theo Bảo Bảo, đi trong đội ngũ cùng với các nam cảnh sát, đĩnh bạt tú lệ, như một nữ tử anh hùng.

Anh vẫn còn nhớ cô vẫn hay mượn cảnh phục của anh, vóc dáng cao, áo sơ mi của anh mặc trên người cô cũng không có vẻ khác biệt gì lắm, chỉ là rất là to rộng hơn người cô. Nhưng cô thắt thêm dây lưng, nhìn cô rất mạnh mẽ nhưng vẫn không thiếu một chút yểu điệu.

Hôm nay, đương nhiên anh biết cô sẽ tới.

“Ninh đội trưởng, anh nhìn đâu đó? Sao nhìn đến choáng váng thế kia? Mọi người đang chờ hiệu lệnh của đội trưởng, chờ anh xuất phát!”

Chi đội trưởng đội hình sự Ngụy Vị nhìn theo ánh mắt của anh, liếc mắt một chút liền thấy Tiêu Y Nhiên, bừng tỉnh,

“Hóa ra là chị dâu a!”