Bạch Nhất Lam nhắc tới đề tài này, xem như đã nói đến tâm tư của bà nội Tiêu,
“Nha đầu! Mẹ con nói quả thật không sai, con nhìn con đi, ngày thường thì luôn vội đến không thấy bóng người, tết nhất giỗ trạc cũng vậy, nhiệm vụ tới liền nói đi là đi, con luôn bận rộn thế này, đàn ông nào chịu được chứ? Con trai cưới vợ hiền, muốn cưới hiền thê gương mẫu! Huống chi, con lại đi theo chó, cả người luôn có mùi cẩu hương, ai da, các tiểu thư nhà khác thì đều xịt nước hoa thơm ngào ngạt, cũng chỉ có Thời Khiêm không chê con, mỗi ngày vẫn luôn cùng con…”
*** mùi cẩu hương: mùi hương của cún
“Phụt!”
Tiêu Y Nhiên bị mọi người thay nhau oanh tạc, rốt cuộc cũng bị bà nội chọc cười, liền nhào lên đi ôm bà nội làm nũng,
“Bà nội, bà yên tâm, cháu gái của bà, kế thừa của bà biết bao nhiêu gen tốt, xinh đẹp ôn nhu lại còn đáng yêu, làm sao có chuyện bị người khác ghét bỏ đâu? Con a, là luôn chờ đợi, chờ một ai đó tốt giống như ông nội, như vậy con mới gả đi!”
“Tiểu nha đầu, liền nói sẽ lại lải nhải!”
Tiêu Bạch Vũ ngoài miệng trách cứ, trong lòng lại nhạc nở hoa, trên mặt nét cười không giấu đi đâu được.
Hại Tiêu Thành cũng khóe miệng cong lên một đường, lại phải cố gắng nhịn xuống.
Bà nội Tiêu không buông tay, vuốt cánh tay nàng cũng vài phần tận tình khuyên bảo,
“Ta thấy Ninh tiểu tứ không tồi đâu nha…”
“Bà nội!” Tiêu Y Nhiên ở trong lòng bà nội Tiêu vặn vẹo.
“Anh ấy, mọi người cũng đừng làm ấy khó xử, muốn anh ấy cưới con, chúng con luôn coi nhau là anh trong nhà, chắc chắn cũng khó chịu!”
“Nói hươu nói vượn!” Bạch Nhất Lam đối với con gái cũng rất là đau đầu,
“Việc hôn nhân này, chính do Ninh gia đề ra, Tiểu Tứ không muốn thì có thể cùng chúng ta thương lượng?”
“Anh ấy cũng là bị người nhà áp bức!” Tiêu Y Nhiên vẫy vẫy tay,
“Anh ấy cũng bị người nhà bắt ép như con! Ai da, mọi người không biết chứ, Các bác trai bác gái Ninh gia cũng sốt ruột về hôn sự của anh ấy! Rốt cuộc cũng là thấy anh ấy đến tuổi rồi vẫn chưa chịu lấy vợ! Con cùng anh ấy thân quen như vậy, nên các bác ấy liền nghĩ đến con, nếu con…”
Cô vốn dĩ định nói, nếu cô không phải đang chờ đợi người, gả cho anh cũng không thành vấn đề, coi như là huynh đệ giúp nhau, không tiếc cả mạng sống cùng nhau qua kiếp nạn, nhưng mà, trong lòng cô có người mong chờ, thứ hôn nhân này, không thể nhận được.
May mắn là những lời này của cô dừng đúng lúc, bằng không mọi người lại cả ngày đuổi theo cô bằng được hỏi về chuyện của Tần Lạc, cô chống đỡ không nổi, Tần Lạc khi nào trở về, ngay chính cô cũng không biết.
“Ông nội! Bà nội! Lúc nãy con có mua điểm tâm cho hai người, bây giờ đã khuya như vậy, mọi người chờ con lâu như vậy chắc mệt mỏi lắm rồi, mọi người đi ngủ sớm đi ạ, yên tâm, cháu gái nhất định có thể vẻ vang đem chính mình gả ra ngoài được!”
Như vậy, một buổi đêm hỗn loạn cũng trôi qua, mệt mỏi cả một ngày, đầu vừa đặt xuống gối liền ngủ, trong mộng cô còn mỉm cười, mặc kệ nói như thế nào, hôm nay vẫn là một ngày vui vẻ với cô, có nhiều cảm xúc, nhất là có câu trả lời của Tần Lạc “Anh yêu em”, liền đủ ấm áp.
Ngày hôm sau 4 giờ cô đã thức giấc, đúng 5 giờ sáng cô tới đại đội cảnh khuyển, một ngày mới bắt đầu rồi.
Hai năm trước được điều về chi đội hình sự, sau một tháng bị phân đến đại đội cảnh khuyển, cô được giao nhiệm vụ cùng một con chó chăn cừu Đức làm nhiệm vụ phá án. Cô đặt tên kêu nó là Bảo Bảo.
Các đồng nghiệp đều cười cô, tên này không có một chút khí phách, nhưng cô nói thích chính là thích. Nó chính là bảo bối của cô.
*** Chó chăn cừu Đức (còn gọi là chó Alsace), (tiếng Đức: Deutscher Schäferhund) là một giống chó kích cỡ trung bình, xuất xứ từ Đức. Tại Việt Nam, giống chó này được gọi là chó Berger (béc-giê hay bẹc-giê)
Do có sức lực, thông minh và có khả năng tuân thủ mệnh lệnh trong huấn luyện, chúng thường được dùng trong lực lượng cảnh sát và quân sự. Vì chúng rất trung thành và có bản năng bảo vệ chủ, chó chăn cừu Đức là một trong các nòi chó được đăng ký nhiều nhất