Chương 7: Bỏ qua sẽ hối hận cả đời

Từ đường lớn Hạnh Lâm trở về Tiêu gia sẽ đi qua một cái ngõ nhỏ, buổi tối đầu hẻm sẽ có một số quán ăn, bán một ít thức ăn gì đó, trong đó có một quán bán canh gà hoành thánh ăn đặc biệt ngon.

Kinh doanh quán hoành thánh là một cụ ông, họ Cát, năm nay đã ngoài 60 tuổi, sức khỏe vẫn cường tráng, một mình đẩy xe hoành thánh, tràn đầy sức lực. Cô đã là khách quen của ông lão, mỗi lần cô cùng Ninh Thời Khiêm tăng ca xong sẽ qua đây ăn hoành thánh, lúc nào mỗi người cũng ăn hai bát, mùi canh gà thơm phức, thêm một chút rau thơm, mỗi lần cô đều có thể ăn hết cả hoành thánh, ngay cả nước canh gà cũng không dư thừa.

Bây giờ cô đói bụng, nhớ tới cơm chiều còn chưa ăn, lúc đấy chỉ có tức giận.

Vì thế cô ngừng xe, muốn đi mua chén hoành thánh, kết quả, lại phát hiện ông chủ Cát nay không mở hàng.

Con người đôi khi chính là như vậy, muốn ăn cái gì mà thời điểm đó không ăn được liền hết sức nhớ về món ăn đó. Vì đói bụng, cô đành đến quán cạnh quán của ông ăn bát mì cay, thuận tiện liền hỏi chủ quán lý do ông Cát nay không tới bán hoành thánh.

“Ông Cát đã vài ngày không tới! Nghĩ lại thì từ ngày 22, cháu nội của lão sinh nhật, liền không ra bán, từ sau hôm đó cũng không thấy ra bán nữa, cũng không biết có phải bị bệnh không? Đừng như ông Cát khỏe mạnh, thân thể người già rồi, khó nói trước được, sợ nhất là đau ốm, con cái hiếu thuận còn tốt, chứ con cái mà không hiếu thuận thì thật là…”

Tiêu Y Nhiên ăn mì chua cay bỗng nhiên nhớ tới ông bà, trong lòng có chút khó chịu.

Gia tộc Tiêu là một trong những gia tộc lớn, trong nhà có ông bà rồi các vị thúc thúc, bá bá lại đến các vị ca ca, cả nhà ai cũng mong muốn sinh ra một cô cháu gái, và cuối cùng sinh ra cô “Thập Tam”.

Vậy nên, từ nhỏ cô đã được coi như là bảo bối, được ông bà tự mình chăm sóc, ngàn sủng vạn ái, thật có thể nói là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Chính vì thế mà cô có chút kiêu căng, đôi lúc cô dám to tiếng trước mặt người lớn, giống như hôm nay, vì Ninh Thời Khiêm mà cãi lại mọi người.



Cô ăn có chút không vào nữa, thả chiếc đũa, thanh toán rồi lái xe vòng ra đường lớn, đến hiệu điểm tâm mà ông bà nội rất thích mua.

Về đến nhà đã rất muộn.

Ông bà nội bây giờ sức khỏe không bằng người trẻ tuổi, đến giờ này chắc hẳn đã sớm ngủ. Tuy nhiên khi mở cửa lớn, giờ phút này tại sô pha, cô thấy mọi người đang đợi cô, bố mẹ cũng đang đợi.

Vừa nhìn thấy cô xuất hiện, Bà nội Tiêu liền thở ra một hơi, liền nói “ Bảo bối, nha đầu, cuối cùng con cũng trở lại rồi!”

Tiêu Thành hiện cũng đang rất lo lắng, nhưng vẫn uy nghiêm, “Con xem com giống ai? Giận dỗi liền bỏ ra ngoài, còn làm cho ông bà nội tức giận, càng lớn càng không hiểu chuyện phải không? Càng ngày càng tùy hứng!”

Lúc này Tiêu Thành mới bắt đầu răn dạy được mấy câu, Tiêu Bạch Vũ lão gia liền bênh cô:

“Nó là con cháu của chúng ta, sao con lại phát với con bé? Con mắng nó làm gì? Chẳng lẽ con còn trông cậy có người nào khác đến yêu thương con bé, để nó còn tùy hứng?”

“Có a!” Bạch Nhất Lam nhìn con gái, thở dài, “Nhiên Nhiên, ba mẹ là người từng trải, những chuyện này còn nhiều hơn con, nếu nói trên đời này còn có ai giống người trong nhà hết mực yêu thương con, dung túng cho con, người này cũng chỉ có thể là Chí Khiêm! Nhiên Nhiên, con nên suy nghĩ lại, bỏ lỡ Thời Khiêm có lẽ con sẽ hối hận cả đời!”