Chương 3: Chuyện tốt tới gần

Con đường này cô đã đi không dưới trăm lần, nếu ngày nào đó ánh mặt trời chiếu sáng tâm tình, cô thật có là có thể cảm nhận được nơi này vô hoàn mỹ, xanh xanh dịu nhẹ. Chỉ là, hôm tại cô không có tâm tình thưởng thức.

Nơi ở của Ninh Thời Khiêm là một biệt thự khá rộng lớn, mới chuyển vào đây được hai năm, lúc trước khi anh trang hoàng ngôi nhà này đã từng hỏi cô muốn trang trí như thế nào.

Cô nói nhăng nói cuội một hồi nào là muốn một xích đu, một bộ bàn trà, còn có một chiếc võng. Khi nào nhàn rỗi cô có thể nằm ở võng vừa đung đưa vừa phơi nắng, có thể đọc sách, uống ly cà phê, nhâm nhi tách trà, có thể ăn điểm tâm, những ngày như thế thật như là được làm thần tiên, sung sướиɠ.

Lúc đó, Ninh Thời Khiêm không cho là đúng, cân nhắc một thời gian, anh cho rằng hay gọi bạn bè đến vui chơi, uống rượu, muốn làm một khoảng không gian có thể vui chơi, nhưng là, cuối cùng vẫn hoàn toàn chiều theo ý của cô.

Tuy nhiên, thời gian nhàn rỗi rất ít, nhưng có được không gian như vậy cô vẫn cực kì yêu thích, hơn nữa anh còn chuẩn bị thêm một phòng, được bố trí giống như ở bên ngoài trời, cho dù rét lạnh mùa đông cũng có thể hưởng thụ được buổi trà chiều vui vẻ, cô có đôi khi hướng theo ánh mặt trời trong phòng sô pha lười biếng nằm ở đấy.

Lúc ban đầu cô không có chìa khóa, luôn là anh dẫn cô tới, có một lần cảm xúc dâng tới đỉnh điểm, một mình đến nhà anh nhưng anh lại không có ở nhà. Cô đành trèo qua cổng nhưng vẫn phải nằm ở võng một buổi trưa xong còn bị cảm cúm. Sau lần đó, anh liền đưa cô một chiếc chìa khóa.

Đúng vậy, cô rất thích nơi này, anh tĩnh, tự tại, thật giống như cùng thế giới này được ngăn cách, không ai quấy rầy, mặc dù ngay khi có cả anh ở nhà, cũng giống như không có người thôi.

Cô vẫn gọi đây như là nơi “dưỡng già” của mình.

Mà hiện giờ, “cơn tức” của cô, anh rõ ràng biết, lại còn đáp ứng cái gì mà đính hôn! Cho nên hôm nay cô mới tức giận như vậy.

Mở cửa ra, bên trong không có bật đèn, u ám. Nhìn xung quanh một vòng liền thấy tên chủ nhà hắc ám đó.

Mà người kia, ngồi dưới đất, một tay cầm điếu thuốc, một tay khác đang cầm chai rượu. Thấy cô tới, chỉ nhìn thoáng qua, tươi cười, “Tới?”. Rồi sau đó, lại tiếp tục nhấm nháp ly rượu đang cầm trên tay.



Cô lấy điện thoại anh, mở công tắc mở đèn tự động, bất chợt căn phòng sáng trưng làm anh nhất thời không thích ứng, uống rượu liền bị sặc, ho khan không ngừng.

Nhìn thấy như vậy, cô có chút tức giận, liền tiến đến ngồi gần anh.

“ Anh làm sao vậy?”

Anh lại tỏ ra vẻ mặt ngây thơ nhìn lại cô, “ Không có gì cả”

“Không có việc gì vậy uống rượu làm cái gì?”, Cô một phen đoạt lấy ngay chai rượu trong tay anh.

Anh “ Khụ Khụ” hai tiếng, tiếp tục hút nốt điếu thuốc.

“ Này không phải… Chúc mừng hai chúng ta…Chuyện tốt tới gần sao?”

Không đề cập đến vấn đề này tâm tình còn tốt, nhắc tới làm Tiêu Y Nhiên lại trở nên giận dữ, ném chai rượu xuống, đá cho anh một cước.

“ Anh còn không biết xấu hổ mà còn nói! Cái gì mà chuyện tốt tới gần?”

Hai người từ trước đến giờ vẫn luôn quen thuộc, đánh nhau cũng là chuyện thường ngày, nhưng hầu như đều là cô đánh anh trốn. Nhiều lần thi đấu võ thuật, anh đạt hạng nhất, lúc ấy anh em đều giỡn là không ai có thể địch nổi với anh, nhưng có người lại đưa ra ý kiến, Ninh Thời Khiêm cũng chỉ là xếp thứ hai thôi, bởi vì có một người anh đánh không lại, người đó chính là Tiêu Y Nhiên