Cảnh sát Kim hô lớn, “Ninh đội trưởng! Hai người vẫn ổn chứ?”
Anh lớn tiếng trả lời, “ Không có việc gì! Chuẩn bị rút lui!”
Anh dẫn Tiêu Y Nhiên ra phía đồng đội tập hợp, cô liền nhớ ra cô điều phải nói với anh, liền lẻn đến trước mặt anh, trách cứ, “Lúc nãy anh đem áo chống đạn cởi ra làm gì? Không muốn sống nữa sao?”
Ninh Thời Khiêm cong cong khóe môi, nghe cô lải nhải, “ Ninh Tiểu Tứ, anh nha! Ám chỉ tôi đánh qua đi, tôi còn tưởng rằng anh có sáng kiến gì hay cơ chứ? Rốt cuộc làm càng thêm rối rắm! Bằng này tuổi rồi, còn muốn đóng vai anh hùng? Thoát áo chống đạn? Nếu hắn nổ súng thì làm sao bây giờ? Nếu Bảo Bảo không thể cắn rơi súng của hẳn thì làm sao bây giờ? Nếu hắn nổ súng nhanh hơn tốc độc của Bảo Bảo làm sao bây giờ? Những chuyện này anh không hề nghĩ đến hay sao? Anh còn cười được? Chỉ cần một chút nữa thôi, anh biết kết quả rồi đúng không? Còn cười?...”
Ninh Thời Khiêm có chút ảo não, nữ nhân này thật là lải nhải không dứt!
Anh vẫn cười cười, đột nhiên nói, “Đừng nhúc nhích, có rắn!”
Tiêu Y Nhiên nghe thấy liền im bặt, trên mặt biểu thị mười phần phong phú, hoảng sợ, biến sắc, rồi sau đó là một tiếng thét chói tai, nhảy dựng lên, đu lên người anh.
Anh đỡ lấy cô trên người mình, rầu rĩ mà cười.
Từ nhỏ, cô đã cực kì mấy loài từ sâu lông, giun dế, con dế đến các loại bò sát, bây giờ trưởng thành, trở thành một cảnh sát, mọi con vật đều đã khắc phục không sợ nữa nhưng duy nhất rắn là cô không qua nổi, vẫn rất sợ. Qua nhiều cách tiếp xúc, nhưng cô vẫn rất sợ con vật này. Cô vẫn nghĩ, một ngày nào đó có nhiệm vụ đi vào tổ rắn để bắt nghi phạm thì không biết cảm giác khi đó của cô sẽ thế nào?
Với con gái, sợ con này con kia mới ra dáng phụ nữ, như thế mới có điều kiện để đàn ông xài tí võ để thể hiện nam tử hán được chứ. Ít nhất, thời khắc này, anh có thể cảm nhận được, trong lòng ngực mình, một cô gái mềm mại đang túm chặt cổ áo, gác chân vòng qua người anh.
“Đi……Đi rồi đúng không?” Cô ở trên người anh túm thật chặt, chỉ sợ người rơi xuống, chân gác thật cao chỉ sợ chạm đất.
Anh rốt cuộc không nhịn được cười, “Lừa gạt em đó…”
“Anh…..Ninh Tiểu Tứ!” Cô tức giận, có vài phần bộ dáng giương nanh múa vuốt.
Ninh Thời Khiêm thích dáng vẻ này của cô, từ nhỏ liền thích rồi, nhìn thấy cô tức giận lại thấy cô rất đáng yêu, trắng trẻo, mặt khi tức giận sẽ đỏ bừng, hai má phúng phính, làm người khác không nhịn được, chỉ muốn cắn một cái.
Khi cô quá tức giận cũng sẽ cắn anh, dùng hai răng nhỏ trắng như gạo nếp cắn lên bờ vai anh, cẳn cổ có khi còn cắn cả mặt nữa. Cô cắn không đau lắm, nhẹ nhàng, ngưa ngứa.
Sau này, không biết từ khi nào cô không cắn anh nữa, có lẽ là bởi vì trưởng thành