Ánh mắt của Ninh Thời Khiêm càng thêm âm trầm, ‘’Nổ súng đi ! Bây giờ tùy ý ngươi !’’.
Khuôn mặt Từ Mỗ càng thêm run rẩy, trên lông mi toàn là mồ hôi, mơ hồ tầm mắt.
Hắn dùng sức chớp chớp mắt, mồ hôi lại theo đó chảy vào trong mắt, mắt hắn vốn đỏ ửng nên cảm thấy xót xót.
‘’Cảnh sát !’’. Hắn nghiến răng nghiến lợi, sau khi nhắc tới hai chữ này, tay nhấc lên, họng súng nhắm ngay vào hắn.
Lúc nào như ngàn cân treo sợi tóc, một con cảnh khuyển từ phía sau hắn nhảy ra, gắt gao cắn cổ tay hắn, Từ Mỗ bị đau, súng rơi xuống mặt đất. Ngay lúc này, Ninh Thời Khiêm chạy ngay ra chỗ hắn, đón lấy đứa bé trong tay hắn. Tiêu Y Nhiên cùng Bảo Bảo đồng thời nhảy ra, đá súng của Từ Mỗ ra phía sau.
‘’Không được nhúc nhích. ’’ Họng súng dí sát đầu Từ Mỗ.
Mọi việc thay đổi nhanh chóng, mặc dù có những phát sinh không lường trước được, nhờ có sự phối hợp ăn ý, chuẩn xác không một chút sai lầm.
Phía trước mười hai cảnh sát cầm súng nhanh chóng đi lên, vây quanh, khống chế được Từ Mỗ.
Từ Mỗ điên cuồng gào to phản kháng lại.
Ninh Thời Khiêm đưa bé trai về tay mẹ, vừa quay đầu lại, thấy Từ Mỗ đã bị áp đảo dưới mặt đất nhưng lại thấy một túi màu đen bay về phía Tiêu Y Nhiên.
Anh chạy về hướng Tiêu Y Nhiên, nghe thấy Từ Mỗ điên cuồng gào thét ‘’Haha ! Cho nổ chết các ngươi !’’.
Anh ôm Tiêu Y Nhiên lăn lôn mấy vòng, phía sau bọn họ là tiếng nổ ầm ầm vang lên, là thuốc nổ tự chế ngư lôi, công lực rất mạnh.
***Ngư lôi là một loại vũ khí chuyên mang thuốc nổ lao vào tàu thuyền của đối phương. Ngư lôi là đạn chính của tàu ngầm tấn công và tàu phóng lôi, ngoài ra còn có thể được bắn từ tàu nổi và máy bay
Tiêu Y Nhiên bị anh ôm thật chặt, đè ở dưới thân, hai bên tai ù ù, tiếng nổ mạnh còn phảng phất nhưng dư âm chưa phân tán, còn có khí sulfur dioxide trong không khí, nhưng vẫn còn một mùi hương vô cùng quen thuộc, cùng cô lớn lên, chính là hơi thở của anh.
Cô bỗng nhớ tới khi còn rất nhỏ, anh dẫn cô đi dạo hội chùa, cô muốn vui chơi, nhìn mọi người chơi trò chơi, nhưng mà cô nhỏ quá, nhảy lên nhảy xuống vẫn không nhìn thấy được.
Anh liền cho cô trèo lên cổ anh, một bên tay cô cầm kẹo đường hồ lô, một tay còn lại còn túm giữ lấy tai anh. Ánh mắt nhìn đông nhìn tây, vô cùng thích thú.
Sau đó, cảnh tượng xung quanh cũng hỗn loạn, người người chen chúc, cô liền ngã lăn ra đất. Lúc đó đầu chạm xuống đất, rất đau lại vô cùng sợ hãi nên cô òa lên khóc lớn. Lúc ấy, anh cũng như thế này, ôm cô, ở bên trời người cô. Cô cũng ngửi thấy mùi hương này. Cô còn nhớ, anh nhìn cô gào khóc liền dỗ dành cô: ‘’Thập tam không khóc nữa, không khóc!
Chờ một lát nữa ca ca mua đồ ăn ngon cho em’’.
Nghe thấy vậy cô liền không khóc nữa, cũng không còn sợ hãi nữa, vẫn luôn ngửi thấy mùi hương của anh.
Trên đường về nhà, quả nhân mua cho cô rất nhiều kẹo đường, quần áo trên người anh còn bị rách, trên tay và mặt còn có vết thương đang rỉ máu. Còn cô, lại không có chút xước xát gì, lành lặn.
Lúc đấy, nhìn thấy anh như vậy, cô còn cảm thấy thương anh, sau đó lại khóc, về đến nhà vẫn còn khóc.
“Thập tam, thể nào rồi? Bị thương không?” Anh phát hiện ra bộ dạng ngơ ngẩn lại còn có chút ngốc của cô.
Cô phục hồi lại tinh thần, nhìn lên phía trên, anh vẫn đang chặn bầu trời đêm. Ở nông thôn, những ánh sao ban đêm rất sáng. Cô có thể thấy được nét mặt của anh, vẫn anh chàng khi đó. Cảm giác ngày trước trở về, anh vẫn luôn bảo vệ, che chở cho cô. Nhìn thấy cặp mắt kia, cô liền chột dạ vì đã nhìn anh chằm chằm.
“Em không sao.” Cô thấp giọng trả lời, trên người vẫn chịu trọng tải của anh, cô không động đậy. Cô đẩy anh ra, muốn ngồi dậy.
Hai người đồng thời cùng đứng dậy, vì có chút hoảng loạn, cô lại ngồi dậy quá nhanh, cái trán của cô đánh mạnh vào hàm của anh, cô “Ai da” một tiếng, lấy tay che lại cái trán.
Trên mặt anh liền biến đổi, “Để anh nhìn xem, đâm đau rồi?” Anh vẫn luôn nhớ, từ khi còn nhỏ, nha đầu này do được yêu chiều quá lên sinh hư, nũng nịu, đánh nhẹ cũng kêu đau, lúc nào cũng la hét kêu đau, ngay cả ngồi viết lâu cũng kêu đau tay.
“Không có việc gì đâu! Em đâu có yếu đuối chứ!”. Cô vẫy vẫy tay, tức quá vẫn oán giận anh một câu: “Vẫn là do cái cằm của anh! Khó trách khỏi nam nhi các anh!”
Anh cười, con trai chính là như vậy, đâu giống cô, mềm mại, lúc này anh vẫn còn nhớ rõ cảm giác khi cô va vào anh, không khác gì niết kẹo bông gòn.
“Đêm quá đem, tôi không thấy rõ, chịu khó đau một lát, lát nửa trở về rồi thoa thuốc.” Anh vẫn cảm thấy có lỗi với cô.
Tiêu Y Nhiên lại thêm một lần nữa ngơ ngẩn, trong đầu liền hiện lên dòng chữ: Đêm quá đen, anh thấy không rõ phương hướng, nhưng anh vẫn thấy được em, em luôn ở trong mắt anh, hình ảnh vĩnh cửu.
Đây chính là những dòng Tần Lạc viết cho cô.