Chương 12: Sóng vai

Khi bọn họ ẩn nấp ở gần vị trí nhà ở của Từ Mỗ, trời vẫn còn sớm, Từ Mỗ vẫn chưa trở về.

Đây là vùng núi nông thôn nên chưa có điều kiện lắm, khoảng cách của có nhà ở khá xa nhau, trên núi cỏ cây xum xuê, rất thích hợp để mai phục. Thời điểm đó, núi non yên tĩnh đến mức mà các đồng đội mai phục còn nghe thấy tiếng hít thở của nhau.

Dự tính như vậy họ đã không tới sớm như thế này, bởi đến tối mới bắt đầu thực thi nhiệm vụ.

Nắng gắt cuối chiều thu, lúc này là khoảng 1h chiều, nhiệt độ lúc này không khác gì mùa hè. Các trinh sát còn mặc áo chống đạn, nấp trong bụi cỏ, nóng bức, ngay cả Bảo Bảo cùng các cảnh khuyển khác cũng đang phun đầu lưỡi thở dốc.

Suốt một buổi chiều, Tiêu Y Nhiên sau lưng đã ướt sũng mồ hôi, tóc cũng ướt, dính hết vào mặt.

“Nóng lắm?” Anh thấp giọng hỏi.

“Vẫn tốt!” Từ nãy đến giờ, thi thoảng cô lại lấy tay lau mặt, bây giờ mặt cũng đã bị bôi nhọ nhem.

Nhìn cô, có chút thương xót.

Cô từ nhỏ đã luôn là tiểu công chúa, được mọi người sủng ái, yêu thương, không hiểu sao lại trở thành một nữ cảnh sát gian khổ huấn luyện, lăn lê bò lết cho tới hôm này. Cô còn cam nguyện cùng cảnh khuyển huấn luyện hai năm nay.

Trước đây cô thi vào trường cảnh sát là vì sùng bái anh. Sau khi tốt nghiệp ra trường cô muốn làm việc tại tổ trinh sát – hình sự giống anh, một mực muốn công tác ở đại đội cảnh khuyển. Lý do chính là Tần lạc.

Cô vốn là một cô gái hiếu thắng, mong muốn mình có thể được sóng vai cùng Tần Lạc.

Tần Lạc……..

Ánh mắt anh tối sầm lại, trong lòng có chút bực tức.



“Chịu khó một chút!”

“Rõ” Cô gật đầu, ngó sang anh “Anh không nóng sao? Muốn uống nước không?”

Cô lấy ra một lọ thủy tinh, vặn mở nắp bình.

Anh cười, cô vốn là một tiểu thư chính hãng, còn có chút kiêu căng với mọi người. Vậy mà hôm nay nha đầu còn có lương tâm, biết cho anh nước…

Anh đưa tay ra lấy chai nước, lại thấy cô ngồi xổm, sờ sờ Bảo Bảo, đem nước đút cho Bảo Bảo uống…

Anh xấu hổ mà tay vẫn còn giơ ra, đây là lần thứ bao nhiêu rồi anh không bằng con chó của cô.

Cô cho Bảo Bảo uống xong, nhìn thấy anh, cười khúc khích, lấy một lọ khác, ném cho anh.

Anh nhìn chăm chú gương mặt tươi cười của cô, rất muốn xoa đầu cô, nhớ đến hồi bé cô luôn buộc bím hai bên tóc, hai má phính phính, mỗi lần thấy cô đều không nhịn được tới xoa đầu cô một cái.

“Nha đầu thúi!” Anh cười uy hϊếp, “Càng lớn càng kỳ cục! Còn trêu đùa ca ca phải không?”

Cô quay về hướng anh mà lè lưỡi một cái.

“Có người.” Cảnh sát Kim nhẹ nhàng nhắc.

Không sai, tất cả mọi người đều thấy, từ trong nhà đi ra có hai người, một người lớn một trẻ nhỏ, tay còn cầm theo chén cơm, phía sau còn có một người phụ nữ phía sau nhắc nhở, không được làm rơi chén cơm.

Tất cả bọn họ đều ngừng lại hô hấp.