Khi xưa, hai người nhắc về chuyện đính hôn
"Lão Tứ, vì cái gì mà anh nghe theo lời cha mẹ muốn đính hôn với tôi?"
“…….Nghĩ lại…………Ách…………..Không phải lúc nào em cũng nói tôi chính là chiếc thùng rác của mình hay sao?”
“………..Ninh lão tứ!”
Đúng vậy, có một người con gái luôn coi tôi chính là chiếc thùng rác của cô ấy.
Khi cô ấy mới một tuổi, còn ôm bình sữa uống, uống không hết thì nhét núʍ ѵú cao su vào miệng tôi.
Khi đó tôi đã sáu tuổi, lại không đành lòng đối mặt với đôi mắt tròn xoe lấp lánh, một tiếng trong trẻo non nớt vang lên “ Tứ Tứ, uống”, tôi lập tức uống sạch sẽ hết cái bình sữa đó, sau đó còn bị đám tiểu tử thúi kia cười nhạo cả nửa năm.
Khi cô bé mới ba tuổi, ngày đầu tiên tới nhà trẻ, khi về trong tay còn có một viên kẹo đường, trong tay còn nhão nhão dính dính, lại viên kẹo nhét vào miệng tôi, nói nhà trẻ phát mà không thích ăn.
Khi bắt đầu đi học, cô bé ấy rất thích các loại vở, bút chì dễ thương, ngộ nghĩnh, lúc nào cũng mua một đống rồi lại một đống, lúc nào cũng dùng không hết, đều mang đến nhà tôi, nói muốn bỏ, liền mang đến tặng tôi. Đối mặt với một đống sách vở và bút màu hồng nhạt, tôi chỉ có thể lặng lẽ đem giấu chúng đi, nhưng cô bé đó luôn cách một thời gian còn muốn tới kiểm tra xem tôi có hay không dùng chỗ sách vở đó. Tôi đành phải sử dụng đống đồ vật ngộ nghĩnh này, hại tôi luôn bị cười đến khi tốt nghiệp.
Sau đó, mỗi khi có cô bé váy màu hồng nhạt đến tìm tôi, tôi chỉ còn cách nhảy cửa sổ chạy trốn.
Rồi cô bé ấy tốt nghiệp cao trung, khi đó tôi đã đang học trường cảnh sát, cô bé ấy muốn đòi mua điện thoại mới, nhưng ba mẹ không đồng ý, nói còn nhỏ. Cô bé đó lập tức ném cái điện thoại cũ cho tôi, trở về nói làm đánh rơi điện thoại, lại còn dặn dò tôi bảo quản thật cẩn thận cái điện thoại cũ bởi bên trong có rất nhiều dữ liệu quan trọng.
Tôi nhìn xuống chiếc di động, cùng lắm cũng chỉ là một ít ảnh chụp cùng với tin nhắn, hầu như là ảnh của tôi và cô bé ấy, vậy mà còn muốn cất giữ như bảo bối.
Cô nhóc ấy còn muốn theo tôi làm cảnh sát, còn nói tôi là người mà cô ấy tôn sùng nhất, cho nên từ đó cô bé chăm chỉ học tập, lấy tấm ảnh tôi mặc quân phục làm mục tiêu, phấn đấu theo tôi trở thành cảnh sát. Khi đã trở thành một nữ cảnh sát, mệt mỏi đến chịu không nổi cũng không hề kêu than một tiếng, chỉ là mang toàn bộ quần áo bẩn ném cho tôi, bắt tôi giặt giũ sạch sẽ.
Giữa trưa ở nhà ăn ăn cơm, khi không thích đồ ăn, ăn không xong cơm, theo thường lệ lại vét sạch sang bát của tôi, chỉ thiếu nước là mang cho chó ăn thôi…
Từ trước tới giờ tôi vẫn luôn như vậy, luôn là cái thùng rác của ai đó. Tôi cho rằng tôi sẽ vĩnh viễn làm một con người sau lưng thùng rác, bởi vì tôi biết, cô ấy luôn hoạt bát như nước chảy, còn tôi thì luôn tĩnh trệ như núi non, một ngày nào đó, khi dòng nước đó chảy về nơi phương xa, mà tôi, cũng sẽ nguyện ý vì tôi sẽ nghĩ chân tại đám mây, mây sẽ trôi theo dòng nước chảy đó.
Chỉ sợ một ngày nào đó, khi có một người nào đó nguyện ý làm chiếc thùng rác của em, một khi sơn (núi) thủy (nước) xa dần, phúc thủy khó lại. Trước nay chỉ là, rõ ràng trong sâu thẳm tâm trí của em, trong thâm tâm của tôi……………