Chương 37: Lửa thiêu Hống Sơn

"Hồ lão bà, bọn ngươi ăn không được định gϊếŧ người sao?" - Trần Lộc nhanh chân ôm Lý Minh chạy thoát quay lại nhìn trân trân Hồ Tử Uyên hỏi.

"Trần công tử, tỷ tỷ chỉ muốn đòi lại chút công bằng, ngươi nhìn, Tôn Lệ đã phế a!" - Hồ Tử Uyên rót mật vào tai Trần Lộc.

"Phi phi phi!" - Trần Lộc nhổ nước bọt liên tục.

"Ai dạy ngươi Âm Dương Hỗn Độn Côn Pháp, tuyệt đối không được nói ra." - Lão Nông Bắc Phát truyền âm cho Lý Minh, hắn nheo mày suy nghĩ một lát, đây là Âm Dương Côn của Đinh gia dạy, hẳn có điều không đúng.

"Tiểu tử, côn pháp thực lợi hại, sư phụ ngươi là ai?" - Thiên Ma Giáo Trương Dương khen ngợi hỏi.

"Đệ tử một đên mơ ngủ, có một vị thần nhân từ trên trời cưỡi thiên mã giáng xuống dạy." - Lý Minh mặt không đổi sắc, ánh mắt ra điều suy tưởng lại chuyện cũ trả lời.

Nghe hắn giải thích nhiều người nghĩ không lẽ là thật, bộ côn pháp này vạn năm trước phát dương quang đại trong tay Đổng Thiên Vương, mà vị thần nhân này chính cưỡi thánh mã, hắn nói càn nói xiên nhưng rất hợp lý, tất nhiên có quỷ mới tin hắn.

"Chúng ta hy vọng có một ngày được bái kiến lão nhân gia." - Phan Trí Kiên nói với giọng kính ngưỡng, tỏ ý mong muốn được gặp sư phụ Lý Minh một lần khiến bọn tam phái tỏ ý kiêng dè.

Lý Minh bắt được một tia liền tiếp tục ba hoa: "Sư phụ ngài ngao du cửu vân không màng thế sự, nhưng nghe nói Hống Sơn tụ tập thiên tài, ngài nói sẽ đến thu cho ta một tiểu sư đệ a!".

Lời nói của Lý Minh có tính uy hϊếp rất lớn, tuy còn chưa xác định thực hư nhưng không thể không đề phòng, loại cường giả như vậy giơ tay nhấc chân đều tạo ra bão táp, nắm giữ thần ma lực lượng trong tay.

Tôn Lệ cũng chung hoàn cảnh với Bố Đinh, bị lôi âm chấn thương đại não khó có khả năng hồi phục, đệ tử tam phái nhìn đã nhìn Lý Minh với ánh mắt khác. Lý Minh chạy tới chỗ Hoàng Nam thì thầm to nhỏ, Hoàng Nam gật gù, mọi người còn thấy hai thằng cười nham hiểm, Hắc Quy thấy vậy chạy tới nhảy lên vai bắt Lý Minh khai ra.

"Ngươi đợi một lát sẽ rõ." - Lý Minh ra vẻ cao nhân khiến Hắc Quy muốn táng cho hắn một mai rùa vào mặt.

Bá Sanh đã đứng sẵn trên chiến đài đợi Hoàng Nam, hắn lộ rõ sát khí không hề che dấu, Hoàng Nam hờ hững bước lên chẳng xem Bá Sanh vào mắt, đoạn hắn ngồi xuống tinh chỉnh kéo lại dây đàn, vẫn là cây Độc Huyền Cầm của hắn. Chỉnh vừa ý mình, Hoàng Nam lại quay đàn xuống chỗ Thiên Hoa Tông đệ tử gẩy một phát, bọn kia lại đầu óc quay cuồng khiến hắn gật gù vừa ý. Hồ Tử Uyên ánh mắt đã muốn gϊếŧ người, tên tiểu tử kia dám mang người Thiên Hoa Tông ra thử cầm không chỉ một lần.

Trận đấu bắt đầu, Bá Sanh lại chiêu cũ ẩn ngay vào hư không, bấy giờ mặt trời chỉ còn lộ một phần nhỏ sau mái Thái Dương Viện, trời đã nhá nhem tối, đèn đuốc đã đốt lên, Bá Sanh như hổ được thả về rừng.

Hoàng Nam lại bắt đầu bài Khổ Lệ Cầm của hắn, nghe mà não cả lòng, lúc như chinh phụ khóc than đợi chồng, lúc như tang gia đau thương đầy mất mát. Cầm khí lãng đãng nhảy vào không trung, mọi người tự hỏi Bá Sanh đã ẩn thân thì Hoàng Nam tấn công vào chỗ nào, kết quả liền rõ ngay trước mắt, Bá Sanh thò ra khỏi hư không liền đυ.ng vào sóng âm của Hoàng Nam, một loạt kiếm vồ tới chém khiến Bá Sanh luống cuống tay chân.

Hoàng Nam rất nhiều mưu mẹo, đánh nhau với hắn khiến địch nhân cực kỳ phiền muộn, Bá Sanh mấy lần xông ra đều bị một đoàn đao kiếm bổ tới. Bá Sanh thực lực không đơn giản, hơn hẳn Bố Đinh, hắn đã tu thành tuyệt kỹ Hư Vô Điệp Diện của Doãn Nhai Đường, có thể nhảy một lúc qua nhiều vùng hư không khác nhau, không chỉ đơn giản là ẩn thân và xuất hiện, hắn thể nhảy liền tục qua ba vùng hư không khiến địch nhân không đoán được phương hướng.

Bá Sanh xuất hiện, đao kiếm lại bổ về phía hắn nhưng lần này chỉ chém vào hư ảnh, hắn đã nhảy ra sau lưng Hoàng Nam như một bóng ma cầm kiếm lướt vào cổ Hoàng Nam. Hoàng Nam sau khi phát hiện mình đánh vào hư ảnh đã biết có chuyện chẳng lành, hắn lập tức tung mình mang theo Độc Huyền Cầm nhảy sang chỗ khác, vừa lúc kiếm của Bá Sanh chém trượt ngay cổ khiến hắn suýt bay đầu. Hoàng Nam hướng cầm khí phản công về sau thì Bá Sanh đã biến mất, quả thực hú vía, phía dưới Chế Mật đang nhếch mép tỏ ý chê cười Đặng Sơn.

Hoàng Nam vẫn xếp bằng ngồi đàn, tiếng đàn của hắn đổi điệu vang vọng như dẫn dắt người nghe rơi vào hư không, Bá Sanh lại dùng Hư Vô Điệp Diện khiến Hoàng Nam hai lần chém vào hư ảnh, tới lần thứ ba Bá Sanh lại hiện ra sau lưng Hoàng Nam, hắn chắc mẩm lần này Hoàng Nam phải chết, nhưng khổ một nỗi vừa xuất chiêu hắn đã thấy mục tiêu mình đâm không phải là Hoàng Nam mà là miệng một đầu mãnh long đang há miệng táp về phía hắn, Bá Sanh hoảng hồn ẩn thân lập tức, đầu rồng táp văng trường kiếm của hắn rơi ra ngoài, Hoàng Nam vẫn yên tọa.

Mọi người còn ngu ngơ không hiểu tại sao Bá Sanh đang chém Hoàng Nam lại nhảy sang chỗ khác, tới lần tiếp theo Bá Sanh xuất hiện liền rõ, Hoàng Nam có khả năng nhiễu loạn không gian, Độc Huyền Cầm của hắn chia cắt không gian quanh mình thành nhiều vị diện nhỏ, kết quả Bá Sanh bị chuyển liên tiếp từ vị trí này tới vị trí khác, hắn đang bị Hoàng Nam chơi, cả chiến đài toàn là không gian vị diện, hắn không cách nào ẩn thân, mỗi lần cố gắng đều nhảy qua lại giữa các vị diện của Hoàng Nam.

Hoàng Nam chỉ trơ mắt nhìn chẳng thèm tấn công, kết quả là Bá Sanh gào thét trên chiến đài, hắn không cách nào thoát ra mớ không gian rối rắm kia. Chế Mật thấy đệ tử của mình lâm hiểm cảnh không thể ngồi yên, hắn rút đoản kiếm chém về phía chiến đài hòng giải cứu, Trần Lộc ra tay ngăn cản nhưng đạo kiếm kia ẩn vào hư không chém nát toàn bộ không gian vị diện của Hoàng Nam. Bá Sanh được giải thoát nhưng một tấm lưới lập tức chụp lên đầu hắn, Lý Minh khi nãy đã dấm dúi vào tay Hoàng Nam.

Hoàng Nam nổi sát ý, Chế Mật vừa rồi ra tay gồm cả một đạo kiếm muốn tuyệt sát hắn, may mắn bị vị diện không gian ngăn cách. Hắn lập tức lay mạnh cầm cần, một loạt không gian vị diện cắt qua người Bá Sanh, kết cục cực kỳ bi thảm, Bá Sanh cả thân người chia thành trăm mảnh bay tung tóe quanh Lưỡng Nghi Tràng chết không toàn thây.

Trần Lộc đã vồ tới người Chế Mật một quyền đập tới, quyền kình bóp méo cả không gian khiến Chế Mật vô pháp ẩn thân, Trần Lộc đã nổi hung tính khi nhìn thấy Chế Mật gϊếŧ hụt Hoàng Nam, quyền pháp hắn bám riết địch nhân không cho Chế Mật cơ hội rời đi. Chế Mật tu vi đã một chân đặt vào cấp Tông Chủ Hư Vô Cảnh ráo riết phản kích Trần Lộc, nhưng hắn bị đầu Hổ Vương bên ngoài rình rập khiến mình luống cuống tay chân.

Lưỡng Nghi Tràng bắt đầu loạn, trưởng lão đệ tử hai phe bắt đầu sà vào nhau chém gϊếŧ, cung đã kéo căng không thể không bắn. Hồ Tử Uyên rút Địa Huyền Cầm kháng cự cùng Đặng Sơn, bọn hắn nhảy sang một đỉnh núi khác đối chiến, nếu đánh nhau ở Lưỡng Nghi Tràng thì đệ tử hai phe chẳng còn mấy người sống sót dưới pháp chiêu của bọn hắn, Địa Huyền Cầm phát ra từng cây nguyệt đao to lớn chém về phía Đặng Sơn, Thuận Thiên Kiếm rời vỏ, sát khí lạnh lẽo phủ kín đỉnh Bạch Tỵ khiến người rét run, kiếm khí cầm khí dày đặc băm nát cả đỉnh núi.

Ngay lúc Chế Mật ra tay, Trương Dương đã lao lên đánh chết một vị trưởng lão của Phạm Gia cùng mấy vị đệ tử, hắn ra tay cực kỳ tàn độc nhắm ngay đội hình yếu nhất phía Việt tộc. Nông Bắc Phát thấy vậy vội vàng ngăn cản, lão đánh ra công pháp mạnh nhất Thiên Cổ Thần Quyết của Thiên Môn Đạo, một trận đồ hiện ra ngay dưới chân vây lại ma khí của Trương Dương, Thiên Ma Giáo trưởng lão biết gặp phải nguy cơ, lão cũng đánh ra Thiên Ma Giáo Nhật Nguyệt Thiên Công, ma khí thôn thiên chụp về phía Nông Bắc Phát, lão Nông rút tẩu thuốc đập vào chiếc trống đã biến lớn chấn lùi Trương Dương xuống sườn núi, hai người đánh nhau tới đất đá lăn xuống vực ào ào, cây cối bị phạt bay một mảng lớn.

Phần Phan Trí Kiên, lão đang chỉ đạo người Chử Đạo Viện lập Thái Dương Kiếm Trận bảo hộ các đệ tử tu vi yếu lùi về phía Thái Dương Viện, nơi đó còn có trận pháp bảo hộ, các trưởng lão khác đều lấy sức hai ba người chống lại trưởng lão tam phái.

Về phía đệ tử, Lưu Linh cùng Đỗ Hoàng ngầm hiểu ý, lập tức để hai nhà sát nhập tạo ngay một kiếm trận vồ về phía địch nhân, Đỗ Hoàng đi trước, Lưu Linh bảo hộ phía sau đang đối chiến cùng Thiên Ma Giáo đệ tử, kiếm khí tua tủa bủa vây nhưng chỉ một lát sau Đỗ Hoàng đành lui về phòng thủ, địch nhân cũng bày bố trận pháp, hơn nữa mỗi người thực lực đều ngang cấp Đỗ Hoàng, ma khí tràn lan khiến rất nhiều đệ tử trọng thương, có người trực tiếp bị ma khí cắn nuốt quay trở lại chém gϊếŧ sư huynh đệ mình,

"Sư huynh đừng gϊếŧ đệ!"

"Nhanh chém chết hắn, ma khí đã công tâm."

"Không...!"

"Ba người qua cánh trái phòng thủ, nhanhhhh!" - kiếm trận bắt đầu loạn, tiếng kêu gào vang khắp núi.

Một góc khác còn tồi tệ hơn, mấy chục tên Doãn Nhai Đường đệ tử ẩn thân tập sát, mỗi lần xuất chiêu đều lấy mạng một vị đệ tử phía Chử Đạo Viện, xác chết nằm la liệt, máu nhiễm đỏ cả sân Lưỡng Nghi Tràng. Hoàng Nam dẫn huynh đệ Thiên Môn Đạo đi vây ráp người Doãn Nhai Đường nhưng Lưỡng Nghi Tràng quá rộng, bọn hắn chẳng thể quản hết, đành tụ tập với nhau bảo vệ nhiều người nhất có thể, Hoàng Nam nổi hung tính đã gϊếŧ chết bốn năm tên, vẫn ôm Độc Huyền Cầm chạy lòng vòng quanh sân.

Thiên Hoa Tông thấy vậy bèn nhảy ra vây ráp người Thiên Môn Đạo, cầm khí chém chết mười mấy người thịt vụn bay tung tóe, Trần Nguyễn Lê ba nhà ở kinh thành, người tới chẳng bao nhiêu đành tụ tập với nhau cùng xông lên đối chiến Thiên Hoa Tông, Lê Dũng cùng Trần Lâm gồng mình bảo hộ sư huynh đệ, cả người đầy máu.

Chính Minh bị thương bất ngờ dẫn người Pháp Vân Tự giải vây cho Lưu Đỗ hai nhà, Hắc Ma vẫn đứng đằng xa thấy Chính Minh tới liền vồ tới gϊếŧ, Chính Minh sức lực chẳng còn bao nhiêu, chuỗi phật châu sáng rực cố gắng cầm cự. Vô Vi Tông cùng Chử Đạo Viện đệ tử dẫn người từng bước lùi về phía Thái Dương Viện, bọn trưởng lão Thiên Ma Giáo vẫn không ngừng truy kích, đệ tử chết la liệt, Khai Quốc Vương cực kỳ vất vả bảo toàn người hoàng thất lui về sau.

"Các ngươi đi trước, để ta chặn hậu!" - Một vị Chử Đạo Viện trưởng lão nhảy ra đốt cháy sinh mệnh của mình, đồng quy vu tận với địch nhân, hắn ôm một vị Thiên Hoa Tông cùng nổ tung, xá© ŧᏂịŧ thần hồn cùng tiêu tan, nhưng tiếc thay địch nhân chỉ bị trọng thương không chết. Một vị, hai vị rồi ba vị liên tiếp nhảy ra đồng quy vu tận, chúng đệ tử dần lui sát về phía Thái Dương Viện.

Thiếu Âm Viện, Thiếu Dương Viện cùng Thái Âm Viện, tam viện còn lại lửa cháy hừng hực, đứng dưới chân núi nhìn lên, Thiên Tượng Đỉnh như một ngọn đuốc sáng rực trong màn đêm.