Chương 4: Bài toán Như Nguyệt Giang

Bài toán Như Nguyệt Giang

1

Sau khi ta tạ thế chưa đầy hai mươi ngày thì nhà Tống đã sai sứ thần gửi ân chiếu về, vua Lý Nhân Tông tuy còn nhỏ nhưng vẫn có dáng vẻ của bậc đế vương, nghe sứ thần đọc xong ân chiếu liền tức giận vỗ bàn: “Lý nào lại như vậy?”

"Bệ hạ!" Thấy tiểu đế vương giận dữ đứng lên, Ngô Tuấn ở bên bèn tâu rằng:

"Sứ thần đi đường mệt nhọc, chúng ta là chủ nhà lẽ nhiên nên dùng lễ để tiếp đãi." Nhân Tông nghe vậy gật đầu hiểu ý, ra lệnh cho người đón tiếp sứ thần, còn mình và các quan thần thì ở lại bàn bạc đối sách.

Sứ thần vừa rời đi, Nhân Tông liền gấp gáp hỏi:

“Chư vị ái khanh cảm thấy chuyện này nên xử lý thế nào?”

“Bệ hạ, trận đánh này tất không tránh khỏi, Bắc Tống luôn dòm ngó giang sơn Đại Lý ta, huống chi ân chiếu này toàn lời lẽ cay nghiệt, làm theo chỉ sợ dân chúng lầm than, thần nguyện ý xuất chinh cùng giặc đối chiến.”

“Bẩm bệ hạ, lời của Thái úy quả không sai, không đánh lần này còn đợi đến khi nào..”

“Quyết đánh giặc Tống, dẹp yên bờ cõi, hưởng tháng ngày cơ bình!”

Quần thần đồng lòng một chí, Nhân Tông vui vẻ khôn xiết.

“Được, Đại Việt ta quyết dẹp yên bờ cõi, đánh tan quân xâm lược.”



2

Sau khi hồi phủ, Ngô Tuấn liền tìm gặp vợ con của ta.

“Sắp tới chiến sự vô cùng căng thẳng, nước nhà nguy nan sớm tối, ta cho phép mọi người rời quê hương tạm tránh mũi nhọn. Sau này...”

Chỉ là Ngô Tuấn còn chưa nói hết câu, con gái lớn của ta khoác theo chiến giáp, hiên ngang bước ra.

“Nước nhà nguy nan, là con dân Đại Việt, há có thể sợ sệt trước quân thù, tiểu nữ nguyện ý cùng tướng quân chinh chiến xa trường.”

Ngô Tuấn bị lời này cảm động, sống mũi cay cay nhìn vợ ta một tay ôm bé gái trong lòng, tay còn lại thì dắt theo hai đứa nhỏ như búp bê, không nhịn được mà thương xót trong lòng.

Thời buổi chiến tranh loạn lạc, dân chúng dễ rơi vào cảnh cơ cực.

Ngô Tuấn thở dài, nhìn cô gái với tuổi đời còn rất trẻ quỳ dưới nền đá, gương mặt cô xinh xắn động lòng so với phu nhân Tạ thị của hắn, xứng đáng là kỳ phùng địch thủ.

Thuần Khanh là nữ tử nhà quan nên phú quý tự sinh, làm người lại thanh tao hiểu lễ nghĩa.

Còn cô gái trước mắt, cũng là con nhà quan văn nhưng lông mày lại toát lên vẻ anh khí bừng bừng, hào hiệp, cả người có một loại tinh thần thấy chết không sờn, so với đấng mày râu chả kém là bao.

“Ngươi tên là gì?”

“Bẩm Thái úy, tiểu nữ tự Vương Thanh”

"Thanh thủy xuất phù dung, hùng nhan tựa vương hoa, hahaha."

Ngô Tuấn cười sang sảng, liền ban cho con gái ta một cây Lâm Ngân Bá Vương thương, phong làm phó tướng một tốp quân nhỏ, chỉ tiếc đã bị nàng từ chối.

Thời buổi này, vẫn chưa có quan chế nào quy định về nữ quan và nữ tướng.

Vì vậy con ta chỉ có thể làm Sĩ nữ(cung nữ cao cấp) theo bên Ngô Tuấn, cùng đến Như Nguyệt Giang dựng phòng tuyến chống giặc.



3

Ngày 18/01/1076, Quách Quỳ dẫn theo toàn quân đổ bộ vào phía bắc Sông Như Nguyệt.

Thì phát hiện nhà Lý đã cho dựng phòng tuyến ở bờ nam nên đã hạ trại chờ thủy quân đến.

Ai ngờ, Miêu Lý thấy phòng tuyến bên ta lỏng lẻo nên đã hiến kế bắt cầu phao, tự mình dẫn theo 2.000 quân tinh nhuệ lao thẳng vào bờ nam, thành công vượt qua rào chắn thì bất ngờ bị quân ta tập kích.

Lúc này con gái ta là Lý Thị Vương Thanh cưỡi chiến mã, cầm bá thương dẫn đầu lao về phía quân địch, trận chiến lần thứ nhất nổ ra, Miêu Lý bị đưa ra chém đầu, quân nhà Tống thảm bại hơn nửa, khiến cho Quách Quỳ tức điên chửi ầm lên, “đúng là đồ ngu, hễ quân ta còn loại ngu dốt như thằng Miêu này thì mãi không thể đặt chân lên nhà Lý.”

Lần đầu xuất chinh liền tổn hơn ngàn quân, Quách Quỳ đau như chó liếʍ đành yên lặng chờ thủy quân hội họp.

Nhưng người tính không bằng trời tính, chỉ có thể nói cứt người đen như cứt chó.

Gã còn chưa đợi được việt binh tới thì lại nhận được tin thủy quân bị bên ta chặn đánh, không thể chi viện.

“Cái gì?”

Gã dường như phát điên, mặc kệ là ai đến liền quát tháo đòi chém,đòi gϊếŧ khiến ba quân không dám ho he một câu.



Bầu trời Như Nguyệt Giang bấy giờ u ám mây đen mấy ngày liền, gió bắc ùa về lạnh như dao cắt, tưởng chừng sẽ có mưa bão ập đến mà không báo trước.

Quách quỳ đứng bên bờ sông cảm nhận cuồng phong rét thấu, cái mặt xám xịt như gạch bê tông, râu mép cong lên đầy dữ tợn.

Hai lần xuất kích đều không thắng mà về, gã dường như vắt kiệt não bộ, toàn tâm thủ thắng nhưng kết quả thì sao?

Đả kích một lần so một lần càng khó mà tiếp nhận, ba mươi sáu kế Tôn Tử đâu mới là diệu kế.

Bài toán Như Nguyệt Giang thật nan giải!