Sau khi làm lễ cầu siêu cho Hiao, vợ và con R’chom xong, Gia Huy quay trở lại nhà rông. Lúc này Lan Phương và Vân Vân đã dậy, Lan Phương không đòi về nữa, nhưng nhất quyết không muốn giúp dân làng. Gia Huy và Vân Vân cũng đành chịu.
Khi cả ba đang nói chuyện thì già làng tới, nói đã sắp xếp cho bọn họ một căn nhà sàn khác, vì hôm qua bất ngờ, với nhiều việc xảy ra quá nên đành để họ ở tạm trong nhà rông. Ba người cũng biết đây là nơi hội họp của buôn nên không có ý kiến gì, lập tức đeo ba lô đến chỗ mới.
Những người dân trong buôn nhìn thấy bọn họ thì chỉ chỏ, xôn xao bàn tán. Nhìn khuôn mặt khó chịu, xám xịt của Lan Phương, họ không dám lớn tiếng, chỉ bỏ vào nhà, làm những công việc thường nhật của mình. Đối với người dân trong buôn, con ma rừng đã bị gϊếŧ, họ có thể tiếp tục yên tâm làm việc được rồi.
Gia Huy bàn với Vân Vân và Lan Phương rằng sẽ ở lại đây đến trưa mai, nếu vẫn không có manh mối gì thì đành phải rời đi và báo công an về cái chết của Hiao. Anh chỉ lo Hiao thực sự bị ma quỷ làm hại, như vậy e rằng người dân ở đây còn gặp nguy hiểm.
Căn nhà sàn già làng bố trí cho ba người ngay sát nhà già làng, cách nhà rông có mấy chục mét. Căn nhà nhỏ, có vẻ như mới xây. Gia Huy hỏi thì được biết hóa ra đây là nhà của con trai già làng, nhưng anh ta vào rẫy sống, cả tháng mới về một lần.
Suốt buổi chiều hôm đó, Gia Huy và Vân Vân đi khắp buôn, nhưng họ chẳng cảm thấy gì rõ ràng. Dù rằng cả hai đều thấy có điều gì đó khá kỳ quái quanh đây, nhưng mọi thứ quá mơ hồ, không thể nắm bắt được. Lan Phương từ chối giúp đỡ, bọn họ cũng không ép cô, nhưng thành ra công việc càng khó khăn hơn.
Bọn họ ngồi trên tảng đá bên dòng suối nhỏ gần buôn, ánh mặt trời buổi chiều soi xuống đáy nước long lanh. Cả một ngày không thu được kết quả, nhưng cả hai đều tin có điều gì đó ẩn khuất quanh đây, chỉ là không thể xác định cụ thể được mà thôi.
- Về đi, chị đói rồi.
Vân Vân lên tiếng, cô cúi người xuống dòng suối, rửa mặt, rửa tay rồi thong thả đi về. Gia Huy lững thững theo sau, cả hai đều đăm chiêu suy nghĩ, không ai nói gì. Già làng không tin tưởng lắm vào năng lực của nhóm Gia Huy, nhưng bản tính những con người nơi đây rất mến khách, nên già làng vẫn bảo người đưa cơm đến cho bọn họ. Cơm có rau rừng, thịt thú, ba người lặng lẽ ăn trong ánh lửa bập bùng của nhà sàn.
Ăn xong, Lan Phương lôi sạc dự phòng ra, nhưng sạc đã hết điện. Cô thử của Vân Vân và Gia Huy, cả mấy chiếc đều hết sạch điện rồi, Lan Phương bực bội quăng điện thoại vào một góc, không nói gì.
Vân Vân nhún vai, bảo Gia Huy đi ngủ thôi. Ở vùng rừng núi này, đúng là chẳng có trò giải trí nào thú vị.
Đêm mỗi lúc một khuya, vầng trăng lưỡi liềm treo lơ lửng trên bầu trời tỏa ánh sáng nhàn nhạt xuống thế gian. R’chom chân nam đá chân chiêu đi lững thững trên đường. Nhưng say quá, nó ngồi bệt xuống đất, cách đó không xa là nhà R’chom, nhưng từ hôm qua đến nay nó không dám về. Dù nhà đã được họ hàng giúp dọn dẹp sạch sẽ, nhưng nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm đó, nó không chịu được.
Hai hôm nay R’chom ở nhờ nhà họ hàng, uống rượu đến say mèm. Nó không biết phải làm gì tiếp theo, chỉ có thể uống rượu giải sầu. Rượu ủ từ ngô, nó uống hết bầu này sang bầu khác. Không biết bao giờ nó mới dám về nhà đây?
R’chom bước liêu xiêu đến gần nhà mình, nhưng nó chỉ đứng từ xa nhìn, không nhúc nhích. Căn nhà tối om, cái bóng to lớn trong đêm trăng mờ mờ tạo thành hình thù quái dị. R’chom toan quay người bước đi thì bỗng thấy tưng tức ở bụng. Uống nhiều rượu quá nên nó thấy khó chịu. Chẳng nghĩ nhiều, R’chom vòng ra sau cây cột, đi ra phía hông nhà ngay cạnh nhà nó.
R’chom vừa đi tiểu vừa ngẩng đầu nhìn mảnh trăng mờ mờ trên đầu. Đột nhiên mắt nó trợn trừng, tỉnh cả rượu. Miệng R’chom há hốc, sợ đến mức hét không ra tiếng. Tất cả rượu uống hai ngày nay đều biến đi đâu sạch. Nó ú ớ hồi lâu mới hét lên được một tiếng. Nhưng chỉ kịp thế thôi, màn đêm nuốt chửng tiếng hét của R’chom. Con chó nghe tiếng hét của R’chom thì bừng tỉnh, sủa ông ổng. Đàn chó không hiểu sao đột nhiên như bị cuồng, sủa loạn lên khiến mọi người đang say ngủ cũng phải giật mình bật dậy.
Trong khi đó, tại căn nhà sàn nhỏ của già làng, ba người đang say ngủ thì đột nhiên Lan Phương ngồi bật dậy. Cô vớ lấy chiếc đèn pin trong ba lô, soi một vòng. Không phát hiện có gì bất thường, cô lại nằm xuống, đoán vừa rồi mình nghe nhầm. Nhưng khi Lan Phương vừa nằm xuống, âm thanh đó lại vang lên. Lan Phương lại ngồi bật dậy. Hành động này của cô khiến Vân Vân cũng tỉnh theo. Cô ngáp dài, dụi dụi mắt ngồi dậy.
- Sao thế?
Lan Phương quay đầu, nhìn Vân Vân.
- Chị có nghe thấy gì không?
Lúc này Gia Huy cũng đã tỉnh, anh ngồi dậy, nhìn hai cô gái.
- Không? Nghe gì?
- Có tiếng chuông.
Cả Vân Vân lẫn Gia Huy đều ngơ ngác. Gia Huy lần tay sang bên, mở hộp chuông ra, những chiếc chuông vẫn xếp ngay ngắn trong hộp. Nhưng chiếc hộp vừa mở, Lan Phương thấy âm thanh đó càng rõ ràng.
- Em nghe thấy tiếng chuông.
Cả ba ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đúng lúc đó có tiếng chó sủa, tiếng người xôn xao bên ngoài. Mặt cả ba tái đi, đều kêu lên một tiếng rồi bật dậy, chạy ra ngoài. Nhất định xảy ra chuyện rồi!
Bọn họ vừa chạy xuống khỏi nhà sàn thì thấy già làng cũng chạy từ nhà bên cạnh ra. Không ai nhiều lời, lập tức chạy theo hướng chó sủa ran, tiếng người ồn ào, huyên náo.
Vừa nhìn thấy chỗ đám người xúm xít đứng, cả già làng lẫn Gia Huy đều tái mặt, bởi nơi đó chính là nhà R’chom. Bọn họ rẽ đám người đi vào. R’chom nằm trên đất, hai mắt trợn trừng, miệng há hốc, toàn thân là những vết sưng như quả sung, chi chít khắp người. Bụng R’chom bị xé toạc, máu me đầm đìa, một đoạn ruột dài lòng thòng trên nền đất. Cái quần bị rơi xuống dưới mắt cá chân, bên cạnh xác R’chom còn có vũng nước bốc mùi khai.
Những người xung quanh ồn ào kinh sợ. R’chom chết ngay chân cột nhà bên cạnh, những cái chết đáng sợ liên tiếp xuất hiện khiến ai nấy đều vô cùng hoảng hốt, lo lắng. Gia Huy đi một vòng quanh đó, đột nhiên chạy thẳng về phía rừng cây. Vân Vân và Lan Phương lập tức chạy theo. Được một quãng, anh dừng lại. Trước mặt là rừng cây rậm rạp, tối tăm, vừa rồi đi vội, anh quên mang theo bộ chuông. Gia Huy bực bội đấm mạnh vào thân cây bên cạnh.
- Nó trốn mất rồi!
Lan Phương đờ đẫn nhìn vào khoảng rừng âm u, rồi cô kéo tay Gia Huy quay lại. Sau khi khiêng xác R’chom đặt vào nhà anh ta, cả buôn làng đều tụ tập ở nhà rông. Chính giữa nhà rông, đống lửa lớn cháy rừng rực, rất đông người lố nhố đứng ngồi xung quanh, vẻ mặt ai cũng hoảng hốt, sợ hãi. Những cái chết đáng sợ như vậy đủ khiến tất cả bất an. Lan Phương nhìn già làng chằm chằm, ánh mắt tràn đầy sự trách móc, phẫn nộ. Vân Vân bấm tay cô, Lan Phương mới không nhìn nữa, lặng lẽ cúi đầu. Vừa rồi cả Gia Huy lẫn Vân Vân đều cảm nhận được âm khí nặng nề xung quanh đó. Nhưng con ma đã kịp lẩn trốn vào rừng rậm, trời tối, bọn họ rất khó đuổi theo nó. Gia Huy vẫn chưa hết tức giận, mặt anh sa sầm khiến bầu không khí càng thêm căng thẳng.
Tất cả im lặng như thế hồi lâu, đột nhiên có người lên tiếng, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.
- Già làng ơi, bây giờ phải làm sao?
Đó là một người phụ nữ gầy gò, làn da đen sạm, khắc khổ. Gia Huy, Lan Phương và Vân Vân ngẩng đầu, nhìn khắp một lượt những người ngồi trong nhà rông. Ánh lửa không đủ soi tỏ tất cả những khuôn mặt ở đây, nhưng nhìn dáng vẻ sợ hãi, mỏi mệt của họ, trái tim Lan Phương đột nhiên nhói lên. Họ là thủ phạm nhưng cũng là nạn nhân -nạn nhân của con ma rừng độc ác đó. Nỗi sợ hãi này là sự trừng phạt dành cho họ. Nhưng cô đâu thể nhẫn tâm để những người vô tội phải chịu cái chết thảm khốc như R’chom nữa? Con ma rừng này càng ngày càng càn quấy rồi. Họ phải sớm bắt được nó để trả lại sự bình yên cho buôn làng thôi.
- Nó trốn vào rừng mất rồi. -Gia Huy lên tiếng. -Ngày mai chúng tôi sẽ đi lùng bắt nó.
Anh chạm tay vào hộp chuông. Tối nay anh đã phạm một sơ suất chết người, Gia Huy vẫn không ngừng tự trách bản thân. Nếu lúc đó mang theo hộp chuông này, rất có thể anh đã bắt được con ma đó. Lan Phương bỗng lên tiếng, giọng nhỏ xíu, chỉ đủ để ba người họ nghe thấy.
- Mai em cũng đi cùng anh chị.
Vân Vân và Gia Huy có phần bất ngờ, nhưng rồi như hiểu ra vấn đề, họ đều mỉm cười. Đúng vậy! Lan Phương là một cô gái tốt, cô sẽ không giương mắt nhìn người dân nơi đây bị hại mà không giúp!
Mặc dù đã quyết định như vậy, nhưng không ai dám về nhà, già làng đành bảo người đốt lửa, tất cả người dân trong bản tụ tập ở nhà rông, rì rầm trò chuyện. Tất cả các câu chuyện đều xoay quanh con ma rừng đáng sợ kia.
Nhóm Gia Huy, Lan Phương và Vân Vân cũng bàn bạc đôi chút, sau đó quyết định dựa lưng vào nhau chợp mắt. Nhưng họ mới thiu thiu ngủ chưa lâu thì lại nghe tiếng ồn ào nên choàng tỉnh.
Một người phụ nữ nước mắt đầm đìa, nức nở nói.
- Không thấy nó, tìm khắp nơi rồi vẫn không thấy nó đâu.
- Có chuyện gì thế? -Gia Huy vội hỏi.
Già làng quay qua nhìn anh, ánh mắt đăm chiêu, lo lắng.
- Không thấy cái Siu đâu!