Quyển 4 - Chương 18: Lan phương muốn trở về

Gia Huy im lặng lắng nghe già làng kể lại mọi chuyện. Đến khi già làng nói xong rồi, anh mới lên tiếng hỏi.

- Người đàn ông đó, tên Hiao đúng không ạ? -Nhìn già làng gật đầu, anh hỏi tiếp. -Tại sao lại phải đưa cơm cho anh ta?

Già làng giải thích hôm trước, trong đám ma Nay, Hiao đã đánh chồng Nay -là Thắng -nên mọi người nghĩ rằng con ma rừng nhập vào người Hiao rồi, phải nhốt Hiao lại để Hiao khỏi đi đánh người nữa. Gia Huy càng không hiểu, anh hỏi lại, Nay là ai? Lúc này mới biết hóa ra Nay là một cô gái trẻ, đẹp, hôm đó là đám cưới của Nay, nhưng người ta phát hiện cô đã ăn lá ngón tự tử đúng đêm trước ngày cưới của mình. Vân Vân nãy giờ ngồi im, bất ngờ lên tiếng.

- Nay là người yêu của Hiao.

Gia Huy gật đầu, anh cũng đoán thế, nếu không sao Hiao không đánh người khác mà lại đến đánh người chồng?

Bọn họ hỏi thêm mấy câu, nắm rõ được tình hình, lúc này có người phụ nữ mang mấy món ăn tới, già làng mời ba người họ ăn rồi nghỉ ngơi, sáng mai già làng sẽ quay lại. Nhà già làng cách đó không xa, chỉ cách vài chục mét. Gia Huy và Vân Vân động viên mãi nhưng Lan Phương nhất quyết không ăn; cô chỉ sụt sịt, co người vào một góc. Cuối cùng hai người đành để kệ cô. Bọn họ cũng chỉ ăn qua quýt, không có tâm trạng mấy.

Ba người ngồi bên đống lửa giữa nhà rông. Căn nhà này khá lớn nên có cảm giác trống trải, tĩnh lặng kỳ lạ. Sau một ngày xảy ra đủ chuyện kinh hoàng, mọi người ai cũng đã về nhà nấy. Màn đêm tối thẫm bao phủ lên toàn buôn. Phía đằng đông, một vầng trăng non chênh chếch mọc lên, ánh sáng yếu ớt không đủ soi sáng cảnh vật.

Vân Vân cầm que củi, khều khều, ánh mắt buồn bã nhìn đống lửa.

- Chị không cảm nhận được chút âm khí nào trên người bà ấy. Trong làng này cũng không có gì.

Gia Huy gật đầu đồng tình. Anh dám lớn tiếng phản đối như thế chính là bởi anh chắc chắn người phụ nữ đó không phải ma rừng ăn thịt người. Chị ta nhìn đáng sợ, nhưng không toát ra âm khí u ám của những oán hồn vất vưởng. Có điều buôn làng này chắc chắn cũng không bình yên, bởi cái chết của người thanh niên Hiao kia chính là một minh chứng. Có lẽ ngày mai anh đi xem tận nơi sẽ thu được những manh mối rõ ràng hơn.

Kể từ khi nhìn thấy người phụ nữ bị thiêu chết, đến tận lúc này Lan Phương mới lên tiếng, giọng khàn đặc, nghẹn ngào.

- Người phụ nữ đó không phải bị ma rừng nhập đâu, chị ta bị trầm cảm sau sinh đấy.

Gia Huy và Vân Vân sững người, cảm thấy lời của Lan Phương cũng có lý. Lan Phương nói tiếp.

- Em từng đọc báo, thấy rất nhiều phụ nữ sau sinh bị trầm cảm, thậm chí nhiều người đã gϊếŧ chết chính con đẻ của mình. Vừa rồi ông ta cũng nói chồng của người phụ nữ ấy mới đi chơi ba ngày liền nên không biết con ma rừng nhập vào chị ta lúc nào. Một người mới sinh con xong, chồng thường xuyên bỏ đi chơi bời thông ngày đêm như thế, bị trầm cảm không có gì lạ cả.

- Nhưng với người dân ở đây, sợ rằng họ không hiểu trầm cảm là gì đâu. -Vân Vân thở dài.

Gia Huy cũng đồng tình. Nơi đây xa xôi, người dân còn chẳng được đi học đầy đủ, sao có thể hiểu một người phụ nữ sau khi sinh nếu không được quan tâm thích đáng rất dễ mắc những bệnh tâm lý. Huống hồ người chồng đó trước giờ đều không quan tâm tới gia đình, thường xuyên bỏ vợ con đi chơi như thế, người phụ nữ uất hận mà trầm cảm, lâu ngày bệnh trầm trọng mà không có ai phát hiện, giúp đỡ, dẫn đến việc mất kiểm soát, gϊếŧ chính con đẻ của mình.

Lan Phương dùng mu bàn tay lau giọt nước mắt lại vừa rơi, nghẹn ngào lên tiếng.

- Em muốn về, không muốn ở đây nữa. Họ… độc ác quá.

Vân Vân và Gia Huy nghe thấy thế cũng thở dài, không biết phải nói gì. Tận mắt chứng kiến một người sống bị đem đi thiêu chết, khung cảnh đó quá đáng sợ, quá ám ảnh. Lan Phương mặc dù từ nhỏ đã nhìn thấy những oan hồn, nhưng cô là một cô gái lương thiện, yếu đuối, làm sao chịu nổi cú sốc này?

- Nhưng chúng ta đã tới tận đây rồi… -Gia Huy muốn nói nhưng khi nói rồi lại phát hiện mình chẳng biết phải nói gì để khuyên nhủ Lan Phương.

- Tại sao em phải giúp mấy người độc ác đó? Em không đi đâu, em muốn về thành phố.

- Nhỏ tiếng thôi. -Vân Vân quát khẽ. -Em muốn họ nghe thấy hả?

Cả ba im bặt hồi lâu. Cuối cùng, Vân Vân nhỏ giọng.

- Chị biết em đang khó chịu, căm ghét những người dân ở đây. Nhưng em cũng phải thông cảm cho họ chứ, họ không được tiếp xúc với khoa học tiên tiến, lại chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng đó nên nảy sinh tâm lý sợ hãi là dễ hiểu. Huống hồ còn cái chết của Hiao vẫn chưa được làm rõ. Rất có thể có con ma rừng đang hại người quanh đây, chẳng lẽ em muốn những người vô tội khác tiếp tục bị chết thảm?

Vân Vân nói rất có tình có lý, nhưng Lan Phương ôm đầu, nức nở khe khẽ.

- Em không muốn, không muốn.

- Được rồi, không muốn thì thôi, em ngủ đi cho đỡ mệt.

Nói rồi Vân Vân vỗ nhè nhẹ lên lưng Lan Phương. Lan Phương co người, nhắm mắt, một lát sau đã chìm vào giấc ngủ. Mẹ mất từ khi cô còn đỏ hỏn, không được tiếp xúc với tình yêu thương của người mẹ, nên bây giờ hành động chăm sóc của Vân Vân khiến cô bất giác cảm thấy rất an toàn, nên mới có thể tạm quên đi tất cả những điều đáng sợ phải chứng kiến hồi chiều, yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, khi Vân Vân và Lan Phương còn đang ngủ, Gia Huy đã nhẹ nhàng trở dậy. Anh đánh răng rửa mặt xong thì già làng cũng tới. Hai người trao đổi đôi câu, sau đó già làng dẫn Gia Huy đi đến nhà của Hiao.

Gia Huy xách theo chiếc hộp gỗ đựng những chiếc chuông nhỏ bên mình. Buổi sớm mặt trời còn chưa ló dạng, không khí nhuốm một màn sương mờ mờ, vô cùng trong lành, dễ chịu. Nhưng cả hai người không ai lên tiếng, không khí có phần căng thẳng. Đến căn nhà sàn nhỏ ở rìa buôn, già làng lên trước, mở cánh cửa cho Gia Huy.

Một mùi hôi thối nồng nặc bốc ra khiến cho Gia Huy mặc dù đã bịt khẩu trang nhưng vẫn cảm thấy ruột cuộn lên, nôn nao. Anh cố giữ bình tĩnh, quan sát một lượt xác chết. Xác chết lở loét, thối rữa, chỗ xương đầu gối bên trái lộ ra trắng nhởn đến nhức mắt. Bụng người thanh niên bị xé toạc, có một đoạn ruột lòng thòng trên đó. Ruồi nhặng vo ve quanh xác chết. Gia Huy cảm nhận kỹ càng, không có oán khí của những oan hồn vất vưởng quanh đây. Như vậy cái chết này hoặc là do người làm, hoặc hồn ma đó đã đi từ lâu rồi nên anh không cảm nhận được.

Gia Huy nghiêng về suy đoán thứ hai hơn, bởi lẽ những vết thương trên người Hiao rất kỳ lạ. Đặc biệt là vết ở bụng, giống như bị xé toạc ra vậy. Gia Huy bảo già làng nên chôn Hiao đi thôi, anh sẽ làm lễ cầu siêu để linh hồn Hiao được giải thoát, không vất vưởng trên trần thế thành oán linh.

Già làng hơi lưỡng lự rồi cũng đồng ý sẽ sắp xếp mọi việc. Sau đó Gia Huy nói muốn đến nhà của R’chom. Trên đường đi, nhân tiện anh hỏi tình hình của R’chom. Già làng nói R’chom hoảng loạn lắm, đêm qua R’chom ngủ nhờ ở nhà người quen, không dám về nhà.

Tại nhà R’chom, khung cảnh đáng sợ không kém gì ở nhà Hiao. Xác đứa trẻ khiến người cứng cỏi nhất cũng phải rùng mình. Gia Huy cố gắng cảm nhận thật kỹ, không có âm khí, oán khí ở nơi này. Gia Huy thở dài, nói nếu có thể, già làng hãy chôn cả ba người Hiao, vợ R’chom và đứa trẻ này, anh sẽ làm lễ cầu siêu cho cả ba vong hồn luôn.

Buôn làng nhỏ xíu thế này mà có tới ba cái chết ghê rợn diễn ra trong cùng một ngày, quả là điều đáng sợ. Gia Huy đi lại quanh làng, nhưng không tìm thấy chút dấu vết âm khí nào. Chẳng lẽ thực sự không có vong hồn gì, đều là do con người sát hại nhau? Gia Huy nhớ đến việc già làng kể Hiao sau khi đánh Thắng mới bị nhốt lại rồi chết như thế. Xem ra anh cần đến gặp người tên Thắng này.

Căn nhà của Nay cũng cũ kỹ, nhỏ bé hệt như nhà Hiao. Thắng đang nằm trên thảm, thấy già làng và Gia Huy đến thăm thì mới chống tay xuống sàn, cố ngồi dậy. Gia Huy nói chuyện mấy câu, mới biết hóa ra Thắng là người Kinh, sống ở ngoài thị trấn, làm nghề buôn bán. Hôm trước, đáng lẽ là đám cưới của Thắng và Nay, nhưng khi đưa đồ cưới đến thì phát hiện Nay đã tự tử, Thắng thì bị Hiao đánh một trận nặng, phải nằm liệt giường uống thuốc lá mấy ngày nay, bây giờ mới đỡ phần nào.

Gia Huy hỏi mấy người trong nhà Nay, họ đều khẳng định Thắng luôn ở đây suốt mấy ngày qua, không đi đâu cả. Huống hồ sức Thắng rõ ràng không bằng một nửa Hiao, khó có cơ hội gϊếŧ chết Hiao, nhất là những vết thương kỳ lạ trên người Hiao như thế càng khó lý giải.

Già làng bố trí dân làng mỗi người một tay. Xác ba người chết được đặt vào ba chiếc quan tài, để ở nhà của họ, bởi vì Hiao không còn người thân thích nên già làng nói để quan tài mấy ngày trong nhà thôi rồi đem ra nhà mồ. Vợ R’chom phạm tội bị thiêu chết, đứa trẻ quá nhỏ nên cũng không được để lâu ở nhà.

Gia Huy không quan tâm lắm tới những tục lệ của họ. Anh chỉ muốn làm lễ cầu siêu giúp những vong hồn đó được siêu thoát. Sau đó tìm xem ở đây thực sự có con ma rừng không, rồi trở về thị trấn báo án với công an. Có lẽ chỉ công an mới điều tra được tất cả những chuyện này.