Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Việt Ma Tân Lục

Quyển 4 - Chương 12: Dứt bỏ oán niệm

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ba người bàn bạc một lúc, quyết định ngày mai sẽ men theo con suối để tìm phần thân thể còn lại cho Chư Ly. Bàn xong, Lan Phương nói lại với Chư Ly. Chư Ly gật đầu, ánh mắt đầy vẻ biết ơn.

- Tôi biết khúc suối đó.

Vừa nghe câu này, Lan Phương suýt nữa té ngửa. Bọn họ mất bao nhiêu công sức nghĩ cách mà lại quên việc hỏi chính chủ nhân. Chư Ly đã là linh hồn, có thể dễ dàng di chuyển tới bất cứ đâu mình muốn, chỉ là không thể tác động được vào các vật thể mà thôi. Nghe Chư Ly nói vậy, cả ba thở phào, thoải mái ngả lưng một chút đợi trời sáng.

Sáng sớm hôm sau, Gia Huy, Vân Vân và Lan Phương đã trở dậy. Sau khi lót dạ qua loa một chút, họ lập tức lên đường. Bởi vì mặt trời đã mọc, Chư Ly không dám hiện hồn, cô chỉ có thể lững lờ núp trong bóng rừng rậm rạp, chỉ đường cho ba người bọn họ.

Ba người đi men theo suối. Nước suối trong vắt, đến lưng lửng bắp chân, thi thoảng còn nhìn thấy những con cá bơi lội lững lờ trong dòng nước. Nghĩ đến việc hôm qua bọn họ còn lấy nước suối ở đây để uống khiến Lan Phương cảm thấy rờn rợn. Mặc dù biết chuyện đã xảy ra mấy tháng rồi, nhưng vẫn khiến cô hơi lợn cợn trong lòng.

Đi suốt một quãng dài, đột nhiên Chư Ly lên tiếng.

- Ở đây, nó ở đây.

Giọng nói của Chư Ly u uất đến gai người. Lan Phương vội bảo Gia Huy và Vân Vân dừng lại. Bọn họ nhìn quanh, nhưng hoàn toàn không thấy cái đầu đâu. Gia Huy xắn cao ống quần, lội xuống nước tìm. Lan Phương và Vân Vân đứng ở trên bờ, tìm kiếm trong những bụi cỏ xung quanh. Cả ba đang tìm thì đột nhiên nghe tiếng Chư Ly rú lên.

- Chạy đi. Mau chạy đi!

Ba người ngơ ngác mất mấy giây. Chư Ly thấy vậy càng hét to hơn.

- Nó, con hổ đang đến đây.

Vừa nghe thấy câu này, cả ba mặt tái mét, chân run lẩy bẩy, nhưng họ cố giữ bình tĩnh, lấy hết sức bình sinh để chạy khỏi đó. Chư Ly bay phía trước chỉ đường, ba người cố gắng chạy theo sau. Chư Ly kích động đến mức bắt đầu mất kiểm soát, đầu, thân cô rời ra từng khúc rồi ráp lại, sau đó lại rời ra. Con hổ đó chính là kẻ thù của Chư Ly. Cô vừa sợ hãi vừa oán hận nó.

- Ai, dừng lại không tôi bắn!

Tiếng quát vang lên làm tất cả giật nảy. Ba người vội đứng sững lại, Chư Ly nhặt cái đầu đang lăn lông lốc dưới đất đặt lên cổ, lưỡi nó dài thòng, máu và dớt dãi nhỏ tong tỏng, hai mắt trợn trừng nhìn về phía con hổ. Bọn họ có lẽ đã bỏ xa con hổ rồi, bởi có Chư Ly cảnh báo từ sớm. Nếu hôm nay không có Chư Ly, có lẽ cả ba đã bỏ mạng trong bụng hổ.

Ba người thở hổn hển, mệt đến rã rời. Lúc này hai người mặc đồng phục màu xanh rẽ lá rừng đi đến. Cả hai vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy ba thanh niên trẻ tuổi. mặc quần áo như dân du lịch đang thở hổn hển, mặt xanh mét. Lan Phương nhìn thấy hai người mặc đồng phục kiểm lâm thì mừng rỡ nhào về phía họ.

- Anh kiểm lâm, giúp chúng em với.

- Có việc gì thế? Các em vào đây làm gì?

Gia Huy thay mặt ba người kể vắn tắt việc bọn họ muốn vào rừng giúp Chư Ly tìm xương cốt. Hai kiểm lâm bán tín bán nghi, bởi không có loài vật hai chân nào có thể chạy nhanh hơn hổ trong chốn rừng già thâm u này. Nhưng bọn họ cũng không nghĩ ra được lý do nào khác khiến ba thanh niên thành phố này phải chui vào chốn rừng thiêng nước độc làm gì?

- Các anh có súng, các anh giúp chúng em với. -Vân Vân năn nỉ.

- Đúng vậy. -Lan Phương phụ họa theo. -Bọn em đã tìm được gần hết rồi, chỉ cần tìm thêm chút nữa là đủ bộ xương cốt giúp Chư Ly, coi như vì vong hồn người chết, anh giúp bọn em nhé!

Vừa nói Lan Phương vừa liếc về phía Chư Ly đang lặng lẽ đứng dưới tán cây rậm rạp, đôi mắt cô đờ đẫn, vô hồn, nhưng Lan Phương biết cô đang chờ đợi. Dù oán hận nhưng khi còn sống cô là một cô gái tốt, cô cũng muốn tìm được toàn vẹn hài cốt của mình, để có thể không phải vất vưởng nơi rừng sâu núi thẳm như thế này nữa.

Hai người kiểm lâm trao đổi một chút rồi cuối cùng cũng đồng ý giúp đỡ ba người. Vậy là đoàn năm người quay ngược lại khúc suối vừa rồi. Chư Ly run lẩy bẩy đi cuối cùng. Dù bây giờ đã là linh hồn, nhưng nỗi sợ hãi con hổ đó vẫn ám ảnh, cô không dám đối mặt với nó. Đến gần khúc suối, cả năm người đều rón rén bước thật chậm, cẩn thận từng chút một. Hai người kiểm lâm đi đầu, súng đã lên đạn, giữ chặt trên tay.

Nhưng hoàn toàn không thấy dấu vết của con hổ đâu, ba chiếc ba lô của bọn họ đã bị bới tung, nhiều thứ rách nát. Trên bờ suối còn có dấu chân hổ và bộ xương trắng ởn của Chư Ly. Gia Huy vội nhặt xương bỏ vào túi, cất cẩn thận. Ba người cũng thu gom mấy món đồ không bị rách bỏ vào hai chiếc ba lô vẫn lành.

Đống đồ rách nát họ gom để cẩn thận một góc. Lúc này hai người kiểm lâm đã thực sự tin nơi đây có hổ. Bọn họ căng thẳng giục ba thanh niên thành phố mau quay về, nhưng nhóm Gia Huy vẫn muốn giúp Chư Ly tìm đầy đủ xương cốt.

Gia Huy vội vã lội xuống suối. Nước thấm ướt ống quần anh, nặng trĩu. Gia Huy lùng sục khắp các hốc đá, những bụi cây ven suối. Lan Phương và Vân Vân cũng bận rộn không kém, bọn họ nhanh chóng tìm từng bụi cây ven bờ. Hai người kiểm lâm càng căng thẳng hơn. Bọn họ đứng dựa lưng vào nhau, giương súng, chăm chú quan sát mọi động tĩnh dù là nhỏ nhất.

Gia Huy lùa tay xuống làn nước lạnh ngắt, tay trượt qua một đám rong rêu, anh vớt nó lên. Đám rêu xanh thẫm nhỏ nước xuống dòng suối, tạo thành những vòng tròn nhỏ liên tiếp đan vào nhau. Gia Huy vứt túm rêu đi, tiếp tục tìm. Anh mò khắp nơi, trong một hốc đá nhỏ, Gia Huy sục tay vào, anh thấy một thứ gì đó cưng cứng, có những cái lỗ ở trên. Lần tay vào những cái lỗ trên đó, trái tim Gia Huy nảy lên một nhịp. Anh vội vàng cẩn thận lôi thứ đó ra.

Một chiếc đầu lâu đã ngả màu nâu sẫm, trên đó bám đầy rêu xanh rì. Hốc mắt âm u như nhìn thẳng vào mặt Gia Huy. Cảm giác nổi da gà chạy dọc toàn thân. Anh có thể cảm nhận rõ hơi thở lạnh lẽo của Chư Ly ngay bên cạnh mình. Lan Phương và Vân Vân vội chạy đến, mừng rỡ kêu lên.

- Tìm thấy rồi, thấy rồi.

- Thấy rồi hả? Mau về thôi!

Kiểm lâm vội giục. Sống ở đây bao nhiêu năm, bọn họ hiểu núi rừng có nhiều điều nguy hiểm như thế nào, chỉ có mấy thanh niên thành phố điếc không sợ súng mới dám mò vào đây kiểu này mà thôi.

Gia Huy vội cho chiếc đầu lâu vào túi, cất cẩn thận trong ba lô. Năm người nhanh chóng rời khỏi khu rừng âm u, rậm rạp đó.

Đi được một hồi, Lan Phương mới phát hiện ra Chư Ly không đi theo họ. Cô lo lắng định quay lại tìm thì Gia Huy cản. Anh nhỏ giọng.

- Yên tâm, làm nghi lễ triệu hồn nho nhỏ là gọi được cô ấy thôi, bây giờ rời khỏi đây quan trọng hơn nhiều.

Trong căn lều nhỏ dùng để canh nương, ba người Gia Huy, Lan Phương và Vân Vân lặng yên đứng. Căn lều dựng tạm bợ, lợp rơm rạ cũ kỹ, xộc xệch. Ánh chiều đỏ rực chiếu qua những kẽ rạ, tạo thành những vệt sáng dài loang lổ. Thi thoảng những cơn gió vi vυ"t thổi mang theo hơi lạnh của đại ngàn quẩn quanh, bứt tung mấy cọng rạ, cuốn bay trong không trung mênh mông. Cả ba người im lặng, trang nghiêm và kính cẩn. Đứng trước đại ngàn mênh mông, con người bỗng cảm thấy mình thật nhỏ bé.

Nghi lễ gọi hồn của Gia Huy rất đơn giản -anh chỉ bày chút gạo, nước, rượu và một bài kinh cầu hồn. Linh hồn Chư Ly mập mờ hiện ra trong làn gió. Nắng chiều đỏ sẫm khiến linh hồn lơ lửng của cô gần như trong suốt, chỉ lờ mờ hình dáng. Lan Phương nhìn khuôn mặt trắng bệch nhưng đường nét xinh đẹp, thanh tú của Chư Ly mà lòng cũng buồn rười rượi. Cô gái ấy nếu không phải vì gặp nạn bất ngờ thì chỉ vài năm nữa thôi sẽ trở thành cô giáo, đem cái chữ về cho những đứa trẻ nghèo của buôn làng. Nhưng tuổi trẻ, ước mơ của Chư Ly đã bị tước đoạt. Lan Phương chắp tay, thành tâm cầu nguyện cho linh hồn Chư Ly được siêu thoát, đầu thai vào một kiếp người khác may mắn hơn, cầu kiếp sau Chư Ly sẽ thực hiện được nguyện vọng đời mình, không bị dang dở như kiếp này.

Khi Chư Ly dứt bỏ mọi oán hận trần thế, cô chầm chậm tan biến vào ráng chiều rực rỡ, giữa nương lúa còn phất phơ những đυ.n rạ nâu sẫm. Giọt nước mắt lành lạnh chầm chậm lăn trên gò má cả ba người. Những oan hồn báo oán lúc nào cũng đáng sợ, nhưng đằng sau oán thù của họ là cả một câu chuyện, một cái chết oan sai, tức tưởi, vì hận thù mà họ lẩn khuất nơi trần thế, không thể siêu độ. Chỉ đi nhiều, lắng nghe nhiều mới có thể hiểu và giúp đỡ những linh hồn này, cả ba người đều hiểu rằng, công việc hiện tại của họ không chỉ giúp những người sống, mà còn là giúp cả những người đã chết!

Ánh mặt trời đỏ rực đang khuất dần sau trập trùng đại ngàn xanh thẫm, khung cảnh này diễm lệ đến hư ảo, khiến người ta bất giác xót xa khi phải giã từ thêm một ngày tươi đẹp. Sống, là tận hưởng từng ngày, mỗi ngày qua đi là mất thêm một ngày. Nhưng trong cảm giác chua xót của một ngày tàn, một số phận trớ trêu của cô gái trẻ, trong lòng ba người cũng lan tỏa cảm giác ngọt ngào của việc bản thân đang đi trên con đường vừa khó khăn, lạ lùng nhưng cũng vô cùng tốt đẹp.
« Chương TrướcChương Tiếp »