Quyển 3 - Chương 15: Chiếc váy màu xanh

Anh Đào đưa tay ôm miệng, thẫn thờ hồi tưởng về khoảng thời gian hai tuần trước, khi cô cùng Noah rời khỏi bãi đỗ xe. Người qua lại ở khu vực quanh đây chẳng phải chuyện gì lạ lẫm, cô đơn thuần không nghĩ ngợi gì. Chỉ là, bộ váy xẻ vai gợi cảm kiểu người lớn ấy ấn tượng với Anh Đào, nên cô còn lưu tâm. Nếu người hôm đó đứng nhìn Anh Đào và Noah thực sự là Tường Vy?

Tâm trạng mỗi lúc một bất an, mặc trên người bộ váy này, Anh Đào càng thêm hoảng loạn. Không rõ từ lúc nào, những vệt máu đỏ trên chiếc áo trắng của cô ngày càng loang lổ và ướt đẫm, nhoe nhoét ra cả đôi tay nhỏ nhắn. Anh Đào nghiêng đầu ra từ căn bếp, tròn mắt vì bóng dáng của Tường Vy đã không còn trong nhà; đống quần áo vẫn vứt bừa bộn ở giường chưa dọn gọn. Tường Vy đi đâu rồi?!

Anh Đào ra cửa đảo mắt tìm kiếm, nhưng không gian u tối này chẳng cho phép cô nhìn khung cảnh một cách rõ ràng. Đang yên đang lành, tự nhiên áo trắng chuyển màu, rồi trong lúc miễn cưỡng thay đồ, người chủ nhà lại biến mất không báo trước một lời, Anh Đào bỗng có linh cảm chẳng lành. Nếu đây là một trò đùa của Tường Vy… Mà không! Lý do gì để Tường Vy trêu đùa Anh Đào vào lúc căng thẳng thế này?

Anh Đào cất tiếng gọi lớn, thầm hy vọng sẽ nghe thấy lời hồi đáp của Tường Vy đâu đây. Sau mười phút đứng bên cửa ra vào, Anh Đào chỉ cảm nhận được âm thanh cô độc và ảm đạm của sự im lặng. Trời về đêm, nơi đây càng thêm lạnh lẽo…

Không thể ở đây lâu hơn được, Anh Đào nghĩ ngợi rồi thử liều mình lần nữa mò đường đi ra. Chẳng biết vì may mắn hay gì, lần này cô không tốn thời gian lòng vòng như ban nãy, đi một phát là ra được đến đầu con hẻm nhỏ. Có điều, tai quái thay, dù Anh Đào đinh ninh con hẻm sẽ dẫn sang bãi đỗ xe, nhưng trước mặt cô lúc này lại là hai ngôi mộ đặt liền kề nhau; trên bia đá không ghi tên tuổi hay ảnh thờ. Ở dưới có hai bát hương, mỗi bát đặt đúng ba nén đang cháy, như thể vừa có người mới tới cách đây ít lâu.

– Thế là thế nào? Chỗ này đáng lý phải là… – Anh Đào lẩm bẩm một mình, hai hàng lông mày bắt đầu nhăn lại.

“Hức… hức… hức… hức… hức…!”

Anh Đào giật mình xoay ngang xoay dọc. Lại là tiếng khóc giống Tường Vy hôm bữa, song giờ đây kèm theo những tiếng gào thét ai oán giữa đêm, như thể người ấy đang phải chịu đau đớn tột cùng cả về thể xác lẫn tinh thần.

Đoán chừng nên đi tiếp, Anh Đào nuốt nghẹn họng một tiếng, cố thu hết can đảm để nhấc chân đi thật nhanh. Nơi này chẳng có đèn đường nữa, mọi thứ cứ tối tăm và lờ mờ đến đáng sợ.

Anh Đào chững người lại khi phát hiện ra bóng lưng ai đó ở phía trước. Người đó quay lại, một giọng nói quen thuộc cất lên.

– Anh Đào?

– Anh Noah?! – Anh ấy chưa về, anh ấy vẫn đang cố đi tìm mình; Anh Đào cảm thấy vui mừng khôn xiết.

Cô nức nở định sà vào lòng anh, nhưng anh lùi lại, chỉ tay vào trang phục của cô với vẻ thắc mắc. Cô liến thoắng kể lại những gì mình vừa trải qua, còn Noah im lặng đi bên cạnh, tiến đến những chỗ người ta đã lên đèn đường.

– Áo trắng của em đột nhiên dính máu, em không hiểu…

Anh Đào kẹp chiếc quần vào hông, giơ cái áo trắng lên cho Noah xem, để rồi Noah chỉ cau mày thắc mắc. Anh Đào cũng không hiểu; bằng cách nào đó, chiếc áo của cô đã lại trắng tinh, không hề dính một màu nào khác. Thậm chí, bàn tay của Anh Đào cũng không có dấu hiệu bị bẩn.

– Ủa, là sao?! – Anh Đào bần thần.

– Em vừa nói là dính máu, phải không? Nhưng giờ, anh không thấy vệt nào khác màu cả…

Anh Đào vô thức đưa tay túm lấy chân chiếc váy đang mặc, muốn tức thì lột bỏ nó ra nhưng tất nhiên, không thể tự dưng thay đồ ở ngoài đường được. Cô không lý giải nổi chuyện vừa xảy ra ở nhà Tường Vy; cô tưởng mình đã cảm nhận chiếc áo bằng chính đôi tay này. Hay do sợ quá mà tưởng tượng lung tung? Nếu vậy, tại sao Tường Vy lại nhìn thấy?

– Lúc kiếm em, anh có thấy người đàn ông nào lớn tuổi, ăn mặc kỳ cục đi lại quanh đây không?

– Không có. – Noah lắc đầu.

Noah khẽ liếc xuống bộ váy Anh Đào đang mặc khi họ đứng dưới ánh đèn đường vàng. Một cô gái ở tuổi Anh Đào quả nhiên không phù hợp với loại trang phục phản cảm này. Anh Đào bẽn lẽn gãi đầu gãi tai giây phút bắt gặp ánh nhìn đầy dò xét của Noah. Có vẻ Noah không vừa ý khi thấy cô mang trên người bộ váy xanh xẻ quá mức này.

– Em nghĩ… em nên gởi lại cho chị gái giúp em lúc bị người đàn ông kia bám đuôi.

– Anh báo ba mẹ rồi, nên em đừng lo.

– Còn chuyến bay của anh? Nhỡ bị trễ thì sao?

– Không sao đâu. Chúng ta cứ làm việc cần thiết đi hẵng.

Khi Anh Đào ngoái đầu lại lần nữa, con đường cô và Noah đi qua hình như đã có sự biến đổi; cô không nhìn rõ tận mắt, chỉ cảm giác những gì cô thấy trong bóng tối vừa nãy không còn là chính nó. Có đúng mình vừa đi qua đó không, cô tự hỏi.

Anh Đào mô tả lại sơ sơ đường đến nhà Tường Vy; Noah đi cạnh bên, nhưng không hiểu sao, Anh Đào luôn cảm thấy lạnh lẽo. Có lẽ, vì trời đang về đêm! Anh Đào nén cảm giác thiếu thoải mái lại, ngoan ngoãn đi theo Noah ra đến bãi đỗ xe vắng tanh và lần mò con đường vào trong hẻm. Cứ như mình đang lạc giữa mê cung, đi trái đi phải liên hồi đến chóng mặt, mắc kẹt trong một vòng lặp.

– Em nhớ là ngay đây thôi á!

Trăng bắt đầu lên cao, chiếu rọi xuống nơi Anh Đào đứng, nhưng ngôi nhà của Tường Vy không thể gọi là ngôi nhà nữa. Một đống đổ nát đen kịt hiện ra trước cặp mắt ngỡ ngàng của Anh Đào, cánh cửa gãy thành vài mảnh rời rạc đổ ập trên mặt đất và tường nhà xiêu vẹo.

Noah bật điện thoại soi đèn, cùng Anh Đào khom người vào hẳn bên trong. Căn nhà giờ đây mang theo những mùi ngai ngái, ẩm mốc; nội thất méo mó như vừa phải trải qua sức nóng lớn của một ngọn lửa tàn nhẫn. Trên giường, chiếc chiếu cháy đen cùng chăn gối và nhiều mảnh vải sậm màu rách rưới.

Anh Đào lững thững đi vào bếp, lập tức ôm miệng bởi cảm giác buồn nôn xộc lên khi cô trông thấy cái nồi nhôm đựng thịt hiện tại chứa xác mấy con chuột nhắt đen đã chết khô và dính bết, bốc lên thứ mùi hôi thối nồng nặc. Anh Đào không kìm được sợ hãi mà hét lên.

– Em không hiểu chi sất! Một lúc trước, em còn ở đây thay đồ cơ mà! – Anh Đào ôm đầu, tay chân run bần bật.

– Căn nhà này bị bỏ hoang lâu rồi. Không có ai sống ở đây hết…

Anh Đào vùng chạy ra ngoài, thoát khỏi bầu không khí bí bách và quái đản kia để hít thở. Ngày hôm nay, chẳng một sự kiện nào xảy ra là bình thường cả! Người đàn ông lạ mặt, rồi đến Tường Vy và ngôi nhà cũ, lẽ nào đều là sản phẩm của tâm trí Anh Đào?

Cô bất giác đưa tay lên cổ, nắm chặt sợi dây chuyền Noah đã tặng mình ngay ngày đầu tiên đến thăm biệt thự. Sợi dây chuyền của bà ngoại mà mẹ đưa, cô không mang theo người… Liệu có phải vì thế mà đầu óc Anh Đào đang dần quay lại trạng thái bất ổn như hồi chị hai mới mất?

– Hay là… chúng ta cứ về nhà đi đã? Em không muốn ở lại đây thêm!

– Em thực sự muốn về nhà với anh sao?

Noah hỏi một câu nghe lạ hoắc khiến Anh Đào cau mày, xoay người để nhìn anh. Dưới bóng trăng sáng, Noah nở một nụ cười, nhưng khóe miệng vô cùng gian xảo. Lần lượt, mắt, mũi và má của Noah méo mó, sưng phù lên, đỏ lòm thành một khối thịt không rõ hình thù. Anh Đào thét lên, ngã ngửa về sau, chân tay cố bấu víu vào cây cối để đứng dậy.

Cô lao đi giữa những tán cây vướng víu, toàn thân toát mồ hôi, vậy mà chỉ thấy lạnh chứ người không hề nóng lên. Anh Đào vấp chân ngã nhoài về trước, suýt chút nữa dập gương mặt xinh xắn vào tảng đá xù xì nếu tay không chống kịp. Khi cô vừa khóc vừa gồng người đứng lên, hai ngôi mộ kỳ quặc kia lại sừng sững trước mặt, vẫn với mỗi bên ba nén nhang đang cháy gần hết.

Lần này, trên hai ngôi mộ đã có thêm chữ khắc và ảnh người. Anh Đào nheo mắt, miệng há hốc không nói nên lời. Một bên là ảnh của Tường Vy, mặc đúng chiếc váy Anh Đào đang vận trên người; bên cạnh là chân dung của một chàng trai trẻ đang cười tươi.

Anh Đào thở dốc, quay ngang quay dọc nhưng không có ai; hình ảnh kinh hoàng của Noah không đuổi theo cô nữa. Làn khói mỏng của những nén hương bay quanh Anh Đào rồi tan dần. Bất chợt, hai bức ảnh trên hai ngôi mộ thay đổi; trũng mắt của Tường Vy đen sì, gò má hóp lại, miệng há rộng và từ những vùng đen ấy, máu chảy dọc bia đá. Còn gương mặt chàng trai trẻ bỗng hóa thành một đống thịt bùi nhùi, hệt mặt Noah vừa nãy. Anh Đào giãy giụa, chân gạt đổ cả hai bát hương, hàm răng va lập cập vào nhau. Ở bên dưới hai ngôi mộ, Anh Đào loáng thoáng nghe thấy tiếng hét; toàn thân cô nóng rực, như thể có người đang đốt lên một ngọn lửa thiêu rụi tất cả.

“Xin… em… hãy… về… nhà… với… anh…!”

Toàn bộ cơ thể Anh Đào tê cứng; những đầu ngón tay run rẩy cố vươn ra nắm lấy ngọn cỏ dưới đất nhưng chúng trượt khỏi tay cô rất nhanh chóng. Cổ họng Anh Đào ran rát, đầu lưỡi muốn co lại vì khoang miệng phát ra mùi tanh ngòm; chất dịch nhầy nhụa chảy ứa ra từ cuống họng, chảy qua từng kẽ chân răng, chặn từng hơi thở khó nhọc của cô.

Anh Đào ngước cặp mắt giàn giụa lên. Người đang đứng trước cô không phải Noah mà là chàng trai trẻ trong bức ảnh ở bia mộ. Đằng sau anh ta, một cô gái khỏa thân, máu me be bét chảy dài từ ngực xuống hạ bộ, trên hông buộc chiếc túi bóng chảy nước, tiến đến chậm rãi…