Lan Phương gọi cho Tâm như lời Đốc bảo thì bên đấy vẫn bình yên. Những tưởng Đốc sẽ thở phào, nhưng gương mặt cậu vẫn cau lại một cách khó hiểu, thỉnh thoảng lại rùng mình một cái. Đêm đen đã bao trùm cả căn nhà, Vân Vân sau một buổi tối mệt mỏi cũng đang ngồi ngáp ngắn ngáp dài, Lan Phương thì lại bắt đầu suy nghĩ về những điều Đốc kể. Lần đầu tiên cô cảm thấy sợ hãi về việc mình mang họ Trịnh; chỉ vì mối hận thù từ trăm năm trước mà gây nên oán nghiệp cho đến tận bây giờ, để những người tưởng chừng vô can như cô, chỉ vì sinh ra trong gia tộc này mà cũng phải chịu nghiệp báo.
Vân Vân không chịu được nữa nên đi về phòng ngủ, bóng ma Hoàng Anh lờ lờ bay theo cô. Lan Phương cũng rời khỏi gian nhà chính, không nói là đi đâu. Cuối cùng, chỉ còn lại Gia Huy và Đốc; Đốc vẫn hướng mắt về phía căn nhà hoang, trong lòng cứ thấy chộn rộn không yên. Thấy vậy, Gia Huy liền hỏi.
- Em còn điều gì lo lắng sao?
Đốc im lặng không trả lời, môi bặm lại phát ra những âm thanh căng thẳng. Được một lúc, cậu mới quay lại nói với Gia Huy.
- Thật ra, lúc nãy em vẫn chưa kể hết. Vong hồn người vợ lẽ thoát ra và đi gây oán nghiệp, thực chất là có sự giúp đỡ. Không chỉ vậy, sự giúp đỡ ấy còn vô cùng mạnh mẽ. -Đốc nhớ lại lúc luồng khói đen tấn công cậu bất thình lình. -Em và hắn cũng đã giao đấu với nhau, em không phải là đối thủ của hắn; thậm chí, tất cả chúng ta hợp sức lại cũng chưa chắc có thể khiến hắn lùi bước.
- Vậy là từ khi tỉnh lại đến giờ em vẫn đang suy nghĩ về hắn?
- Đúng vậy! -Đốc gật đầu. -Vì chưa chắc chắn được điều gì nên em không muốn làm mọi người lo lắng. Lúc chị Vân Vân gọi hồn em về thì hắn cũng đã tan biến, nhưng không hiểu sao em luôn có cảm giác là hắn vẫn đang ở đâu đây và quan sát chúng ta.
Tiếng gió rít khiến Gia Huy giật thót, trong khi Đốc lại tự dưng phóng mắt ra bên ngoài, dừng trên một chậu cây cảnh bên hiên nhà. Cậu nhìn một lúc không thấy gì thì mới quay mặt đi; đúng lúc này, từ sau chậu cây xuất hiện một cặp mắt đỏ lòm, cùng với những tiếng nghiến răng kèn kẹt.
- Mà thôi hôm nay em cũng mệt rồi nên về phòng nghỉ ngơi trước đi đã. -Nói chuyện một hồi, Gia Huy mới đứng dậy đề nghị. -Còn ngày mai, chúng ta sẽ làm lễ cầu siêu cho bà vợ lẽ, hy vọng vong hồn bà ấy siêu thoát để không còn quấy phá nhà họ Trịnh nữa. Còn về thế lực đứng đằng sau bà ta… anh nghĩ chúng ta sẽ từ từ tìm hiểu.
- Dạ vâng! Vậy thì cứ làm như anh nói!
Cả hai giải tán đi về phòng. Lúc đi ngang qua phòng Lan Phương, đột nhiên lại thấy Vân Vân hớt hải chạy ra.
- Có chuyện gì vậy chị Vân Vân? -Cả hai đồng thanh hỏi. -Mà sao chị lại ở đây?
- Sau lễ gọi hồn chị sợ quá nên sang phòng Lan Phương ngủ. Nhưng mà bây giờ chuyện đó không quan trọng. -Vân Vân nuốt nước bọt rồi nói tiếp, giọng ấp úng. -Lan Phương, em… em ấy… không có ở trong phòng.
- Chị nói sao? -Gia Huy hoảng hốt. -Rõ ràng lúc nãy sau khi chị rời đi thì cô ấy cũng đi theo luôn rồi mà.
- Chị đâu có biết! -Vân Vân lo lắng. -Chị mệt quá nên ngủ thϊếp đi. Được một lúc thì nghe tiếng mở cửa phòng, chị cứ ngỡ là Lan Phương nhưng… vừa dậy đi vệ sinh thì lại không thấy ai cả.
- Chị có chắc đó là Lan Phương không ạ? -Đốc hỏi.
- Chắc! Không phải là Lan Phương thì còn ai vào đây được chứ. Em ấy còn kêu mắt đau nên dụi đỏ hết cả lên, chị còn bảo em ấy lấy thuốc nhỏ mắt mà nhỏ nữa. Chị chắc chắn là giọng của Lan Phương, không sai được.
Câu nói của Vân Vân khiến cả hai chàng trai hốt hoảng, rồi cả ba chợt nhìn nhau, trong mắt ba người đều thoáng hiện nỗi sợ hãi. Chẳng ai bảo ai, cả ba cùng nhằm hướng căn nhà kho mà chạy tới, trống ngực đánh liên hồi.
Vừa chạy đến nơi, cả ba như chết lặng khi thấy cơ thể Lan Phương đang treo lủng lẳng trên trần nhà, ngay chỗ mà trước đây những người trong nhà cô treo cổ tự tử. Hai mắt cô đỏ lòm, cả thân hình rũ xuống như không có xương, tóc xõa lòa xòa. Nhìn thấy ba người, Lan Phương nhe răng cười một cách man rợ, rồi đôi mắt đang từ màu đỏ hóa xanh lè, rồi đen, rồi lại đỏ lòm khiến Vân Vân chứng kiến mà tự dưng gai ốc nổi hết cả lên.
Vân Vân sợ đến nỗi không nhúc nhích nổi; Gia Huy và Đốc sau khi bình tĩnh lại thì người rung chuông, người thi triển mật pháp để giải cứu Lan Phương. Lập tức, đầu của Lan Phương rời khỏi chiếc thòng lọng, rồi cả thân hình cô lơ lửng trên không trung trước khi hạ xuống đất, bất tỉnh trong vòng tay của Gia Huy. Đang định đưa Lan Phương trở về phòng thì Linh Miêu xuất hiện với đôi mắt xanh lè, hai chiếc răng nanh sắc nhọn vẫn còn vấy máu trong khi cả mồm nó đã ngập đầy máu tươi từ lúc nào.
Gia Huy giao Lan Phương lại cho Vân Vân và Đốc, hùng hổ tiến tới đứng trước con mèo đen gớm ghiếc, ánh mắt phẫn nộ đối diện với đôi mắt xanh lè của nó không một chút sợ sệt.
- Cô ấy có tội tình gì mà bà lại muốn hại cô ấy? Còn phá vỡ quy luật mười tám năm để gϊếŧ cô ấy cho bằng được?
Gia Huy vừa dứt lời thì một tràng cười điên dại vang lên, máu từ mồm con mèo văng cả ra ngoài trông rất gớm ghiếc, sau đó là giọng nói của người vợ lẽ mà Đốc vẫn chưa quên.
“Vì… chủ… nhân… muốn… cô… ta…!”
“Chủ… nhân… muốn… tất… cả… các… ngươi… ha… ha… ha…!”
Những âm thanh rùng rợn phát ra từ miệng một con mèo! Gia Huy nhìn Lan Phương nhăn mặt, nếu không giải trừ tận gốc oán hận của Linh Miêu thì không những Lan Phương mà cả hội sẽ còn gặp nguy hiểm. Suy nghĩ rất nhanh, anh nhìn Đốc rồi sau đó cả hai chặn Linh Miêu lại, giục Vân Vân đưa Lan Phương rút lui.
Sau trận chiến đêm qua, mặc dù đã tạm thời đánh lui được Linh Miêu nhưng cả nhóm biết kiểu gì nó cũng sẽ quay lại. Chính vì vậy, lễ cầu siêu cho người vợ lẽ phải được tiến hành ngay. Lan Phương không nhớ chuyện đi tới căn nhà hoang và treo cổ, cứ ngỡ rằng mình ngủ cả đêm ở phòng nên mọi người quyết định không nói cho cô biết.
Lan Phương cho người làm đào móng căn nhà hoang lên để tìm tàn tích thi thể của người vợ lẽ còn sót lại. Theo như lời Đốc kể lại thì thi thể bà ta đã được trấn yểm, dù sau đó đã bị luồng khói đen phá bỏ một phần, nhưng chắc chắn vẫn còn lại ít nhiều dấu vết. Quả đúng như dự đoán, sau khi đám người làm đã đào tới lớp bê tông ngày xưa được đổ đè lên thi thể người vợ lẽ thì thấy lẫn trong những mảng bê tông là những mảnh xương vụn màu trắng. Những người chứng kiến đều toát mồ hôi lạnh, chân tay rụng rời, nhất là khi phải gom tất cả các mảnh xương lại. Lan Phương đích thân rửa những mảnh xương để gột rửa đất cát rồi cho tất cả xương vụn vào một chiếc hộp bằng gỗ quý hiếm, đặt giữa đàn thờ mà cả nhóm đã chuẩn bị từ trước. Văn Đốc chịu trách nhiệm chính trong việc cầu siêu, trong khi Gia Huy và Vân Vân hỗ trợ.
Đốc treo rất nhiều bùa chú trên cây cối xung quanh khu vực cầu siêu để tránh những vong hồn khác xâm nhập vào. Cậu cũng rải muối và gạo xung quanh đàn cầu siêu, chỉ mình cậu và hộp xương của bà vợ lẽ ở bên trong. Tiếp đó, cậu thắp ba cây nhang lớn lên bát hương đặt trước chiếc hộp, rồi ngồi xuống chiếc chiếu trải dưới nền đất để bắt đầu cầu siêu. Đốc cầm quả cầu thủy tinh, bắt đầu niệm những câu chú khó hiểu. Được một lúc, người Đốc bắt đầu rung lên từng hồi, mồ hôi trên trán vã ra. Rồi bất thình lình, cậu đứng bật dậy, tiến gần hơn đến chiếc hộp đựng xương người, tay cầm quả cầu thủy tinh bóp chặt, tay còn lại cầm kiếm chĩa thẳng vào chiếc hộpLúc này, gió bắt đầu thổi tới, bụi bay mù mịt, cây cối nghiêng ngả như thể đang chống chọi với một cơn bão lớn. Tất cả nến mà Đốc thắp đều bị thổi tắt, bầu trời cũng biến thành màu đen kịt, đang ban ngày mà cứ ngỡ như đêm tối vậy.
Rồi mưa cũng trút xuống ầm ầm và sấm chớp bắt đầu nổi lên khiến những người đến xem đều bỏ chạy tán loạn, chỉ còn nhóm Gia Huy ở lại. Đốc vẫn ngồi ở nguyên vị trí của mình; bất chợt, quả cầu thủy tinh trong tay cậu rung lên rồi vỡ toang, những mảnh vỡ đâm cả vào tay Đốc chảy máu. Đốc trừng mắt nhìn chiếc hộp gỗ đang xuất hiện những vết nứt, rồi một tiếng nổ vang trời xuất hiện trước khi chiếc hộp gỗ bị vỡ ra thành nhiều mảnh. Những đoạn xương biến mất và thay vào đó là… là…
Một con mèo đen tuyền to tướng xuất hiện với đôi mắt xanh lè như mọi khi. Ai cũng nhận ra đó là Linh Miêu, hiện thân của người vợ lẽ. Con mèo từ trên đàn nhảy chồm tới trước mặt Đốc, thè cái lưỡi đỏ lòm, nhơ nhớp máu của nó liếʍ lên mặt cậu. Rồi, chợt một chân của nó đưa lên ngang mặt Đốc, để lộ chiếc nanh vuốt sắc nhọn như dao; chiếc nanh vuốt chạm mào má Đốc và…
“Phậ…”
- Mọi thứ kết thúc được rồi!
Lan Phương hét lên khi chiếc móng vuốt của Linh Miêu đã sẵn sàng để cắm phập vào mắt Đốc. Linh Miêu quay sang nhìn cô, đôi mắt từ xanh lè chuyển qua đỏ lòm, rồi cũng chỉ trong chớp mắt, nó đã phóng tới trước mặt cô khiến Lan Phương phải bất giác lùi lại vì sợ hãi.
“Nhà… họ… Trịnh… các… người… không… xứng… đáng… được… sống…!”
Làn hơi tanh tưởi phả vào mặt Lan Phương khiến cô cảm thấy tởm lợm, hơi thở bỗng dồn dập. Rồi cô nuốt nước bọt liên tục, bàn tay trắng bệch từ từ đưa lên, hướng tới gương mặt mèo của Linh Miêu.
- Lan Phương, đừng!
Gia Huy hét lên, Lan Phương càng thở mạnh hơn nhưng bàn tay cô vẫn chạm vào gương mặt mèo đáng sợ, khẽ vuốt ve.
- Áaaaaaaa!
Chiếc mồm đầy máu của Linh Miêu giờ đây đã có thêm bàn tay mềm mại của Lan Phương trong đó. Lan Phương nhắm chặt mắt, có thể cảm nhận được bàn tay mình đang ngập trong máu tươi, cả ngươi cứ run lên. Bây giờ, chỉ cần Linh Miêu ngậm miệng lại thì bàn tay cô sẽ lập tức đứt lìa. Lan Phương biết đây không phải là ảo giác như mọi khi. Trong khi đó, Gia Huy ở bên ngoài vội vàng lao tới nhưng bỗng nhiên Đốc đứng bật dậy ngăn cản. Cậu không nói gì, chỉ lắc đầu nhìn anh nhưng cũng đủ khiến Gia Huy lùi lại.
Bàn tay còn lại của Lan Phương run rẩy đưa lên, trái tim như muốn nổ tung trong l*иg ngực. Rồi cô chạm vào đầu của Linh Miêu, lập tức bộ lông đen tuyền của nó biến thành những chiếc gai nhọn, đâm vào tay cô đau điếng. Tuy vậy, cô vẫn không ngừng vuốt ve, dù máu từ bàn tay vẫn đang túa ra như suối.
Lan Phương áp đầu của mình vào đầu Linh Miêu, răng cắn thật chặt để vuốt ve nó. Đôi mắt xanh lè của Linh Miêu nhìn chằm chằm vào chiếc cổ trắng nõn của Lan Phương, từ từ đưa mồm tới, mang theo cả bàn tay cô trong đó. Sấm chớp vẫn nổ vang trời, máu chảy lênh láng khắp nơi.
- Tôi hiểu rõ nỗi đau của bà, nhưng oán nghiệp này nên dừng ở đây thôi!
Giọng Lan Phương thều thào vào tai Linh Miêu lúc nó sắp sửa nghiền nát bàn tay của cô và cắm phập hàm răng sắc nhọn vào cổ cô, trong khi bàn tay còn lại vẫn vuốt ve bộ lông của nó. Chỉ cần chiếc mồm gớm ghiếc kia ngậm lại, máu từ cổ Lan Phương sẽ trào ra lập tức.
Hơn nữa, đúng lúc này,
“luồng khói đen lại xuất hiện, bay lơ lửng trên đầu Linh Miêu. Sau đó, một chiếc miệng ngoác rộng ra, liên tục ra lệnh cho con mèo đen “Gϊếŧ… gϊếŧ… gϊếŧ…!”
Gia Huy vội vàng lao tới lôi Lan Phương ra trước khi cô bị Linh Miêu vồ lấy. Tuy nhiên, mới bỏ chạy được vài bước, cô đã lại thoát khỏi tay Gia Huy và chạy tới chỗ con mèo lúc này đang hét lên kinh hãi.
- Không được! Bà không thể để hắn điều khiển mình nữa! Bà tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi!
“Gϊếŧ… gϊếŧ… gϊếŧ…!”
Linh Miêu hất chân một cái, cả cơ thể mỏng manh của Lan Phương liền bay ra xa, sõng soài trên nền đất. Rồi móng vuốt của nó đạp xuống đất để lấy đà, tạo thành những hố sâu, nước mưa và máu liền lập tức chảy vào. Đôi mắt xanh lè của nó nhìn Lan Phương chằm chằm, mồm mở rộng hết cỡ, tưởng như có thể nuốt trọn thân hình nhỏ bé của cô. Chỉ cần một cú vồ nữa thôi, Lan Phương sẽ lập tức bị nghiền nát dưới bộ móng vuốt của Linh Miêu.
Lúc này, Đốc bỗng nhảy vào đứng chắn giữa Linh Miêu và Lan Phương. Cậu không có vẻ gì là sẽ tấn công con mèo đen, chỉ nhìn sâu vào đôi mắt xanh lè của nó, nói.
- Con trai bà… vẫn còn sống!
Cậu nói và chỉ tay về hướng Tâm vừa mới xuất hiện. Chuyến trở về một trăm năm trước của Đốc không đơn thuần là chỉ tìm ra nguồn cơn oán nghiệp của nhà họ Trịnh, mà cậu còn biết được đứa con trai trong bụng Tâm chính là kiếp sau của con trai Linh đã chết cùng mẹ một trăm năm trước nên đã bí mật cho người đưa Tâm đến lễ cầu siêu hôm nay để mẹ con họ được đoàn tụ.
Mắt Linh Miêu liên tiếp chuyển màu, nnos từ từ tiến tới chỗ Tâm. Tâm sợ hãi lùi lại, ôm khư khư bụng mình. Nhìn thấy Đốc mỉm cười, Tâm thấy vững lòng hơn, cô không cản những chiếc nanh sắc nhọn của Linh Miêu chạm vào bụng mình. Rồi, nó bắt đầu cào nhẹ trên bụng Tâm, lưỡi thè ra liếʍ láp bụng cô gái trẻ đang nhăn mặt tởm lợm nhìn những dòng dãi nhểu xuống. Đột nhiên, một chân Linh Miêu hạ xuống, cào nhẹ vào vùng bụng của chính nó dưới lớp lông đen đáng sợ, một giọt nước vội trào ra từ con mắt đã xanh lè.
Nhưng đúng lúc này, cả người Tâm bị cuộn chặt bởi luồng khói đen. Linh Miêu liền trở nên điên dại, hét một tiếng vang trời.
Gia Huy và Đốc -người niệm chú, người thi triển mật pháp, cuối cùng cũng khiến được luồng khói đen rời khỏi người Tâm. Nhân cơ hội đó, Linh Miêu mới lao thẳng tới và nhanh chóng bị luồng khói nuốt trọn.
Sau một hồi, luồng khói đen tan tác trong không trung, Linh Miêu cũng nằm vật dưới nền đất. Lan Phương vùng chạy tới, Tâm cũng chậm chạp tới nơi. Linh Miêu lúc này chỉ còn thoi thóp thở, hai mắt lờ đờ nhìn Tâm, những chiếc nanh vuốt đã không còn. Lan Phương đưa một chân của Linh Miêu lên chạm vào bụng Tâm, từ khóe mắt nó chảy ra một giọt nước mắt, cuối cùng thì đôi mắt mèo từ từ nhắm lại. Vong hồn của người vợ lẽ sau đó cũng thoát khỏi xác Linh Miêu và tan biến trong không trung…
Lan Phương đứng ngồi không yên trước cửa phòng sinh của Tâm, ba người còn lại cũng lo lắng không kém. Ngay sau khi buổi cầu siêu kết thúc thì Tâm cũng chuyển dạ nên phải tức tốc đưa vào bệnh viện. Tuy vậy, đã mấy tiếng đồng hồ trôi qua mà đứa trẻ vẫn chưa chào đời.
Tiếng khóc trẻ con vang lên từ trong phòng sinh khiến cả nhóm mừng rơn. Tâm và em bé sau đó được đưa ra ngoài; trong khi Tâm với gương mặt trắng bệch đang nhìn con mỉm cười thì gương mặt cau có của đứa trẻ lại khiến tất cả đều bật cười. Lan Phương bước tới, nắm lấy ngón tay nhỏ xíu của đứa cháu họ, mỉm cười.
- Chào mừng cháu đã tới với gia đình ta, bác là bác họ của cháu nè!
“Gϊếŧ!”
Khóe môi của đứa trẻ mấp máy khiến Lan Phương lập tức nổi da gà. Cô nhìn Tâm vẫn đang cười với con như chẳng nghe thấy gì. Tâm và đứa trẻ sau đó được đưa vào phòng hồi phục. Lúc chỉ còn lại bốn người, Lan Phương mới hỏi.
- Mọi người cũng thấy điều em thấy phải không?
Cả Vân Vân, Gia Huy và Đốc đều gật đầu cùng lúc, rồi cả bốn đứng lặng nhìn luồng khói đen đang bủa vây lấy đứa bé đang nằm trong vòng tay của mẹ...