Chương 8: Nội Môn Đại Đệ Tử Vĩ Thành.

Lại nói tới Hoàng Quy lão nhân khi đó đang đứng trước hố đen phong ấn Hắc Trùng, thì sau khi mất đi một nguồn lực lượng trợ giúp từ phía Lão Quân, lúc này trong tâm trí lão đang hồi tưởng lại thần thức mà nhớ về trận chiến năm xưa khi lão cùng với ba người nữa là Lão Quân, Nguyên Thủy Thiên Tôn, Yêu Hoàng Đế Tuấn đã cùng nhau liên thủ để phong ấn Hắc Trùng đế ngay chính nơi này.

Sau khi Hắc Trùng bị Thanh Phù tướng quân của Cửu Tinh giới đánh lén dẫn tới bị thương nên cả bốn người mới có thể đủ sức để phong ấn lại hắn, nhớ lại khi đó thì lão liền lắc đầu ngao ngán vì thời gian trôi nhanh quá, trường sinh bất diệt cùng với đất trời quả là nhàm chán, mọi thứ đã thay đổi quá nhanh, mới đó đã mấy ngàn năm...

Nhưng trở lại hiện tại thì nhiệm vụ phong ấn lại hố đen kia thì lại là bắt buộc phải làm nên lão đã tập trung hết toàn bộ khí lực của lão vào trấn hồn thất tinh trận rồi tụ khí đan điền mà dồn toàn lực vung tay đánh ra một đòn từ món trấn hồn chưởng mà lão mới phát minh về hố đen phong ấn.

Thấy có hiệu quả từ chưởng đầu tiên, tiếp đó lão lại cố gắng dồn hết linh lực còn sót lại vào đan điền thêm một lần nữa rồi tiếp tục tung thêm hai chưởng mà đánh thẳng vào hố đen phong ấn đó, với cấp bậc đại la kim tiên đỉnh phong và sắp tấn thăng lên bài vị thoát tiên nên có thể nhiều vị thần tiên đều nghĩ rằng lão có thể dễ dàng trấn áp lại được vì khi xưa bốn người lão mới chỉ ở cấp bậc thái ất chân tiên mà đã có thể trấn áp lại được sức mạnh ghê gớm của Hắc Trùng quỷ nhưng đa phần mọi người đã lầm.

Mặc dù thực lực so với năm đó thì có tăng lên nhưng với sức của một mình lão thì lại khó có thể trấn áp được áp lực từ Hắc Trùng đang bị giam giữ bên trong...

Sau khi dồn sức và cố gắng trấn áp hố đen đó lại khoảng hai đến ba canh giờ thì trấn hồn thất tinh trận của lão cũng đã không thể duy trì được lâu hơn mà vỡ nát khiến kình lực tỏa ra xung quanh mấy ngàn dặm, còn lão do đứng ở vị trí trung tâm và đã gần như cạn kiệt khí lực nên khi kình lực ập tới thì lão đã thổ ra một ngụm tiên huyết, cũng may là chư vị thần tiên do Thác Tháp thiên vương Lý Tịnh cùng Na Tra dẫn đầu đang canh gác gần đó cảm nhận được rung động do trấn hồn thất tinh trận vỡ ra nên đã đến kịp và dìu lão về trang quán trên Liên Mộc sơn để tĩnh dưỡng.

Mặc dù lão đã bị nội thương khá nặng nhưng tin vui là lão đã trấn áp lại được phần kết giới phong ấn Hắc Trùng thêm một khoảng thời gian đủ lâu để có kẻ ứng kiếp tới để có thể đánh bại gã đại boss này... và kể từ đó tới những ngày cuối năm 1979 Hoàng Quy lão nhân đã biến mất, bặt vô âm tín một cách bí ẩn mà không có một vị thần tiên nào biết!!!

----------------

Nhớ hôm đó là cuối năm 1979, cụ thể đang là một buổi sáng sớm, Hoàng Quy lão nhân đang ngồi tĩnh tâm trong phòng thì bỗng bên ngoài, bầu trời xanh với ánh nắng chan hòa thì tự nhiên xám xịt lại và một tia sét không rõ từ đâu đánh thẳng xuống khoảng sân vườn của lão đã khiến cho một đám tiên thảo của lão bị cháy đen và tạo hình thành một chữ "Vĩ".

Nếu như mọi ngày thì điều này sẽ khiến lão vô cùng điên tiết và chắc chắn sẽ lên trời để dậy dỗ cho kẻ đó một bài học nhưng trái lại thì hôm nay, điều đó chỉ làm cho lão giật mình mở mắt, sau đó lão như cảm thấy được điều gì đó sắp xảy đến, lão liền xòe tay ra, bấm đốt, tính nhẩm gì đó, đang bấm đốt, lão chợt đứng phắt dậy rồi gọi lớn:

- Nhị Phú, ngươi hãy chuẩn bị đồ nghề rồi đi theo ta!!!

Nói xong thì lão liền đi ra khỏi phòng, chỉ vài phút sau, Hà Nhị Phú bây giờ đã là một lão đầu gần một ngàn tuổi nhưng do hắn đã được uống một viên đan của sư phụ nên đã dừng lão hóa lại ở tuổi 56, sau một lúc thì đã có mặt, hắn chưa rõ có chuyện gì liền hỏi lão:

- Thưa sư phụ, bây giờ chúng ta đi đâu ạ???

Hoàng Quy lão nhân đang ngước nhìn lên trời để quan sát thiên tượng thì cũng không dài dòng chỉ nói:

- Theo ta!!!

Nói xong lão liền nhảy vυ"t lên một tầng mây lớn rồi bay vụt đi, Hà Nhị Phú thấy vậy thì hắn cũng thi triển đằng vân thuật mà đuổi theo lão sư phụ, hai thầy trò phi hành từ sáng cho tới tận tối mịt, Hà Nhị Phú trong lúc đang phi hành chợt giơ tay trái lên nhìn vào quả đồng hồ hàng hiệu thấy đã khá muộn, lại chưa có cái mẹ gì nhét vào cái ổ bụng thì than vãn với lão:

- Ấy sư phụ à, còn 2 phút nữa là sang năm 1980 rồi, sư phụ hay là thầy trò chúng ta đi về quán bia dưới trang quán làm vài cốc để mừng năm mới đi sư phụ, hôm nay con mời người à!!!

Hoàng Quy lão nhân nghe xong thì cũng thèm ứa cả nước bọt nhưng lão cũng phải giữ lại một chút thể diện cho mình mặc dù lão rất thèm uống bia nên đã nói:

- Haizz!!! Nhà ngươi đừng nhắc tới cái thứ nướ© đáı mèo đó nữa, đi tìm hắn xong rồi chúng ta sẽ đi uống....

Rồi như không nhịn được trước cám dỗ của hương vị lúa mạch lão lại nói:

- Ngươi đừng nói nữa... ta lại thèm... rồi lại hỏng hết mẹ nó việc lớn!!!

Vừa nói xong thì lão bất chợt nhìn thấy một luồng sáng lạ lẫm phát ra từ một hang núi cách đó không xa, như cảm nhận được thần lực ở đó, có khả năng vừa xảy ra giao tranh, lão liền bay tới để tìm hiểu.



Tới nơi, lão hạ mình xuống thì thấy được một màn hắc vụ vô cùng dày đặc đang bao quanh ngọn núi này, nơi này vẫn còn vương lại một chút khí tức của vụ ẩu đả vừa rồi, còn về Nhị Phú thì tư chất học pháp thuật hơi kém nên chỉ cảm thấy một chút tử khí ở nơi này, lại nghe thấy xa xa có tiếng hò reo mừng năm mới dương lịch cùng với tiếng pháo hoa nổ rồi bắn lên trời làm sáng rực một khoảng và nghe cũng rất vui tai.

Đang cảm thấy tiếc vì hắn không được đón năm mới, trong hắn cảm thấy vô cùng hối tiếc khi phải đi theo sư phụ cả một ngày vô ích, còn Hoàng Quy lão nhân thì lão mặc mẹ, kể cả có sang thế kỷ hay thiên niên kỷ mới thì cũng chỉ như chó chạy ngoài đồng với lão mà thôi.

Lúc này, lão đi loanh quanh xem xét, nhìn ngó xung quanh thì thấy một hang động, tò mò lão liền tiến lại và khi lão tới gần cửa hang thì bỗng như lão cảm nhận được trong đó có ba luồng khí vô cùng mạnh mẽ, đó là nhân khí, linh khí và long khí nhưng lão có cảm giác luồng long khí này lại khá là yếu. Lão quay sang rồi ra hiệu cho Nhị Phú để đi theo lão vào bên trong hang.

Hai thầy trò dùng phép để thắp sáng một khoảng nhỏ để tránh kinh động tới sâu bên trong, hai người đi sâu vào trong hang thì một tiếng gầm rống vang lên trong phía tận cùng, nhận ra đó một tiếng rồng ngâm vang lên làm rung chuyển cả hang động, Hoàng Quy lão nhân biết là đã gần tới nơi nên lão không quản ngại mà tiến sâu hơn để xem xét.

Được một lúc thì lão nhìn thấy một con hoàng kim thánh long đang bị thương và có lẽ đây là con cuối cùng tại Bàn Cổ giới vì lão biết chúng đã hầu như không còn sống ở Bàn Cổ giới từ lâu mà muốn thấy thì chỉ có thể là ở Thần Long chiến quốc của Hoàng Kim thánh long vương Thần Chung.

Quan sát đánh giá một hồi thì bất chợt lão thấy nó đang quấn mình quanh một thứ gì đó, lão tò mò liền tiến lại gần thì con thần long liền dùng chút sức tàn mà lao lên vung trảo định vồ lấy lão. Long trảo với những móng vuốt của nó sắp vồ lấy được lão thì khựng lại, con thần long dù bị thương nhưng nó lại cảm nhận được khí tức vô cùng mạnh mẽ chỉ có ở bậc đại tiên mới có nên nó liền dừng lại rồi cố gắng quay trở lại chỗ cũ.

Hoàng Quy lão nhân tiến lên thì lão mới nhận ra con thần long này bị thương khá nặng do bị một mũi lao đâm thẳng vào khu vực gần tim và có vẻ như nó đang hấp hối, cầm cự tới bây giờ có lẽ là đã quá sức với nó, qua ánh mắt như cầu cứu của nó thì lão cũng biết là nó cần giúp đỡ, hay cụ thể là cái bọc mà nó đang quấn quanh.

Lúc này Nhị Phú mới vào tới nơi, lão liền chỉ vào chỗ bị thương của con thần long, hiểu ý sư phụ, Nhị Phú liền tiến lên rồi đưa tay đang định rút cây lao ra thì bỗng con thần long hóa thành một luồng sáng màu vàng ánh kim rồi tan biến thành những hạt long tinh thể và cây lao dính toàn huyết long đó liền rơi ra và toàn bộ những hạt tinh thể của con thần long đã bay vào trong cây lao.

Lúc này sau khi con thần long tan biến thì như có kết nối, một tiếng khóc của trẻ con gào lên khiến cho Nhị Phú giật mình, hắn quay lại thì đã thấy sư phụ đã bế một đứa trẻ sơ sinh, hắn liền cầm cây lao lên, ngay lập tức cây lao toàn long huyết đang nhầy nhụa thì như có gì đó đã khiến cho đám long huyết khô đi và đứa trẻ trong tay Hoàng Quy lão nhân đã nín và ngủ thϊếp đi:

- Sư phụ!!! Đứa trẻ này....

Hoàng Quy lão nhân khẽ gật đầu rồi bế đứa trẻ đi ra ngoài rồi bay trở lại Liên Mộc sơn, sau khi về tới trang quán thì lão đã giao thằng bé cho hai nữ đệ tử ngoại môn trông chừng để cho nó ngủ, rồi trước khi ra ngoài thì lão cũng không quên dặn dò thêm gì đó với hai nữ đệ tử rồi ra ngoài. Sau khi trở lại phòng, lão và Nhị Phú bàn chuyện, lão nhìn vào cây lao có dính long huyết nên đã hỏi:

- Nhà ngươi có thể sửa nó được không???

Nhị Phú gật đầu:

- Sư phụ con sửa được, người có biết rằng trong cây lao này có rất nhiều linh khí nên nếu con sửa được thì chắc chắn nó sẽ trở thành thần khí đó sư phụ à....

Lão nghe vậy thì cũng vuốt râu gật gù:

- Đi nghỉ đi, ngày kia ngươi hãy xuống núi, ngươi đã ở bên ta gần một ngàn năm rồi, đã tới lúc phải rời xa ta, tìm kiếm cuộc sống riêng của mình!!! Còn cây lao đó, ba năm nữa hãy đem lên trang quán cho ta!!!

- Nhưng sư phụ... à mà thôi, mà người định nhận nuôi tên nhóc đó sao???

- Đúng vậy và ta thấy tương lai của nó vô cùng mù mịt nên ta sẽ đặt tên cho nó là Vĩ Thành, "Vĩ" là vĩ đại, còn "Thành" thì chắc chắn phải là thành công!!!

- Tên hay lắm sư phụ.....

Và kể từ đó, một thiên tài tu luyện ngàn năm có một đã xuất hiện.....

----------------

Khoảng 23 giờ 48 phút ngày 25/7 rạng sáng 26/7 năm 1996 ba người bạn thân là Huyền Chân; Lữ Anh và Ái Liên với cái bụng bầu tháng cuối và đều lần lượt sắp sinh và đang được người nhà đưa tới bệnh viện, cùng lúc ba ông chồng cũng là bạn thân và đều là lính cứu hỏa là Nguyễn Khang; Hoàng Lương và Dương Nguyên do đi công tác khi nghe tin vợ sắp đẻ cũng gác lại công việc mà lập tức quay xe và đang trên đường từ con phố Baigouzhen tại Hà Bắc để về thành phố Trịnh Châu - Hà Nam (Hà Nam bên tàu) ngay trong đêm để tới bệnh viện sản.

Tiếng còi xe cấp cứu kêu inh ỏi ngày càng ngày to hơn trong màn đêm với những cơn gió mùa thu thổi xào xạc làm cho những chiếc lá khô bên đường cũng bay theo như đang đón chào sự ra đời của một hoặc nhiều nhân vật có sức ảnh hưởng nào đó. Không một ai để ý trên một ngôi nhà cao tầng ở gần đó, một đôi mắt đang dõi theo chiếc xe từ xa như đang trông chừng ai đó. Một thiếu niên khoảng 16 đến 17 tuổi có khuôn mặt lạnh lùng cùng với ánh mắt sắc lạnh và hắn khẽ nói một câu duy nhất:



- Chào mừng đến với thế giới "sư đệ"!!!

Nói xong hắn liền bay đi, hắn không ai khác, chính là người mà Hoàng Quy lão nhân đã nhắc tới vào 1362 năm trước, hắn biết trước mọi thứ và hắn là Vĩ Thành.

Hoàng Quy lão nhân khi gặp được hắn, lão đã cảm nhận được bên trong hắn là một sự thiên tài trong tất cả các thiên tài tu đạo đều đã hội tụ hết ở bên trong con người của hắn. Quay trở lại hiện tại, Vĩ Thành đã quay trở lại Liên Mộc sơn, bước vào phòng hắn thấy Hoàng Quy lão nhân đang ngồi tu rượu vã, hắn liền lắc đầu rồi báo cáo với lão:

- Sư phụ, ba sư đệ sắp ra đời!!!

Hoàng Quy lão nhân chỉ khẽ gật đầu, tới đây lão đột nhiên ngừng lại như cảm thấy gì đó, lão lập tức buông đũa mà đứng phắt dậy rồi nói với Vĩ Thành:

- Ngươi ở lại trông coi đạo quán, ta đi đã!!!

Nói xong không để Vĩ Thành phản ứng, lão liền nhanh chóng cất bước đi ra ngoài rồi bay đi còn Vĩ Thành chỉ thở dài lắc đầu.

Còn lúc này đang là khoảng 1h30 sáng tại bệnh viện phụ sản, ba bà sản phụ đã đến giờ sinh và đang cố mà rặn đẻ thì đột nhiên ở bên ngoài cửa sổ, ba luồng sáng màu vàng mang theo linh khí tràn đầy bay vào bệnh viện, tuy nhiên chỉ có Hoàng Quy lão nhân nhìn thấy.

Ba luồng sáng đó bay vào phòng đỡ đẻ nên lão cũng không thèm chú ý tới mặt mũi mà tiến vào theo nhưng là ở dạng vô hình, vừa bước vào phòng đỡ đẻ, lão tấm tắc khen:

- Đàn bà, phụ nữ thời đại này xinh thật!!!

Bất chợt như nhớ ra điều gì bởi ba tia sáng nhỏ kia cứ đập đập vào bụng bầu của ba bà sản phụ lại bật ra, lão ngẩng đầu lên trời rồi nói:

- Ấy ta nhầm, các vị ở trên đừng cười ta!!!

Nói xong lão liền dùng phép để điểm chỉ vào ba cái bụng bầu của ba người Huyền Chân, Ái Liên và Lữ Anh. Điểm chỉ xong thì cả ba luồng sáng lao vụt tới, viên sáng to nhất bay thẳng vào bụng của Huyền Chân, khoảng gần một phút sau đó thì một tiếng khóc oe oe cất lên rồi lần lượt thêm hai tiếng khóc từ hai bà mẹ còn lại.

Lúc này lão cũng mỉm cười nhẹ hài lòng rồi bay đi, còn bên ngoài sảnh chờ, một nữ hộ sinh chạy ra khỏi phòng đỡ rồi nói với ba ông bố ở bên ngoài:

- Chúc mừng ba gia đình nhé, cả ba bà đều đã mẹ tròn con vuông, lại là... là.....

Nói tới đây thì cô hộ sinh cười đỏ mặt:

- ... ba con chim non đáng yêu lắm.... hí hí.... thôi người nhà sản phụ vào nhận số đi!!!

Nghe thấy vậy thì lập tức ba người đàn ông vui mừng liền chạy tới bàn ghi chép để đánh số cho ba đứa nhóc. Xong xuôi việc đánh số nhận con, cả ba ông chồng đều nhìn đồng hồ và nói với vợ mình:

- Anh vốn là người Việt Nam nên đặt tên con là Nguyễn Tuấn Anh, ở nhà sẽ gọi là Tuấn Anh, em nhé!!!

- Con mình sẽ tên là Hoàng Khải Vũ nhé vợ yêu!!!

- Tên con là Dương Kiến Phương, gọi tắt là Kiến Phương!!!

Và cùng với đó, những tuần tiếp sau thì người nhà họ nội ở bên Việt Nam của Nguyễn Khang cũng như họ hàng nội ngoại của ba người đến chúc mừng với ba đứa trẻ mới sinh, phía bên ngoài thì Vĩ Thành được sư phụ giao nhiệm vụ hằng ngày âm thầm bảo vệ ba người sư đệ sắp nhập môn của mình!!!