Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Việt Kiều Nam Nhân Náo Loạn Cửu Giới

Chương 54: Tiêu Tan Oán Thù.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bích Khương Tử với quỷ lực thâm sâu của mình thì cho dù là sau một hồi giao chiến với Tuấn Anh thì tưởng chừng như hắn đã cạn kiệt quỷ lực nhưng hắn ta vẫn thừa sức đánh bay lá hắc quỷ kỳ kia, đến khi hắn liếc mắt qua thấy người tới là Chung Quỳ, có vẻ như hắn nhận lệnh cấp trên để lên dương gian để giúp đám người Nguyễn Hoàng Dương thì Bích Khương Tử cũng vô cùng bất ngờ nhưng cũng không làm cho Bích Khương Tử hắn e sợ, hắn nhìn bộ dạng bê tha của Chung Quỳ thì mỉa mai:

- Chung Quỳ, cấp trên hết việc giao phó nên bảo ngươi tới làm bảo mẫu cho bọn chúng sao???

Chung Quỳ bên này đang ngửa cổ tu rượu thì nghe được lời đó của Bích Khương Tử thì như không lọt tai, hắn liền phun rượu ra ngoài rồi nói:

- Bảo mẫu cái con mẹ nhà ngươi, ta tới đây là do có lệnh của cấp trên!!!

Đám người Nguyễn Hoàng Dương cùng Tử Lam, Tịnh Hòa và Na Tra sau khi bị Chung Quỳ đuổi sang một bên thì lúc này vừa điều tức vừa xem Chung Quỳ đấu võ mồm với Bích Khương Tử đang vô cùng gay cấn thì cũng vỗ tay khen hay... còn phía bên trên thiên đình thì Thái Bạch Kim Tinh đang ngồi một góc thì bấm độn tính ra được gì đó, lão liền chạy lại báo với Ngọc Hoàng:

- Bẩm Ngọc đế, người dưới âm cũng đã gọi Chung Quỳ lên giúp đỡ bọn đệ tử của Hoàng Quy lão nhân thì tại sao chúng ta lại không nhờ tới Nhị Lang đến giúp chúng chứ!!!

Ngọc Hoàng nghe xong thì cũng thở dài rồi nói:

- Haizz!!! Ta muốn giúp nhưng Hoàng Quy lão nhân lại không cho phép ta giúp chúng à!!!

Thái Bạch Kim Tinh nghe xong thì thở dài, không nói nữa mà tiếp tục ngó xuống trần mà xem kịch hay, trở lại dưới trần gian thì trận đấu võ mồm vẫn chưa xong, Bích Khương Tử thấy Chung Quỳ vừa tới mà nghĩ lại có khi tên này ngồi chơi cả vạn năm không có việc gì làm nên rất có thể pháp lực của hắn đã thăng tiến rất nhiều so với lần gặp nhau cuối cùng đã cách đó cả ngàn năm, lần đó thì hai người Chung Quỳ và Bích Khương Tử khi giao chiến với nhau đã ngang tài ngang sức không ai hơn ai, Bích Khương Tử hướng về phía Chung Quỳ nói:

- Bây giờ ta đã hao tổn gần hết pháp lực rồi, nếu muốn chơi sòng phẳng nhà ngươi có thể chờ ta điều tức xong rồi chơi với ngươi!!!

Chung Quỳ nghe xong thì cũng chẳng muốn ăn hϊếp kẻ yếu thế thì hắn liền ngồi bệt hẳn xuống đất rồi lôi hồ lô rượu ra mà tiếp tục tu ừng ực ra vẻ như đồng ý cho Bích Khương Tử có thời gian điều tức, còn Chung Quỳ hắn thì đúng thật ngoài việc uống rượu thì cả ngàn năm nay vẫn chưa tìm thấy đối trọng có pháp lực ngang ngửa mình nên có cơ hội gặp lại Bích Khương Tử thì cũng muốn bỏ mất cơ hội để mà giải sầu.

Khoảng một thời gian sau thì Bích Khương Tử đã điều tức xong, hắn không nói không rằng, hắn liền cầm chắc giới đao rồi thủ thế sẵn sàng lao về phía Chung Quỳ mà tấn công, thấy vậy Chung Quỳ cũng nhanh chóng đứng dậy rồi ra dấu với Bích Khương Tử đến đây, Bích Khương Tử thấy được mời gọi, hắn cũng không ngần ngại mà vung đao lao lên đánh đầu.

Mắt thấy thế công của Bích Khương Tử đánh đến như vũ bão, Chung Quỳ với thân hình đô con nhưng không hề tỏ ra chậm chạp, hắn liền nhanh chóng tránh đòn, hắn xoay người một vòng rồi rút ra thanh quỷ đao bên hông mà đánh với Bích Khương Tử.

Hai cây đao từ hai phía va chạm vào nhau khiến cho những tia lửa nhỏ bắn ra tung tóe, lực đạo phản lại khiến cả hai lần lượt tách sang hai bên, lần này thì có vẻ như Bích Khương Tử đã gặp phải đối trọng nên hắn cũng không giữ sức mà đánh rất hăng, không giống như lúc giao đấu với sáu người bọn Nguyễn Hoàng Dương tới cuối mới bung sức, nhìn nhau một hồi rồi cả hai lại tiếp tục lao vào nhau mà đánh tiếp.

Bên này thì Tuấn Anh sau khi được Tử Lam cho ăn một viên đan thì cũng đã có thể tỉnh lại, hắn dù đang đau nhức, ê ẩm toàn thân nhưng vẫn cố gắng ngồi dậy, sau khi được Tử Lam giúp đỡ thì đã thấy huynh đệ của mình đang đứng xung quanh mình, giọng hắn vang lên yếu ớt hỏi:

- Các cậu, Bích Khương Tử chúng ta xử xong rồi hả???

Na Tra đang quan chiến bên này nghe vậy thì quay lại lắc đầu rồi nói:

- Chưa nhưng sắp, Chung Quỳ tướng quân đang đánh với hắn!!!

Tuấn Anh nghe vậy thì hắn cũng cố gắng đứng dậy nhưng vì vẫn còn yếu lại thêm cả cơ thể ê ẩm đau nhức nên Kiến Phương và Tử Lam tiến lại mà đỡ hắn dậy, trước mặt hắn lúc này đang là trận choảng nhau kịch liệt giữa hai đại cao thủ, Na Tra nói:

- Có lẽ ta cũng phải lên giúp đỡ Chung Quỳ tướng quân!!!

Na Tra vừa dứt lời thì Chung Quỳ bên này nghe được thì hắn không để ý mà vừa đánh vừa nói lại:

- Các ngươi cứ ở im đó, tới đây chỉ tổ làm vướng chân vướng tay ta!!!

Tiếng của Chung Quỳ tựa như sư tử gầm vừa dứt thì Tịnh Hòa đang ngồi nhắm mắt điều khí gần đó cũng phải giật mình mà bừng tỉnh hẳn và hắn cảm thấy trong thể nội mình đúng kiểu ""như những phút ban đầu vậy"" nên tỏ ra vô cùng hưng phấn.

Còn trong cuộc, Chung Quỳ vừa nói xong thì Bích Khương Tử nhân lúc hắn không để ý thì đã dùng giới đao chém ngang người của Chung Quỳ, tuy không bị thương tổn gì nặng nhưng Chung Quỳ lại có một vết thương nhỏ ở phần bụng khiến cho quỷ huyết của hắn rỉ ra một ít, Chung Quỳ cười lớn rồi nói:

- Từ khi ta biết cầm đao đến bây giờ, chưa ai có thể làm ta bị thương, ngươi là kẻ đầu tiên làm ta cảm thấy hứng thú đó!!!

Dứt lời hắn liền lao lên mà chiến tiếp với Bích Khương Tử, bên này Bích Khương Tử thì do lâu nay chưa gặp được địch thủ nên hắn cũng vô cùng sảng khoái rồi hắn cũng lao lên tiếp đòn với Chung Quỳ, dứt lời thì cả hai người lại tiếp tục lao vào đánh, nhìn đòn đánh của hai người thì cơ hồ chỉ cần một trong hai sơ sẩy một chút thôi thì kẻ đó sẽ mất mạng.

Sau một hồi giằng co thì có vẻ như Bích Khương Tử do đánh từ đầu tới bây giờ nên hắn cũng đã có phần bị yếu thế hơn so với Chung Quỳ trên người hắn cũng đã chi chít những vết thương.

Một thoáng mất tập chung thì Chung Quỳ ngay lập tức đánh ra một chưởng khiến Bích Khương Tử giật mình mà lảo đảo lùi lại về sau, thấy vậy Chung Quỳ nhân lúc Bích Khương Tử mất đà liền phóng đao đâm tới, một chém bổ xuống, Bích Khương Tử sau khi dùng đao chống lên đất để giữ thăng bằng lại, vừa hay thấy một chém của Chung Quỳ đánh tới thì nghiêng người tránh.

Chung Quỳ chém hụt liền tiếp tục đâm bên phải rồi lại trái nhưng đều bị Bích Khương Tử đỡ được rồi hắn ta cũng phản công, lại một đao phóng tới Chung Quỳ, Chung Quỳ ngay lập tức có phản ứng, hắn liền nhanh chóng lùi lại về sau rồi đạp lên một thân cây gần đó lộn một vòng qua đầu Bích Khương Tử nhưng gần như ngay lập tức Bích Khương Tử đã nhanh chóng xoay người lại rồi cả hai lại đánh tiếp thêm hơn mười hiệp nữa mà bất phân thắng bại.

Cảm thấy cứ đối kháng như vậy cũng không phải là cách hay, Bích Khương Tử liền trả lại một đòn cho Chung Quỳ rồi hắn ngay lập tức di chuyển ra phía xa rồi chờ đợi Chung Quỳ lao tới và không để hắn chờ lâu, ngay lập tức Chung Quỳ vác quỷ đao lao tới định vung đao nhắm thẳng vào đầu Bích Khương Tử mà nện xuống nhưng hắn đâu có ngờ...



Bích Khương Tử đã phòng bị từ trước nên khi thấy một sát chiêu uy lực của Chung Quỳ sắp bổ xuống mình, hắn liền vận lực, sau đó một loạt những sợi xích đen xì có linh tính từ người hắn bắn ra rồi trói chặt lấy Chung Quỳ.

Thấy nguy, lá hắc kỳ của Chung Quỳ lập tức bay ra mà để có thể giải vây giúp chủ nhân nhưng nó cũng bị những sợi xích của Bích Khương Tử quấn lại, Bích Khương Tử đã thấy có kết quả, hắn liền cười lớn rồi nói:

- Chung Quỳ, chẳng qua ngươi cũng chỉ có thế... hữu... danh... vô... thực!!!

Câu nói đó của Bích Khương Tử như đã động chạm tới sự tự tôn của Chung Quỳ và điều đó cũng khiến cho đám người Nguyễn Hoàng Dương ở phía bên kia cũng muốn lao lên mà trợ chiến cho hắn nhưng điều bất ngờ đã xảy ra khi Chung Quỳ mặc dù đang bị trói chặt thì trên nét mặt hắn không hề tỏ ra nao núng mà cũng chỉ cười lớn rồi nói:

- Ngươi nghĩ là ta hết cái để đối phó với ngươi rồi sao???

Nghe xong câu đó của Chung Quỳ thì đám người Nguyễn Hoàng Dương đang định lao lên trợ chiến thì đứng lại, còn khuôn mặt của Bích Khương Tử lại như ngây dại ra và rồi Chung Quỳ cũng vận linh lực trong người và hắn dùng tới phép mà huyễn hóa thành một thân ảnh cao lớn gấp nhiều lần người bình thường, ước chừng phải cao tới hai, ba mươi mét.

Lúc này gió thổi qua khiến cho tà áo quan dài dưới lớp khôi giáp đen xì tuy đã rách nát đến mức tàn tạ của Chung Quỳ bay phấp phới và làm cho hắn trông oai phong lẫm liệt và cũng với thân hình ngoại cỡ đó của Chung Quỳ, còn đám xích kia của Bích Khương Tử chưa bao giờ phải trói một kẻ ngoại cỡ như Chung Quỳ lúc này thì cũng trở nên vô dụng nên đã bị vỡ nát hết và không để mọi người chờ lâu, Bích Khương Tử cũng cười sảng khoái rồi nói:

- Ha ha, thật đúng là thống khoái!!!

Sau đó hắn liền dùng phép rồi huyễn hóa ra chân thân của mình là một con sói đen ba mắt siêu lô khổng tò, nhìn qua thì cũng là một chín một mười với thân ảnh cự nhân của Chung Quỳ, còn đám người Nguyễn Hoàng Dương bên này thấy vậy thì cũng không ai muốn động thủ nữa vì với linh lực còn lại trong người thì cũng chẳng đủ cho một đớp của con sói đó nên đành phải ngồi xuống mà vừa điều tức thổ nạp thêm linh lực mà vừa xem kịch hay.

Duy chỉ còn có Na Tra vốn là tướng nhà trời nên vẫn còn đủ sức để chiến một trận nữa, hắn cầm chắc lấy hỏa tiêm thương định lao lên trợ chiến cho Chung Quỳ thì Chung Quỳ lại không muốn nhường phần chơi của mình cho ai thì khoát tay và nói:

- Để cho ta tập thể dục đã, các ngươi chờ lượt sau đi!!!

Nghe xong thì Na Tra cũng không lên nữa mà chống thương xuống đất mà quan chiến, còn tại cổng trời thì Ngọc Hoàng sau khi thấy được chân thân của Bích Khương Tử thì nhận ra điều gì đó liền nói với các vị chư thần:

- Haizz!!! Có lẽ từ cổ chí kim thì chúng ta đã đọc sai tước hiệu của Bích Khương Tử rồi, hắn ta phải là Bích Lang chân quân chứ không phải là Bích Long!!!

Sếp lớn Ngọc văn Hoàng vừa nói xong thì các vị chư thần cũng gật đầu đầu tán đồng ý kiến vì sợ phản đối sẽ bị sếp trừ lương, còn ở trên mỏm núi kia thì Vĩ Thành và Nguyệt Lệ cũng quan sát chiến sự, Vĩ Thành cười rồi nói:

- Bích Khương Tử không thể chống lại rồi!!!

Nguyệt Lệ đứng cạnh hắn thì cũng nghe được cũng gật đầu tán thành với hắn và bỗng từ trong gió vọng lại tiếng nói của Hoàng Quy lão nhân:

- Vĩ Thành, cái tên Tích Hoàng kia sắp tới, ngươi chuẩn bị chiến đấu đi!!!

Vĩ Thành nghe xong thì cũng đáp lại:

- Con đã chờ hắn ở đây từ chiều, sư phụ yên tâm!!!

Hắn vừa dứt lời thì Nguyệt Lệ chỉ về phía đám người bọn Nguyễn Hoàng Dương rồi nói:

- Huynh nhìn kìa!!!

Vĩ Thành cũng nhìn theo hướng tay nàng chỉ rồi hắn cũng gật đầu:

- Muội chuẩn bị đi, sẽ có cái để chơi đó!!!

Nguyệt Lệ nghe xong thì trong nàng cũng cảm thấy phấn khích vì lâu lắm rồi nàng chưa được liên thủ với Vĩ Thành và đây là cơ hội hiếm có, trở lại bên phía bọn Nguyễn Hoàng Dương thì lúc này hai bên đã lao vào nhau và Chung Quỳ đang vật lộn với Bích Khương Tử trong hình dạng con sói lớn ba mắt.

Sau một lúc đánh đấm thì vẫn chưa ai làm gì được ai nên cả hai cũng đã tách ra mà quắc mắt nhìn nhau chằm chằm rồi chờ đợi kẻ kia động thủ và rồi như không đợi thêm được nữa, Bích Khương Tử trong hình dạng con sói liền tru lên một tiếng hú làm vang động cả cánh rừng, sau đó hắn co hai chân sau để lấy đà và lao về phía Chung Quỳ và đè lên Chung Quỳ khiến cho cả hai ngã ra đất một cái rầm, sau đó cả hai liền vật lộn một hồi.

Nhận thấy Chung Quỳ có sơ hở, Bích Khương Tử dưới hình dạng con sói liền há miệng để lộ ra bộ hàm với những chiếc răng nanh sắc nhọn, hắn liền nhắm vào khuôn mặt của Chung Quỳ mà ngoạm xuống.

Thấy vậy, Chung Quỳ liền nhanh chóng dùng tay mà đỡ lấy cái nhát cắn toàn răng nanh kia của Bích Khương Tử một cái phập và đã khiến cho Chung Quỳ bị thương, máu huyết đã chảy ra như nước lã nhưng Chung Quỳ vẫn cố gắng chịu đựng nhát cắn, Chung Quỳ vẫn nói to:

- Hừ!!! Tưởng cắn ta mà ta sợ sao, cứ cắn đi, da thịt ta đây dày lắm mà mùa này cũng ngon lắm đó, ngươi không làm gì được đâu!!!

Nhưng chỉ được một lúc thì như không chịu đựng được nữa thì Chung Quỳ liền dùng sức mà hất văng Bích Khương Tử khiến cho hắn bay ra một góc, rồi hắn quay về phía bọn Nguyễn Hoàng Dương rồi gắt:



- Sáu tên các ngươi còn ngồi đực ra đó, ra mà giúp ta đi!!!

Na Tra mặt không đổi sắc:

- Có người bảo là vướng tay vướng chân ngài cơ mà, nên thôi ngài cứ tiếp tục tập thể dục đi!!!

Chung Quỳ nghe xong thì giận lắm, hắn liền nói:

- Được... được vậy thì chào... ta về.....!!!

Nghe xong thì Tuấn Anh lúc này đã về trạng thái đỉnh phong, hắn ngay lập tức lao lên mà vuốt mông ngựa:

- Chung Quỳ tướng quân, huynh đài bớt giận, bọn ta tới đây!!!

Tuấn Anh vừa dứt lời thì cả đám liền lao lên trợ chiến cho Chung Quỳ, cũng đúng lúc Bích Khương Tử đang lao lên, Chung Quỳ thì đang ở trạng thái khổng lồ nên là chủ công, hắn với nhiệm vụ đánh chặn tất cả các đòn hiểm từ phía Bích Khương Tử, còn Tử Lam, Tịnh Hòa và Kiến Phương thì phụ trách việc đánh lén.

Khải Vũ với đại đao trong tay thì đang đứng ở vị trí cao mà chờ đợi thời cơ để ra đòn quyết định và Na Tra thì do có phong hỏa luân nên bay phía sau để đỡ những đòn hiểm cho Chung Quỳ, sau một lúc đánh đấm thì Chung Quỳ vừa đẩy được Bích Khương Tử ra thì thấy Tuấn Anh đang đứng ở phía sau mình, hắn liền gắt:

- Tên lười kia, còn không mau đánh!!!

Tuấn Anh chỉ cười rồi nói:

- Đại huynh, ta có quà cho huynh này!!!

Vừa dứt lời thì Tuấn Anh ném kim long châm về phía Chung Quỳ, Chung Quỳ thấy vậy thì bắt lấy, hắn vẫn chưa hiểu cái gì liền hỏi:

- Ngươi đưa ta cây kim của ngươi làm gì, khâu áo sao???

Tuấn Anh lập tức trong miệng niệm chú ngữ và cây kim long thần châm theo tiếng chú ngữ từ phía chủ nhân thì to ra và dài ra, thoáng cái Chung Quỳ bắt lấy, khi đã cảm thấy vừa tay, Tuấn Anh liền hô lên:

- Để cho huynh đập đó!!!

Chung Quỳ cười lớn:

- Hảo binh khí, vừa tay ta lắm!!!

Vừa dứt lời, Chung Quỳ liền vung cây kim long châm rồi quét ngang một cái rồi theo đà đó mà đập thẳng vào cái mõm của Bích Khương Tử đang trên đà lao tới và khiến cho hắn bị chấn động mạnh mà bay ra một xó.

Với đòn đánh vừa rồi của Chung Quỳ dường như đã khiến cho hắn bị choáng rồi yếu đi và dần dần bị mất linh lực mà thu nhỏ lại về chân thân, nhận thấy thời cơ ngàn năm có một đám người Nguyễn Hoàng Dương liền ngay lập tức phản công còn hai người Chung Quỳ và Na Tra thì do là chủ công nên đã rút ra để nghỉ.

Tịnh Hòa bên này thì lại dùng chiêu cũ, hắn dùng phần lưỡi hình trăng lưỡi liềm của thiền trượng mà ghì vào phần cổ của Bích Khương Tử đang nằm hấp hối mà ấn xuống, biết không phải đơn giản nên Tử Lam cũng lao tới rồi dùng phép mà triệu hồi một dòng nước tạo hình thành một sợi dây trói mà siết chặt cả người Bích Khương Tử lại rồi hắn đan chéo hai cây roi lại rồi cùng với Tịnh Hòa ghìm chặt Bích Khương Tử xuống.

Lúc này thì Bích Khương Tử đã hiện lại về hình người và lần này hắn đã không còn sức để mà phản công nên chỉ có thể vô lực giãy giụa mà chịu trận, Kiến Phương dùng phượng vân kích rồi đâm thẳng vào lưng của Bích Khương Tử khiến cho máu huyết của hắn phun ra và hắn cũng gào lên đau đớn, cảm thấy điếc tai Kiến Phương liền vận đánh một luồng trấn hồn chưởng vào mồm của Bích Khương Tử cho hắn im, bên này Chung Quỳ vừa tu rượu xong, hắn thấy vậy thì nói gì đó với Na Tra rồi sau đó hắn nói với năm người:

- Hầy!!! Bây giờ là việc của các ngươi, dù sao thì ta cũng cảm ơn vì nhờ có người mà ta lâu lắm mới được thống khoái như này, ta và Tam thái tử về!!!

Nói xong thì cả năm người liền có những cử chỉ để tạm biệt cả hai, thấy vậy thì cả Chung Quỳ và Na Tra cũng mỗi người một hướng mà đi nhưng chỉ được khoảng mười giây sau thì từ dưới đất Chung Quỳ lại hiện một nửa người lên mà nói:

- Suýt quên!!! Nhớ bảo lão sư phụ các ngươi trả nợ cho ta!!!

Nói xong thì lần này Chung Quỳ đi hẳn!!!

Tuấn Anh lắc đầu ngao ngán phải nói là đến chịu với lão sư phụ của mình bỗng một tiếng nói của Kiến Phương kéo hắn về thực tại:

- Lên đi!!!

Lúc này thì Kiến Phương đã dựng người Bích Khương Tử lên, hiểu ý Tuấn Anh liền vận lực vào kim long châm khiến cho cây châm tỏa ra một luồng sáng ánh kim và rồi hắn lao lên mà nện thẳng xuống đầu của Bích Khương Tử và khiến cho hắn vỡ toác một nửa cái đầu...

Và chỉ cần có thế, Khải Vũ cũng ngay tức khắc lao xuống mà chém thẳng vào yết hầu của Bích Khương Tử và một dòng quỷ huyết nóng hổi vẫn còn bốc khói lên và đầu hắn thì rơi xuống mà lăn lóc ở một nơi còn thân thì ở một chỗ và Bích Khương Tử một đời oanh liệt đã đi chầu lão Diêm....
« Chương TrướcChương Tiếp »