Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Việt Kiều Nam Nhân Náo Loạn Cửu Giới

Chương 30: Manh Mối Đầu.(3)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ba người vừa đi nhưng cũng không quên cảnh giác xung quanh, phòng khi có kẻ bất ngờ đánh lén, đang đi thì Tuấn Anh bất giác nghe thấy có tiếng động ở bên bụi cây ở phía bên trái lại thêm cái cảm giác như có kẻ theo dõi ba người mình, hắn liền khẽ ra hiệu cho hai người Khải Vũ và Kiến Phương dừng lại để xem xét xem là kẻ nào chán sống...

Hiểu được ý của huynh đệ, hai người Khải Vũ và Kiến Phương bên này cũng dừng lại rồi cầm chắc viễn long đao và phượng vân kích trong tay để đề phòng kẻ lạ mặt kia công kích bất ngờ, còn về phía Tuấn Anh thì hắn cũng triệu ra kim long châm rồi từ từ từng bước tiến lại gần chỗ bụi cây đang phát ra tiếng động sột soạt.

Bên trong bụi cây thì nhân vật này vẫn chưa biết có khách tới chơi thì vẫn đang rung lắc khiến cho một vài chiếc lá rơi rụng xuống lả tả, bỗng cảm thấy như có ai đó đang tiến đến gần thì kẻ đó giật mình, rồi từ trong bụi cây lao vụt ra một bóng ảnh đen xì khiến Tuấn Anh đang tới gần cũng phải giật mình, không kịp phản ứng mà đứng hình mất mấy giây.

Đến khi hắn định thần lại rồi ngoái đầu lại nhìn thì thấy Khải Vũ và Kiến Phương đã chặn lại được bóng ảnh đen xì đó, đến khi nhìn kỹ lại thì nhận ra đó là một con mèo đen xì với đôi mắt sáng rực một màu tím đậm kỳ lạ và nó đang nhìn cả ba người với tất cả sự thù địch cùng với tiếng kêu "méo... éo... éo....."" rợn người, dựng hết tóc gáy.

Lại nói thêm về bạn mèo đen này thì nếu như nó nhảy ra một mình và trên người nó bình thường thì ok, ba người có thể để nó chạy đi được nhưng đáng tiếc là con mèo đen này đen đúng như màu lông của nó vì lúc này trong miệng nó vẫn còn ngậm một chiếc đầu lâu trắng nhỏ và theo như nhìn nhận của ba người thì đó chính là đầu lâu của một người, hay chính xác hơn là cái sọ của một thai nhi hoặc một em bé xấu số nào đó, người bình thường nhìn qua thì cũng thừa biết cái đầu lâu đó là của một em bé có thể là chưa đầy một tuổi, Khải Vũ nhìn vậy thì không nhịn được nữa mà sôi hết cả tiết lên giận dữ quát:

- Nếu mày là mèo hoang bình thường mà tự thân tu luyện thành tinh thì ok, bọn ông đây sẽ không làm khó dễ mà cho ngươi đi nhưng con mẹ nhà mày, mày dám tu tà bằng cách ăn thịt người mà tu luyện thì hôm nay nhân phẩm của mày cũng đen như như lông mày thôi!!!

Như nghe hiểu được tiếng người, con mèo đen liền nhả cái đầu lâu trẻ con xuống đất cái cộp rồi nó xù dựng đứng bộ lông lên, nhe nanh mà gầm gừ nhằm ra sức đe dọa ba người và cũng không quên khè lên một tiếng để lấy uy rồi mới bắt đầu tìm đường hòng tháo chạy khỏi ba thằng rảnh háng phá vỡ việc tốt trước mặt.

Thấy được ý định của con mèo tinh như vậy, Khải Vũ nhếch mép cười khinh thường rồi quay sang nhìn hai người Tuấn Anh và Kiến Phương thì thấy cả hai đều gật đầu, đã thừa hiểu ý nhau, cả ba không ai bảo ai liền vung tay bắt quyết rồi đánh ra ba luồng chưởng ác ngũ lôi trong bộ 36 phép thiên cang để tấn công con mèo tinh nhằm trả thù cho đứa bé xấu số kia.

Lại nói thêm là nếu một vị tu tiên giả ở cảnh giới địa tiên trở xuống thì khi thi triển phép này thì có thể làm tổn thương hoặc trực tiếp gϊếŧ chết đối tượng mà người đó nhắm tới, vì vậy một chưởng này của một tu tiên giả với cảnh giới thượng đẳng tiên cũng đã có thể nói là đủ nhưng thực tế là thừa, thừa rất rất nhiều để gϊếŧ chết một con mèo tinh mới bước đầu thành tinh do tu tà này cả ngàn vạn lần.

Kết lại, phải nói là nhân phẩm của con mèo đen này đen y như cái tiền đồ chị Dậu, còn con mèo đen kia thì mặc dù nó khi rơi vào hoàn cảnh này thì đã xác định là hôm nay sẽ là ngày hóa kiếp của nó nhưng hôm nay lại phải đích thân ba vị tu tiên giả với cảnh giới thượng đẳng tiên đã trực tiếp liên thủ để dồn lực từ ba chưởng này vào một để trực tiếp cho nó thăng thiên.

Mắt thấy một luồng bá lực đánh tới, biết không còn đường lui khi đang ở trong vòng vây của ba người và lại còn không thể phản kháng lại để phản đòn lại với bất kỳ một ai trong ba người, con mèo tinh hết cách đành phải tự bạo thân thể để nhằm mục đích giữ phần hồn được nguyên vẹn nhưng nhân phẩm à nhầm phải là miêu phẩm của nó phải nói là quá nhọ vì nó chưa kịp tự bộc phát hết toàn bộ tà khí trong thể nội của mình thì đã lãnh trọn một luồng chưởng với sức công phá vô cùng to lớn từ phía ba người Nguyễn Hoàng Dương và kết quả là nó đã hồn phi phách tán, thần hồn câu diệt....

Giải quyết xong xuôi thì cả ba người cũng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, Khải Vũ ngẩng đầu lên ngước nhìn bầu trời đêm rồi khẽ thở dài, Tuấn Anh thì cũng như vậy nhưng bất chợt hắn quay sang nhìn lại vào chỗ bụi cây vừa rồi thì như nhớ ra cái gì, hắn liền nói với hai người Khải Vũ và Kiến Phương:

- Hai cậu, nếu con mèo tinh kia chỉ ngậm cái đầu lâu của đứa trẻ thì phần còn lại của đứa trẻ đâu???

Kiến Phương cũng hiểu ý thì cũng đưa mắt nhìn về phía bụi cây kia, hắn tiến lại gần chỗ bụi cây rồi giơ tay định chỉ thì Tuấn Anh cũng gật đầu, còn Khải Vũ thì thấy hai huynh đệ mình như vậy thì cũng hiểu ra điều gì đó, hắn liền cầm cái đầu lâu đứa trẻ xấu số nằm lăn lóc bên cạnh một vệt cỏ cháy và đó chính là chỗ mà con mèo đen kia bị cả ba người gϊếŧ chết.

Hắn tiến lại chỗ hai người rồi cả ba cùng tiến lại gần bụi cây, cùng lúc tại cổng trời, cả thiên đình đang ngó xuống bật chế độ hóng để xem ba người Nguyễn Hoàng Dương tìm được cái gì thì Hoàng Quy lão nhân liền đưa tay ra phía sau ngoắc ngoắc tay ra hiệu cho tên Lôi Công đứng gần đó tới rồi chờ hắn đến sát bên mình rồi lão nói:

- Ngươi quan sát kỹ, một lúc nữa ngươi thấy ba tên đồ đệ của ta vén bụi cây kia ra ngươi hãy đánh xuống một tia sét để soi sáng cho chúng nhìn rõ bên trong!!!

Lôi Công nghe xong thì cảm thấy khó xử, đưa mắt liếc qua phía Ngọc Hoàng mà gãi gãi đầu:

- Tiền bối à, tạo sét thì tôi tạo được nhưng mà sếp lớn thì...



Chưa nói dứt lời thì Ngọc Hoàng quay sang rồi gắt:

- Hôm nay Hoàng Quy đại tiên làm chủ, ngươi cứ theo lệnh ân sư mà làm, có ông ta ở đây ra lệnh thì ngươi không phải xin phép ta!!!

Dứt lời Ngọc Hoàng liền quay lại xem tiếp xem bên dưới nhân gian có gì, còn gã Lôi Công bên này nghe xong thì cũng rõ lệnh như vậy thì hắn cũng vui vẻ gật đầu đáp ứng, đúng lúc hai người Tuấn Anh và Kiến Phương cũng vừa vén bụi cây ra thì trên này, Lôi Công liền lập tức chỉ tay xuống phía dưới trần gian một cái thì một luồng sét sáng rực phóng thẳng ra, xé toạc bầu trời đêm và chừng đó đã giúp cho ba người Nguyễn Hoàng Dương nhìn rõ được bên trong bụi cây đó.

Khải Vũ ngó lên trời rồi cười như đa tạ Lôi Công đã phóng sét xuống mà không biết đó chính là lệnh của sư phụ mình, xong hắn liền ngó vào trong bụi cây thì lúc này cả ba người như chết lặng đi vì trước mặt họ, dưới cái luồng sáng của những tia sét của Lôi Công thì mở ra là hàng ngàn hàng vạn bộ xương khô.

Tuấn Anh và Khải Vũ thấy cảnh này thì cứng họng, không nói được gì, còn phía trên cao thì không rõ những tiếng chim lợn từ đâu bay tới xung quanh khu rừng đang kêu lên eng éc khiến cho mọi thứ vô cùng tang tóc, đám thần tiên trên thiên đình khi nhìn xuống cả thiên đình như chấn động, Ngọc Hoàng vô cùng giận dữ, hắn liền đập hai tay vào nhau nói:

- Là kẻ nào dám làm ra việc này.....

Cả đám thần tiên nhìn thấy cảnh tượng này thì cũng như chết lặng đi, không ai nói với ai câu nào, còn dưới trần gian thì lúc này Kiến Phương cũng lấy lại bình tĩnh, hắn liền dùng phép để gọi các vị âm thần lên dương gian để giải quyết, bất chợt hắn nghe thấy một tiếng cười vô cùng ma mị vọng lên từ nơi vô định nào đó, hai người Tuấn Anh và Khải Vũ đang phân thần cũng nghe thấy:

- "Khà... khà... khà...""

Cả ba người liền quay đầu lại nhìn xem là ai thì thấy trên một mỏm đá cao phía xa xa cả cây số có thấp thoáng dáng hình một người ăn mặc như người của thời phong kiến, bóng hình mờ ảo thoắt ẩn thoắt hiện, cả ba dù mở ra thiên nhãn để nhìn về phía kẻ đó nhưng vì tên này lại ở trong bóng tối nhưng quái lại là cả ba dù có mở ra thiên nhãn thì ba người dù cố gắng thế nào vẫn không thể nhìn ra được chân thân của hắn mà chỉ có thể biết được kẻ này có dáng người gầy dong dỏng, có búi tóc, sau lưng hình như còn đeo hai thanh kiếm hay roi gì gì đó, còn tay trái hắn thì chắc đang cầm một cây phất trần, kẻ đó với cái giọng khàn khàn nói:

- ""Ba tên học việc các ngươi, xem nào à thì ra là cảnh giới thượng đẳng tiên, lại là đồ đệ của Hoàng Quy lão nhân.....""

Tuấn Anh không chịu được giọng nói đó thì gắt:

- Ngươi đứng trên đó thì nói chuyện cái con mẹ gì, có giỏi thì xuống đây solo!!!

Nghe xong tên kia chỉ cười:

- Ngươi sao, mà nói thật là cả ba người các ngươi liên thủ lại cũng không phải là đối thủ của ta đâu!!!

Kẻ đó vừa dứt lời thì ngay lập tức một đám hắc vụ từ đâu xuất hiện bao quanh lấy hắn rồi biến mất nhưng lời nói khàn khàn của kẻ đó thì vẫn còn vọng lại từ bốn phía:

- "Các ngươi chưa đủ mạnh đâu... cố mà tu luyện thêm đi rồi biết đâu sẽ có ngày ta sẽ tự mình tới tìm và gϊếŧ các ngươi......"

Còn về phía Hoàng Quy lão nhân cùng với các vị thần tiên thì sau khi nghe được lời nói của kẻ đó thì tỏ ra đăm chiêu, Thái Bạch Kim Tinh đứng gần lão liền hỏi:

- Đó là....



Không để Thái Bạch Kim Tinh nói hết, lão với vẻ mặt đăm chiêu gật đầu đáp:

- Hắc minh ẩn sĩ Kiểm U......

Lão nói ra cái tên đó thì cả thiên đình như chết lặng, còn bên dưới thì Kiến Phương biết gã này tương lai sẽ có ngày gặp lại thì cũng chỉ khẽ lắc đầu rồi gọi lên dương gian một đám âm thần để dọn dẹp cái đống hài cốt kia đi, còn Tuấn Anh thì thắc mắc không biết vì sao tên bí ẩn kia lại có thể nhìn ra được cảnh giới của ba người mình.

Khải Vũ thì vừa trả lại cái đầu lâu của đứa trẻ xấu số về đúng vị trí mà nó cần ở để cho đám âm thần bên dưới lên dọn dẹp rồi liền dùng phép gọi nước lên để rửa tay, thấy mọi thứ đã xong xuôi thì cả ba người liền không ai bảo ai mà cùng tiến về phía trước mà đi tiếp để tìm ra kẻ đứng sau tất cả.

Cả ba người vừa đi vừa nói lên suy nghĩ của mình, đang bày tỏ ý kiến của mình bỗng nhiên Khải Vũ như cảm nhận được điều gì đó đang tiến đến gần chỗ của ba người, hắn liền lên tiếng:

- Hai cậu, dùng phép ẩn hình đi!!!

Hai người Tuấn Anh và Kiến Phương hiểu ý, liền ngay lập tức vận phép rồi thân ảnh của cả ba liền ẩn đi biến mất vào hư không và vẫn không quên kết nối thần thức với nhau để tiện liên lạc, Khải Vũ lại nói trong thần thức:

- "Hai cậu có nghe thấy gì không???"

Tuấn Anh tỏ vẻ như khó hiểu:

- "Chả nghe thấy gì???"

Hai người Khải Vũ và Kiến Phương nghe xong thì suýt ngất, Khải Vũ gắt:

- "Trời ạ!!! Con lạy bố, đến lúc này bố còn đùa được, bố dùng thuật thiên thính hộ con với ạ và nó không ở trong bộ 108 phép thiên cang địa sát mà sư phụ dạy cho đâu!!!"

Tuấn Anh cười trừ rồi cũng thi triển pháp thuật, vừa thi triển xong thì hắn cũng nghe được hàng loạt những tiếng bước chân rầm rập liền nói:

- "Tôi nghe được khá nhiều bước chân, có vẻ như chúng là một đội lính, đang tiến về phía mình, hai cậu chuẩn bị nghênh địch!!!"

Cả ba người sau đó liền đứng nép vào một thân cây cổ thụ lớn để chờ đợi xem xét tình hình và cũng không phải chờ đợi quá lâu, chỉ năm phút sau, một đoàn binh lính à không phải là đoàn quân cương thi đang đi qua vùng đất trống nơi cả ba người đang đứng và có vẻ như là sẽ tiến thẳng về phía rừng xương mà lúc trước ba người Nguyễn Hoàng Dương vừa ở đó.

Đoán rằng có khả năng bọn cương thi thi này sẽ tới đó để hút trướng khí từ những bộ hài cốt kia, đang nghĩ cách đánh sao cho nhanh thì dần dần xuất hiện trong không gian yên tĩnh là những bước chân dồn dập và rồi trước mặt cả ba người là một đội quân đếm sơ sơ cũng rơi vào khoảng hơn 5000 tên cương thi.

Tuấn Anh giật mình bởi không biết đám cương thi này từ đâu tới lại nhiều đến vậy, quan sát kỹ rồi nhắc nhẹ hai người huynh đệ dùng thuật để che giấu đi khí tức vì hắn quan sát thì thấy mũi bọn cương thi này hay vểnh lên hít hít ngửi ngửi gì đó trong không khí và hắn đoán chắc rằng mũi của bọn chúng còn có khi thính hơn chó, Kiến Phương nghe xong những đánh giá đó thì cũng ngó ra xem xét để đánh giá lũ cương thi, nhìn thoáng qua một lúc hắn cũng truyền âm lại:

- "Lũ tép riu thôi, tôi đoán thực lực của 4998 tên cương thi đó cũng chỉ là khoảng hoạt thi đến cán thi là cùng thôi nhưng còn hai tên chỉ huy dẫn đầu cả đám, tôi nghĩ là hai thằng này có ý thức nhưng cấp bậc cũng chỉ đến được nhược thi là max nhất cho hai tên đó lắm rồi!!!"
« Chương TrướcChương Tiếp »