Lão Quân vừa bước ra khỏi Lăng Tiêu bảo điện thì điều đầu tiên đập vào mắt lão là cảnh tượng ông bạn già Hoàng Quy lão nhân đang ngồi dựa cột mà tu rượu ừng ực và hình như lão cũng đang chọc ghẹo một số cô tiên nữ vừa từ bên trong Linh Tiêu điện đi ra.
Những giọt rượu lão tu vẫn còn đọng lại từng giọt trên bộ râu dê đã bạc màu của lão, nhìn lại thì thật là mất đi một hình tượng một vị tiên nhân cốt cách đạo mạo trong mắt khá nhiều người.
Lão Quân thấy cảnh tượng đó thì sững người há hốc mồm, còn về hai đứa đồng tử của lão thì đưa tay che miệng mà cười hả hê, thấy vậy Lão Quân liền bảo hai đứa đồng tử kia quay về Đâu Suất cung.
Hoàng Quy lão nhân đang phê thì bất giác nhìn thấy Lão Quân vừa ra từ Lăng Tiêu điện cùng với vẻ mặt sững sờ, lão ta cũng nhanh chóng liền đẩy một tên lính canh cổng thiên đình vì say rượu mà đang gối đầu lên đùi lão mà ngất khiến hắn giật mình mở mắt, rồi sau đó lão mới đứng lên hướng về phía Lão Quân mà cười trừ vì lý do là chính lão đã chuốc say hắn mà không chỉ một mình hắn mà ba tên lính canh còn lại cũng bị lão chuốc say còn đang ngả nghiêng hết lên mà ngủ vì trận say bí tỉ này còn hai ả tiên nữ kia thì khi thấy Lão Quân bước ra cũng giật mình mà mau chóng chuồn đi, Hoàng đại tiên gãi đầu cười trừ:
- Hề hề, huynh đài đừng cười chê ta, huynh biết tính cách của ta như thế nào mà, thôi ta vào vấn đề chính, vậy tên nhóc Ngọc Hoàng kia quyết như thế nào??? Có theo ý của huynh không???
Lão Quân chưa kịp nói thì bỗng từ phía xa đằng sau lưng hai lão tiên đang bay tới một bóng ảnh cao lớn với khôi giáp bóng loáng, một tay hắn cầm theo tam tiêm thương nhìn qua thì người này vô cùng uy dũng thiện chiến, bay theo kẻ đó còn có một con chó với bộ lông vàng và đó chính là Hạo Thiên Khuyển, còn người bay tới không ai khác đó chính là Nhị Lang Chân Quân Dương Tiễn.
Hắn vừa hạ xuống cổng thiên đình thì vừa hay thấy bốn tên lính canh cổng đều đã say mèm như bị ai đó chuốc rượu mà đứng không cả vững.
Vốn không muốn dây dưa gì với ông bác Ngọc Hoàng nhưng sẵn tiện trong người đang nóng thì hắn liền nổi cơn tam bành nhưng khác ở đây, hắn không hề quát tháo như bao vị thần tiên đang giận dữ khác mà hắn dùng đến hành động.
Hắn liền nhấc chân trái lên rồi dậm xuống và một trận cuồng phong với quy mô nhỏ nhưng uy lực lại vô cùng khủng khϊếp đã khiến cho bốn tên lính canh phế vật đang trong cơn mê man giật mình mà tỉnh giấc mộng.
Cả bốn thằng đều tỏ vẻ vô cùng giận dữ, tay đang lăm lăm cầm chắc ngọn giáo đang định xông lên để xiên chết mẹ cái thằng bố láo mất dạy nào thì đen đủi quá, cả bốn tên lại bắt gặp ánh mắt sắc lẹm của Dương Tiễn đang đứng trước mặt khiến cho cả lũ liền cụp cái pha xuống mà giấu đi cơn giận dữ và chỉ biết cười ngượng, Dương Tiễn thấy cả bốn tên đang hùng hổ thì bị cụt hứng mà đều co vòi lại, Dương Tiễn nhếch mép cười khinh:
- Sao vậy, bốn tên phế vật các ngươi định bắt ta hả??? Được thôi, cả bốn tên các ngươi lên đi!!!! Ta sẽ chiều!!!!
Bốn gã lính đang tỏ vẻ lúng túng thì đột nhiên ba gã như có thâm niên liền lùi bước về phía sau và ở phía sau cả ba tên đó liền giơ chân đạp vào tên lính mới đang đứng trước và khiến hắn bất ngờ bị tiến lên phía trước, điều này đã làm cho hắn suýt ngã dúi dụi, lúc này chỉ cần nhìn qua thôi thì cũng có thể biết được hắn là tên thấp cổ bé họng nhất trong bốn tên và ba tên cấp cao hơn muốn hắn tiến lên để nộp mạng.
Tên lính lúc này mặt trắng bệch không còn một chút huyết sắc nào, hắn chỉ dám ấp úng nói nửa lời không thành tiếng:
- Dương Tiễn chân quân... đại nhân, xin ngài hãy tha cho bọn tiểu nhân một con đường sống.....
Dương Tiễn cười khinh:
- Ta tưởng bốn tên phế vật các ngươi chán sống rồi chứ, thôi cút hết đi, đừng để cho ta phải bắt gặp lũ phế vật các ngươi thêm một lần nữa... Còn không mau cút, hay lại để ta đổi ý!!!
Cả bốn tên đồng thanh nhưng lời nói lại lí nha lí nhí nói không ra hơi:
- Dạ đám tiểu nhân xin cút ạ!!!
Chờ bọn lính đi xong Dương Tiễn liền tiến về phía Lăng Tiêu điện thì hắn lại gặp hai người Lão Quân và Hoàng Quy thì liền tiến tới mà chắp tay tham kiến cả hai, bỗng Hạo Thiên khuyển nhìn Hoàng Quy lão nhân thì sủa lên, nhe nanh và gầm gừ lão như kẻ thù, thấy vậy Nhị Lang liền quay sang trừng mắt thì nó mới im, còn Nhị Lang đối với hai vị thì không giống như với đám lính kia, hắn liền chắp tay rồi hành lễ:
- Dương Tiễn xin bái kiến hai vị tiền bối!!!!
Lão Quân liền xua xua tay rồi nói:
- Nhị Lang, ngươi đã đến rồi thì không nên ở đây lâu, ngươi mau vào trong đi, Ngọc Hoàng đang chờ ngươi đó!!!
Dương Tiễn cũng gật gật đầu rồi đáp lại:
- Vậy thì Dương Tiễn xin cáo từ hai vị tiền bối!!!
Đang định đi vào thì bỗng Dương Tiễn lại thấy thiếu thiếu thứ gì đó, hắn liền chống cây tam tiêm thương xuống rồi ngó xung quanh rồi hớt hải tỏ ra vội vã chạy lại hỏi hai người:
- Xin hỏi hai vị tiền bối có thấy Hạo Thiên Khuyển của ta ở đâu không, vừa rồi nó còn đứng ở bên cạnh ta mà???
Nói xong hắn lại nhìn ngó xung quanh xem con chó đang ở đâu, Lão Quân nghe xong thì cũng nhìn ngó xung quanh nhưng cũng không nhìn thấy con chó. Duy chỉ có Hoàng Quy lão nhân vẫn ung dung tự tại như chưa hề có điều gì xảy ra cả, lão cũng giả bộ đi xung quanh như đang tìm kiếm con chó cho Nhị Lang nhưng thực sự đen cho lão.
Đường đi thì rộng thênh thang nhưng lão lại chọn đúng hướng Nhị Lang thần đang đứng mà bước qua, như cảm nhận được khí tức quen thuộc của Hạo Thiên Khuyển trên người của Hoàng Quy lão nhân thì Dương Tiễn liền kéo tay áo của lão lại rồi nói:
- Hoàng lão nhân, xin ngài hãy trả lại Hạo Thiên Khuyển cho ta có được không??? Ta xin ngài đó!!!
Nói xong hắn liền quỳ sụp xuống van xin vì hắn biết Hoàng Quy lão nhân là một lão già đầu mà lại hay làm việc không nghiêm túc nhưng vì hắn biết lão đầu này pháp lực cao thâm lại còn rất hay ưa nịnh, thích nghe lời hay ý ngọt nên hắn đã không ngại làm mất hình tượng dũng mãnh của mình chỉ để xin lại một con chó.
Nghe xong những lời nịnh nọt thì Hoàng Quy lão nhân giãy nảy lên vì sung sướиɠ, còn ở phía xa thì bốn tên lính canh cổng vừa rồi còn sợ Nhị Lang thần thì khi thấy hắn bị như vậy thì liền tỏ ra vô cùng khoái chí, nhìn cảnh Nhị Lang thần đường đường chính chính là một vị chiến thần với pháp lực vô song lại đang phải quỳ sụp dưới chân lão một lão già đầu mà cầu xin chỉ vì một con chó:
- ""Ha ha, các huynh đệ nhìn tên ba mắt đó kìa, hắn đang quỳ mà cầu xin lão già đó như một con chó, điều này cũng khiến cho ta hả giận nhiều rồi... dám hách dịch với bọn ta... cho chết.....""
Ba tên còn lại cũng đồng thanh cả lên:
- ""Đúng vậy!!!! Cho hắn chết đi, dám cậy lớn ăn hϊếp chúng ta à....""
Lúc này sau khi nghe những lời ngọt xớt từ cái miệng lưỡi của tên ba mắt cùng với những lời khuyên can của Lão Quân thì Hoàng Quy lão nhân cũng đành phải trả lại con chó Hạo Thiên cho hắn để hắn còn vào chầu Ngọc Hoàng cho xong đi mặc dù lão không cam lòng.
Sau khi trả lại chó cho Nhị Lang thì Hạo Thiên khuyển nhìn thấy lão như kiểu là hổ vậy, nó cứ co rúm lại không dám sủa mà chỉ ư ử trong mồm. Chờ cho cả hai đi khuất vào trong điện thì lão liền ngồi sụp xuống mà than với Lão Quân như chưa bao giờ được than vãn như một đứa trẻ con:
- Hayza!!! Tại Lão Quân huynh hết đó, nếu huynh không cản ta thì bây giờ ta đã có mồi để nhậu rồi, từ lâu ta đã muốn thử miếng thịt của con thần khuyển đó, xem nó có giống cẩu khuyển dưới trần gian không!!!
Lão Quân lắc đầu ngán ngẩm đáp lại lão:
- Thôi có lẽ ta nên đi thôi, huynh cũng nên đi đi để mà thực hiện những gì mà huynh đã nói trên đường lên đây với ta, nếu tìm được thì ta sẽ tới để uống với huynh một bữa....
Hoàng Quy lão nhân nghe xong liền đứng bật dậy rồi nói:
- Suýt chút nữa thì ta lại làm hỏng việc lớn, thôi tạm biệt huynh, bây giờ ta sẽ đi tìm cái lão Xích Cước bụng phệ kia để đi thăm dò, cáo từ!!!
Lão Quân nghe xong liền chắp tay cáo từ và rồi hai lão già đường ai nấy đi, ngay sau khi từ biệt Hoàng Quy lão nhân thì Lão Quân liền lập tức bay trở về Đâu Suất cung, lão vừa vào tới Đâu Suất cung thì ngay lập tức lão đã sai hai đứa đồng tử của mình đốt lửa lò bát quái lên:
- Tiểu Kim, Tiểu Ngân, hai đứa các con hãy giúp ta đốt lửa trong lò bát quái lên và chờ ta đi lấy nguyên liệu!!!
Hai đứa tiểu đồng liền nói:
- Vâng thưa sư phụ!!!
Nói xong và để chờ đợi đủ 7 ngày 7 đêm để lò bát quái nổi lửa, lão liền đi vào phòng riêng của mình để mà tĩnh dưỡng thần lực, sau năm ngày thì lão cũng tỉnh dậy, sau đó lão đi loanh quanh trong cung mà bấm độn tính toán và khi lão đi qua đám tọa kỵ thì lão liếc nhìn về phía con thanh ngưu đang bị cột trong chuồng và được hai đứa đồng tử khác trông coi.
Như đã biết được một điều gì đó từ con thanh ngưu này sẽ xảy ra trong tương lai rồi lão nhìn nó một lúc rồi thở dài, sau đó mới quay đi và có vẻ như lão sẽ phải xuống trần một lần nữa và trước khi đi lão liền dặn lại hai tên đồng tử:
- Hai đứa các ngươi trông cung cho ta cẩn thận, hai ngày sau ta sẽ trở lại....
Hai đứa đồng tử liền đáp ứng lão, mà như mọi người đã biết thì hai ngày trên thiên đình đối với thần tiên thì trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng vậy nhưng hai ngày ở thiên đình mà so với nhân gian thì đó là thời gian tận hai năm nên có lẽ chuyến đi xuống trần lần này của lão không chỉ tìm nguyên liệu mà còn có vụ gì để "đập phá" nhân gian một trận và người sẽ ""đập phá"" với lão ngoài mấy vị tiên bụng bự ra thì có lẽ chắc chắn sẽ còn có cả phần của Hoàng Quy lão nhân trong đó!!!
----------------
Sau khi tới trần gian khoảng hơn một năm rưỡi và làm xong một số công sự, Lão Quân liền ngay lập tức bay lên một ngọn núi cao rồi đứng trên đó một hồi lâu rồi lão mới rút ra từ tay áo bên phải là một chiếc bàn tính, lão tính nhẩm trong đầu và tiến về phía nam chân trời.
Khi tới nơi cần tới, đó chính là cái hố đen mà người trần không thể nhìn thấy bằng đôi mắt thịt, cái hố đen đó đang phát ra từng luồng quỷ khí vô cùng mạnh, nhận thấy không thể để lâu, lão liền bắt đầu làm phép trấn khí.
Sau một hồi mà đến cả một vị tiên đạo pháp cao thâm như lão cũng phải chảy cả mồ hôi hột, sau một hồi thì lão do đã hết pháp lực thì thở dài ngao ngán rồi bấm đốt tay và khi tính ra điều gì đó, lão nói thầm trong miệng mình:
- Ayza!!! Một mình ta không thể trấn áp cái hố này, theo như ta tính thì sau 1362 năm nữa mới có thể có người trấn áp ngươi "bạn cũ" ạ!!!
Nói xong Lão Quân rút ra từ tay áo một chiếc vòng bạc nhỏ - kim cang trát rồi ghé miệng như nói với nó:
- Có lẽ ta sẽ để lại ngươi ở đây và tạo một vòng phong ấn cho ngươi, hãy cố gắng đợi ta 15 năm nữa, chỉ 15 năm nữa thôi ta sẽ thu ngươi về!!!
Dường như kim cang trát có linh tính, nó liền phát sáng một luồng ánh bạc mỏng manh như cố ý không chịu, mặc dù không hề muốn xa bảo bối nhưng sau đó lão vẫn đành phải cắn răng và bắt đầu làm phép để trấn áp tà khí và đặt kim cang trát xuống để tạo kết giới trong vòng bán kính tầm ba trăm thước, xong xuôi tất cả lão liền khẽ gật gù rồi phất áo bay đi.
Trở lại Đâu Suất cung, hai đứa đồng tử của Lão Quân đang hì hục thêm các loại tiên liệu để nhóm lửa, cùng lúc Lão Quân sau khoảng hai ngày đã đi lấy đủ vật liệu về để làm thiên kim đan. Sau khi cho các loại vật liệu có sẵn vào lò bát quái và khi có được đầy đủ tất cả nguyên liệu cần thiết thì đúng lúc này Lão Quân lại bấm độn, khi đã căn được giờ đẹp thì lão bắt đầu luyện hóa đan dược.
Sau một canh giờ lão liền để cho hai đồng tử của mình là Tiểu Kim, Tiểu Ngân cùng với lò bát quái đi vào trong tấm Thiên Họa đồ trong vòng 15 ngày. Bên trong thế giới Thiên Họa đồ, hai đứa đồng tử của Lão Quân đang liên tục thổi lửa thì thì bỗng từ đâu một con kim thiền như bị cuốn hút bởi ánh lửa nên nó đã bay thẳng vào trong lò mà không một chút nghĩ ngợi mà chỉ để thỏa mãn cơn thèm thuồng ánh lửa.
Sau một lúc khá lâu và nó có vẻ như có thể chịu được sức nóng của thái dương chân hỏa và nó càng bay gần vào một bên thiên đan nhưng đen cho nó là khi vừa chạm vào viên đan con kim thiền đã bị hút vào và tạo thành một viên thiên kim thiền niên đan nhưng lại không ai để ý tới sự thay đổi đó kể cả một người luôn cẩn thận và kỹ tính như Lão Quân.
Sau đúng 1500 năm trong Thiên Họa đồ tức chỉ có 15 ngày trên thiên đình, Lão Quân quả nhiên đã mang ra hai viên thiên kim đan, một bạc; một vàng, sau đó lão giao lại hai viên đan cho một tiểu đồng là Tiểu Kim và nói:
- Con hãy đi theo ta!!!
Lão quay sang đứa còn lại:
- Còn Tiểu Ngân con thay ta trông chừng trong cung!!!
Tiểu Ngân đáp:
- Vâng thưa sư phụ!!!
Sau khi dặn dò xong, lão cùng Tiểu Kim nhanh chóng phi hành xuống trần, trên đường phi hành lão vẫn liên tục làm phép để thêm thắt vào hai viên thiên kim đan những gì quý giá nhất của trời đất.
Nhưng đúng lúc này một hắc ảnh đã để ý tới hai người Lão Quân, chờ đúng lúc lão và tên tiểu đồng dừng lại dưới chân núi Thái Sơn để thêm vào hai viên đan hai giọt "hồng hải sơn thủy" dưới hang đá, đây chính là hai giọt nước từ sau thời thượng cổ chi chiến và nó là hai giọt nước mắt của Nữ Oa năm xưa rơi xuống núi Thái Sơn sau khi nàng vá lại được bầu trời do tên ngu ngốc Cộng Công để lại.
Nhân lúc hai thầy trò đang lấy nước thì bỗng một tiếng chú ngữ vang to lên từ phía sau hai người Lão Quân:
- "Ám kim phong lệnh"... khai...!!!