Chương 92: Sóng ngầm 2

Cảm ơn Nguyễn Thiên đề cử và tặng quà!

- ---------

“Hoàng ái khanh,

Ngươi sao vậy?”

- Lưu Hoành nhíu mày nhìn Hoàng Hùng.

Hoàng Hùng đang chờ hắn hỏi, lập tức biểu lộ bừng tỉnh sau cơn thất thần:

“Bệ hạ thứ tội,

Tin này thật quá đáng sợ,

Thần nhất thời không thể tiếp thu!”

Lưu Hoành cười khẩy chế giễu:

“Hoàng ái khanh nói đùa,

Nhà họ Hoàng cũng là gia tộc lớn.

Trong nhà tất nhiên nuôi không ít tư binh.

Làm gì đến nổi hoảng sợ như vậy!?”

Hoàng Hùng biết tên này thỉnh thoảng sẽ phát bệnh quân thần, muốn đe mình, thế là phối hợp Lưu Hoành, sợ sệt cúi đầu:

“Oan quá bệ hạ!

Phương nam hoang dã mười phần, hung thú tràn lan, cọp beo giữa đường, thương long chặn sông.

Nhà thần xuất thân buôn bán, đi lại đường xa hiểm trở, không thể không mời mọc một chút thuật sĩ giang hồ bảo vệ.

Cũng may có bệ hạ nhân từ, lấy thần uy chấn nhϊếp đám đạo chích Ô Giang hội, trả lại phương nam một mảnh an bình.

Nhà thần hiện giờ đã không cần bao nhiêu tư binh, hầu hết võ lâm nhân sĩ đều đã giải tán, ngặt vì bọn họ không quen làm lụng, chỉ có một chút đạo thuật giang hồ, cho nên mới tự chủ gia nhập Hồng Nghĩa đường làm một số nhiệm vụ phù hợp bản thân.

Kỳ thực đều là người tự do, không nhận nhà thần trói buộc.

Nào giống đám thế gia nhắc đến trong thư này?

Trung Nguyên ở gần thiên tử, có hào quang của bệ hạ soi sáng, vừa văn minh phát đạt chẵng có hung thú dám quấy rầy, cũng thịnh thế an bình không có đạo tặc hoành hành tác quái.

Bọn họ vậy mà bí mật nuôi dưỡng mấy chục vạn người.

Ý đồ gì đây?

Lại còn tụ tập cùng một chỗ.

Bất kể lý do thế nào cũng thật là khi quân vậy!”

Lời lẽ không chỉ khéo léo tâng bấc Lưu Hoành, còn mắng xéo kẻ thù chính yếu không đội trời chung của hắn là thế gia, có thể nói là trúng tim đen hai lần.

Lưu Hoành được đưa đẩy lên trời, thỏa mãn gật đầu, ý cười đầy mặt, đang định tự hào vài câu, ai ngờ đảo mắt liền bắt gặp ánh nhìn hầm hừ của Tả đạo nhân liền hết cả hứng:

“Hoàng ái khanh mau đứng dậy,

Trẫm nào có ý trách khanh.

Triệu kiến ái khanh là muốn bàn tính kế sách ứng đối.

Hà Bắc hiện thời đã không có bao nhiêu tai mắt của trẫm, tất cả dồn hết vào Nghiệp thành, mà Trương Phần coi bộ đã phản, không trông cậy vào được, thậm chí phải đề phòng.

Chỉ có ngươi có thể liên hệ Trương Giác, là chìa khóa giải quyết việc này!”

Hoàng Hùng xem chừng Lưu Hoành đã có kế mưu, liền giả bộ ngu:

“Thần xưa nay chỉ giỏi chút âm mưu vặt vảnh, đối với chuyển binh gia đại sự thì không biết bao nhiêu.

Sự việc lần này trọng đại cấp thiết, chỉ sợ không thể kịp thời nghĩ kế cho bệ hạ!”

Lưu Hoành lần nữa cảm ngộ trí tuệ vô địch của mình, cười lắc đầu:

“Hoàng ái khanh chớ âu sầu,

Ngươi lần đầu đối mặt việc này, còn chưa kịp quen thôi.

Trẫm cùng thế gia đánh cờ đã lâu, sớm đã tường tận năng lực và phương thức hành động của chúng.

Ngươi chỉ cần phối hợp trẫm là được.

Tiện thể học hỏi thêm, sau này giúp trẫm cáng đáng một phương.

Trẫm rất coi trọng ngươi!

Chớ làm ta thất vọng!”

Hoàng Hùng vội vàng biểu lộ mừng vui tạ ơn rối rít, khiến cho Tả đạo nhân tặc lưỡi thở dài lắc đầu không thôi.

- ----------

Hoàng Hùng rời đi để cho Kiển Thạc có chút mất hứng chẵng còn thiết tha gì buổi diễn võ nữa, bởi vì hắn bày đặt ra những việc này cốt yếu là để khoe khoang trước mặt Hoàng Hùng cộng thêm làm thân, nhờ đó được đến càng nhiều coi trọng từ Lưu Hoành.

Mặc dù vậy Kiển Thạc cũng không rời đi lầu quan sát bởi vì hắn xem như là người có đầu óc, tuy chưa chắc làm được bậc tướng soái giỏi giang nhưng cũng không đến nỗi ngu ngốc tùy hứng đến độ vô duyên ảnh hưởng sĩ khí quân tốt.

Thế là buổi diễn võ tiếp tục diễn ra trên thao trường náo nhiệt, còn lầu quan sát thì rơi vào vắng vẻ.

Dưới quảng trường, tại nơi chỉnh quân của bắc doanh, Tào Tháo trong trang phục Giáo Úy ngước lên nhìn Kiển Thạc che miệng đánh ngáp thì cười kinh miệt rồi hướng về người bên cạnh hỏi:

“Tử Hiếu,

Tình báo dò tra thế nào?

Thực lực các doanh khác ra sao?

Có nhân tài đáng để chúng ta chú tâm hay không?”

Tào Nhân nghe tiếng lập tức chắp tay trả lời:

“Huynh trưởng,

Ngoại trừ Tiền doanh và Hậu doanh ra thì 6 doanh còn lại bao gồm cả chúng ta đều chưa góp đủ người, quân số gia tăng từng ngày, thật có chút khó mà nắm được tình hình thực tế.

Thậm chí cho đến giờ cũng chỉ có 3 doanh sơ bộ chỉnh hợp lực lượng, chế định quân pháp, đó là Bắc doanh chúng ta, Tiền doanh của Viên Thiệu và Đông doanh của Tang Hồng.

Theo đệ tìm hiểu, Giáo Úy Hậu doanh là Viên Thuật thậm chí chưa từng đến doanh trướng một lần nào kể từ sau lần đầu Tây Viên duyệt quân hôm mới thành lập”

Tào Tháo cười hài hước nói:

“Quả không hổ là hai tên bạn thân của ta.

Thật đúng với kỳ vọng nha!

Hahahaha!”

Đám anh em họ của hắn cũng một loại cười theo.

Tào Tháo thấy mọi người thư thái giải tỏa tinh thần xong thì mới trầm giọng nhắc nhở Tào Nhân:

“Không cần quá để tâm Tiền doanh và Hậu doanh,

Cho dù có nhân tài thì cũng là tử trung với Viên thị,

Cầm cuốc vàng cũng đào không được tường nhà bọn hắn, không khéo còn bị đè.

Về phần Tang Hồng thì …

Tùy tình hình đi”

Tang Hồng xuất thân Từ Châu Hàn Môn là môn sinh của Trần Cầu, gia chủ của Hạ Bì Trần thị, chú của Từ Châu du long Trần Khuê, ông chú của Từ Châu tiểu long Trần Đăng.

Trần Cầu và Hà Bì Trần thị chính là đối tượng hợp tác của Viên Phùng trong vấn đề chia ghế Giáo Úy của Tây Viên lần này.

Năm vừa rồi tuyết tai quá năng, Tư Không Dương Bưu theo lệ xuống đài, Tư Không tân nhiệm là Trần Cầu, cũng là người thứ 3 của nhà họ Trần ngồi lên chức vị này, đưa Hạ Bì Trần thị lên cấp độ 4 thế Tam Công.

Nhìn khắp cả thiên hạ thì Trần thị hiện giờ chỉ xếp sau Nhữ Nam Viên thị và Hoằng Nông Dương thị nhưng đó chỉ là danh vọng, còn về mặt tích xúc thì Trần thị kém rất nhiều, thậm chí chưa chắc bằng được một vài gia tộc 3 thế Tam Công lâu đời.

Vì để có thể nhét được Tang Hồng vào Tây Viên, nhà họ Trần chắc chắn đã bỏ ra một cái giá không nhỏ nhưng đến mức độ nào thì chỉ có Trần Cầu và Viên Phùng biết được bởi vì dù sao thì Tây Viên cũng chỉ mới lập quân hơn tháng, việc trao đổi lợi ích chính trị này không phải múc cháo trả tiền, phải đợi diễn biến rất lâu về sau mới đoán biết được.

Chí ít thì cho đến hiện giờ, tại bên trong quần thể thế gia, Trần Cầu vẫn luôn đứng về phe Viên Phùng, từ chuyện từ chối đưa quân đi Hà Bắc cho đến chuyện bác bỏ tin đồn Viên thị bí mật in sách nho học.

Về phần Tào Tháo vì sao cảm thấy tùy tình hình có thể vuốt râu Trần thị, đoạt người trong tay Tang Hồng.

Đó là bởi Tào Tháo nhà tại Tiếu huyện, tính ra còn gần Hạ Bì hơn Nhữ Nam, hiểu nhà họ Trần còn hơn hiểu Viên thị,

Nhà họ Trần xưa nay tự xưng là hậu duệ trực hệ của Xuân Thu Trần quốc, cũng là Khổng môn đích truyền, mấy trăm năm nay đều chỉ chuyên văn không chuyên võ, 2 vị kỳ lân đương thời là Trần Khuê, Trần Đăng đều là kẻ văn nhược, nếu không cũng chẵng đến mức đem vị trí Giáo Úy Đông doanh giao cho một vị môn sinh.

Cho nên theo Tào Tháo thấy thì nếu Đông doanh xuất hiện nhân tài, khả năng lớn là tự Tang Hồng chiêu mộ hoặc là thông qua quy cách bình thường tiến vào, rất khó có khả năng là từ Trần thị nội bộ đề cử.

Kiển Thạc mặc dù dựa theo Lưu Hoành yêu cầu, sát hạch binh lính, điều tra thân thế các kiểu, nhưng quy tắc là chết, người là sống,

Với tính cách tham lam ngu độn của thái giam và năng lực mưu kế tính toán của thế gia thì Lưu Hoành khó mà khống chế hoàn toàn.

Lưu Hoành cũng biết thế nên hắn chỉ đặt nhiều kỳ vọng vào 3 doanh là Trung doanh, Tả doanh và Hậu doanh.

Tây Viên 1 Trung Lang, 8 Giáo Úy,

Trung Lang trấn giữ Trung doanh, đồng thời là thủ lĩnh của cả Tây Viên, đương nhiên đã được Lưu Hoành định sẵn cho Kiển Thạc, không ai đổi được, nếu phải đổi thì Lưu Hoành thà bãi bỏ Tây Viên, chờ sau lại bàn.

Ngoài ra còn có 2 ghế Giáo Úy cũng thuộc về phe Lưu Hoành là Tả doanh Giáo Úy của Triệu Dung, con nuôi Triệu Trung, và Hữu doanh Giáo Úy của Phùng Phương, con rễ nuôi của Trương Nhượng.

Cả Trung doanh, Tả doanh và Hữu doanh đều có Lưu Hoành nhìn chằm chằm, thỉnh thoảng vi hành thị sát hoặc cử Triệu Trung, Trương Nhượng, Hoàng Hùng, Tả đạo nhân đến tra xét, ủy lạo, động viên, không biết bao nhiêu Huyền Kính Ty trà trộn bên trong 3 doanh.

Tào Tháo vốn là 1 trong 36 Thiên Cương, tự nhiên cũng biết đại khái, từ sớm cũng dặn dò Tào Nhân chớ sớ rớ.

Tào Nhân yên lăng ghi nhớ lời nhắc nhở của Tào Tháo, sau này ít dò xét Hậu doanh và Tiền doanh lại, nếu có làm thì sẽ cẩn thận hơn, kế đến tiếp tục nói:

“Giáo Úy Nam doanh Thuần Vu Quỳnh là con sâu rượu, đám huynh đệ đều cùng hắn uống rượu mấy lần, mượn cớ này vào doanh dò xét, phát hiện được 2 kẻ rất khá.

Đều xuất thân hàn môn, người Lang Gia Từ Châu.

Thực lực chưa so nhưng xem chừng không dưới Nguyên Nhượng và Diệu Tài”

Tào Tháo tròn mắt hiếu kỳ:

“Ồ!

Ai vậy?”

Hạ Hầu Uyên thay Tào Nhân đáp lời:

“Nhan Lương, Văn Sửu.

Tại trong giới võ lâm xưng là Hà Bắc song hùng”

Tào Tháo nhíu mày:

“Lang Gia Từ Châu, Hà Bắc song hùng???”

Tào Nhân nhanh nhảu đáp lời:

“Nghe đồn Nhan Lương từng bái Hà Bắc Đao Vương còn Văn Sửu cũng nhận qua chỉ điểm”

Hạ Hầu Uyên nối đuôi:

“Lời đồn võ lâm thôi!

Văn gia ở Từ Châu võ lâm tính là truyền đời võ đạo thế gia, thương thuật vô song.

Hà Bắc Đao Vương tên Hàn Quỳnh, trước đây biệt hiệu là Hà Bắc Thương Vương.

Bởi vì một chữ thương mà gây nên hiềm khích với Thương Thần Đồng Uyên,

Đáng tiếc bại thê thảm, vứt thương nâng đao, lần nữa dùng đao pháp khuất phục quần hùng Hà Bắc, từ đó đổi hiệu là Hà Bắc Đao Vương.

Gia chủ đời trước của Văn gia cũng từng vì chữ thương mà khiêu chiến Thương Thần Đồng Uyên, sau khi thất bại không lâu thì mất, nghi là chịu nhục tự sát.

Hà Bắc Đao Vương mấy lần khiêu chiến Đồng Uyên thất bại nên cũng nãn lòng, thề không cầm lên thương nữa, cũng truyền ngôn khắp võ lâm rằng muốn đem thương pháp truyền lại cho một vị thiên kiêu, tựa hồ là có ước đấu với Đồng Uyên, dùng đệ tử đấu đệ tử.

Sau đó học trò Nhan Lương tiến cử bạn thân Văn Sửu, nên Hà Bắc Đao Vương mới đem thương thuật truyền cho Văn Sửu”

Tào Tháo nghe nghe cảm thấy rất trâu bò nhưng cứ ngờ ngợ thế nào:

“Đồng Uyên ta nghe qua, tại bên trong Huyền Kính Ty cũng rất nổi danh, nghe nói Vương Việt từng mang theo một bầy cao thủ truy sát hắn, kết quả chỉ có Vương Việt mang thương quay về.

Hàn Quỳnh lại là nhân vật nào?

Sao dám nhiều lần khiêu chiến Đồng Uyên còn có thể sống nhăn răng?”

Hạ Hầu Uyên cười nói:

“Thế gia!

Quan trường có Nho học thế gia, thương trường có Thương nghiệp thế gia,

Võ lâm cũng có Võ đạo thế gia.

Hà Bắc Đao Vương Hàn Quỳnh xuất thân từ võ đạo Hàn gia, được vinh dự là Hà Bắc vô địch, không chỉ nhiều đời truyền thừa danh hiệu Thương Vương, Đao Vương, mà còn là một cường hào cự phú, trong nhà không chỉ có tiền mà còn có người làm đến Huyện Úy.

Đồng gia của Đồng Uyên có thể lẫn tránh triều đình truy sát, cũng có thể hiệu triệu đồng đạo võ lâm hỗ trợ chống đỡ Huyền Kính Ty, nhưng lại không thể nào cương chính diện với Hàn gia bởi vì lực ảnh hưởng trong giới võ lâm không bằng.

Đây cũng là vì sao Đồng Uyên chỉ có thể làm Thương Thần mà Hàn Quỳnh lại có thể gắn thêm hai chữ Hà Bắc vào tên hiệu.

Chuyện này cũng giống như đem chúng ta so với Viên thị.

Trong mắt các anh em thì huynh trưởng ăn đứt 2 Viên, bọn ta cũng không ngán gì đám ưng khuyển nhà bọn hắn, nhưng một khi giao đấu thì huynh trưởng cũng biết rồi đấy”

Tào Tháo chớp chớp mắt gật đầu cảm thán:

“Bất kể là đạo nào thì thế gia đều đứng đầu nha!

Công hầu tương tướng, thật do trời định sao?”

Tào Nhân lại hỏi:

“Vậy 2 người Nhan, Văn thế nào?

Đệ xem Thuần Vu Quỳnh chỉ là con mọt rượu, không biết trị quân.

Chúng ta dùng chút rượu tiệc là có thể dễ dàng đào người”

Tào Tháo hỏi lại:

“Ngoài trừ võ công thì những khía cạnh khác ra sao?”

Tào Nhân ấp úng khó khăn mở miệng đáp:

“Huynh trưởng a,

Trong bữa tiệc rượu, ngoài võ lực thì có thể tra xét được điều gì?

Vả lại chỉ là hai kẻ giang hồ thảo mãng mà thôi,

Chẵng lẽ còn trên thông thiên văn dưới tường địa lý hay sao?

Không có khả năng là Hàn Tín đi!”

Tào Tháo gật đầu, lại hỏi:

“Diện mạo ra sao?”

Tào Nhân đáp:

“Nhan Lương oai phong hùng dũng, xem như tuấn mỹ.

Đương nhiên là tuấn mỹ kiểu võ tướng, giống Nguyên Nhượng, Diệu Tài.

Về phần Văn Sửu.

Một lời khó nói hết.

Đại khái có thể hình dung là đầu trâu mặt ngựa trên đời.

Ban đêm có thể dọa người ngất xỉu”

Tào Tháo nghe vậy ngẫm nghĩ một hồi rồi lắc đầu nói:

“Đào người dễ, giữ người khó!

Đồng Uyên là thầy dạy võ của Hoàng huynh,

Sớm muộn cũng thành người của ta.

Các ngươi cũng biết đạo trị quân của ta.

Có thể cạnh tranh, nhưng không thể gây tử thù.

Có châu ngọc như Đồng Uyên và Hoàng huynh, việc gì phải dây dưa với kẻ thất bại?”

Hạ Hầu Đôn cảm thấy tiếc nuối:

“Hoàng Thị Lang tính tình hòa ái, hẵn là không để ý mấy chuyện này.

Vả lại chuyện ân oán giang hồ vặt vảnh sao có thể ảnh hưởng đến quân chính đại sự?

Huynh trưởng xin nghĩ lại!”

Tào Tháo liếc hắn cười chế giễu:

“Nguyên Nhượng hiếm khi chen mồm vào mấy việc này.

Làm sao lần này có tâm như vậy?

Hay là lần trước đánh nhau với Trương Yến chưa đã tay?”

Hạ Hầu Đôn gãi ót cười, từ sau khi quan hệ hợp tác giữa 3 bên Hoàng Hùng, Trương Giác và Tào Tháo đạt thành thì Tế Nam gần như thương xuyên đón tiếp cao thủ của Thái Bình đạo tới.

Hạ Hầu Đôn hiếu võ từ nhỏ, mấy lần nài nĩ Tào Tháo cho đi trấn giữ tuyến cung ứng lương thảo để mà so đấu với anh hùng thiên hạ, xem thử cao thủ Thái Bình đạo có gì hơn người.

Trước đó hắn từng đánh với Quản Hợi, chỉ là tên này bị Đinh Ba hù sợ, đã rất ít khi rời đi Thái Sơn, mà Tế Nam lại nằm ở biên giới phía bắc của Thanh Châu, nằm gần với Ký Châu, thành ra Hạ Hầu Đôn hầu như chẵng gặp được Quản Hợi, có gặp cũng là lướt qua, không đủ thời gian thách đấu.

Nhưng cũng không có gì để tiếc nuối, bởi vì Trương Giác cực kỳ coi trọng tuyến đường lương thảo bí mật này, cho nên Hạ Hầu Đôn đã lần lượt được so chiêu với 2 nhân vật khác trong khăn vàng ngũ hổ là Trình Viễn Chí và mới đây là Trương Yến.

Trình Viễn Chí thực lực không sai, có thể chiến bình với Hạ Hầu Đôn, chỉ là lực bộc phát có chút yếu, lại thêm không có căn cơ võ thuật cao thâm, chiêu thức hơi đơn sơ, hoàn toàn dựa vào lực lượng và liều mạng để đánh.

Hạ Hầu Đôn không quá ưa thích đánh nhau với hắn, cảm thấy không học hỏi được gì, hoàn toàn chỉ có tác dụng vui đùa.

Gần đây Trình Viễn Chí được Trương Giác triệu hồi, Trương Yến đến thay, để cho Hạ Hầu Đôn mở rộng tầm mắt.

Bất kể là đao pháp hay thương pháp thì Trương Yến đều có chỗ đặc sắc, đặc biệt là thân pháp của hắn cực kỳ tinh diệu.

Giao chiến với Trương Yến để cho Hạ Hầu Đôn tiến bộ rất nhiều.

Trương Yến là bàng chi của Hà Bắc Trương thị, từng một thời đặt song song với Hàn thị, sau có người may mắn làm đến Quận Đô Úy, từ ấy bỏ giang hồ vào chính trường.

Nghe đồn rằng trước đây rất lâu thì Hàn thị vốn chỉ có đao pháp, Trương thị chỉ có thương pháp, sau đó vì một lý do nào đó mà hai nhà trao đổi võ công với nhau, thành ra hai bên đều vừa luyện thương vừa luyện đao.

Hạ Hầu Đôn nghe Nhan Lương, Văn Sửu chân truyền đao pháp và thương pháp của Hàn Quỳnh thì máu chiến bắt đầu nổi lên.

Tào Tháo không biết nhiều về dã sử giang hồ, huyền sử võ lâm nhưng hắn biết tính thằng em, thế là nghiêm mặt nhìn thẳng Hạ Hầu Đôn nói chắc như đinh đóng cột:

“Không thể là không thể!

Còn nữa,

Tuyệt đối không được thách đấu 2 người bọn hắn”

Nói rồi quay sang Tào Nhân và Hạ Hầu Uyên dặn:

“Nhớ canh chừng hắn.

Ta có ý nghĩ riêng đối với Nhan Lương, Văn Sửu, chớ để hắn phá việc của ta!”

“Vâng, huynh trưởng”

- Hai người dù nghi hoặc nhưng cũng ôm quyền trả lời chắc chắn bởi vì niềm tin đối với trí tuệ của Tào Tháo

Còn có một lý do mà Tào Tháo không nói đó là hắn đã sớm biết mục tiêu của Viên Thiệu chính là Hà Bắc, dựa theo mô tả của Hạ Hầu Uyên thì Hàn gia cũng không phải thuần chính võ lâm thế gia, mà còn kinh thương và làm quan, thế thì sớm muộn cũng bám lên đùi Viên Thiệu.

Tào Tháo chơi cùng lâu nên hiểu rõ Viên Thiệu, kẻ này nhìn như quân tử rộng rãi, kỳ thực khuyết điểm cực kỳ nhiều, thường xuyên nhìn mặt mà bắt hình dong, kiêu ngạo ngầm không thua gì Viên Thuật, thậm chí còn hơn, năng lực trị dưới bình bình không có gì lạ, chỉ có thể ở vào thế có lợi, một khi rơi xuống hạ phong thì lập tức bung lụa.

Tào Tháo muốn tự mình quan sát Nhan Lương, Văn Sửu một phen, xem có hố bẫy Viên Thiệu được hay không.

Dựa theo cục thế suy tính của hắn thì mình sẽ lấy Tiếu huyện làm căn cơ, trước bắt lấy Từ Châu, thế thì Lang Gia sẽ là đất của hắn, Nhan Lương, Văn Sửu hẵn là còn có người thân trong nhà.

Về phần bỏ mất Nhan Lương, Văn Sửu có tiếc hay không?

Tiếc là tiếc nhưng nói cho cùng cũng chỉ là hai kẻ võ biền, so với mưu đồ Ký Châu thì kém xa.

Vả lại Tào Tháo cũng định quan sát một phen, nếu như Nhan Lương, Văn Sửu thể hiện ra tài điều binh thống soái hơn người thì đó sẽ làm một câu chuyện khác.