Chương 8: Việt Dũng rời đi
Khi đám quân binh vừa xuất hiện hiện cũng là lúc vòng tròn màu tím thu nhỏ dần rồi biến mất. Một đám người dụi mắt nhìn nhau ngơ ngác.Lức này tại một dòng suối nhỏ dưới chân một ngọn núi, hai đứa bé đang quỳ xuống đỡ một người phụ nữ, bên cạnh là một lão già râu tóc bạc phơ, nhưng làn da lại hồng hào nhẵn mịn như da em bé, lão đưa tay lên vuốt chòm râu dài như cước, từ dáng người đến cử chỉ đều toát ra phong thái đạo mạo, thoát tục. Giọng nói khàn khàn ấm áp của lão lại cất lên:
- Hai ngươi lui ra một chút, để ta xem vết thương của vị phu nhân này.
Vũ Lực nhẹ nhàng đặt mẹ gối đầu lên túi hành lý rồi đứng lên, ánh mắt hắn chăm chú nhìn lão nhân, khuôn mặt của lão thật hiền từ. Im lặng là điều duy nhất mà hiện tại hắn có thể làm được, bởi trong lúc kê gối đầu cho mẹ, hắn nhận thấy hơi thở của bà đã cực kỳ yếu ớt, điều này làm tim hắn se lại, tay chân hắn lạnh buốt tê cóng. Mọi hy vọng của hắn đều đặt hết lên người lão già lạ mặt kia, cũng chính bởi vì câu nói: "Ta có cách cứu sống bà ta". Như cảm nhận được sự lo lắng của đứa trẻ tội nghiệp, lão già quay mặt lại nở một nụ cười hiền từ, sau đó lão khẽ ngồi xuống bên cạnh mẹ của Vũ Lực, bàn tay rung nhẹ lập tức mũi tên cắm trên ngực Phi Yến văng ra ngoài, điều này làm cặp mắt của Vũ Lực tròn xoe nhạc nhiên. Lão già lại lại từ trong ngực ra một viên đan dược đen xì nhét vào miệng bà ta, ngón tay vuốt nhẹ vào cổ họng bà rồi đứng dậy quay lại nói:
- Được rồi, hai ngươi lại đây đi.
Vũ Lực ngôi xuống cạnh mẹ, thấy bộ ngực bà phập phồng hơi thở đều đặn trở lại, hắn mừng đến phát khóc, hai dòng lệ chảy dài trên má. Vũ Lực quay hướng về phía lão già quỳ xuống dập đầu tạ ơn, thấy thế Việt Dũng cũng vội quỳ xuống:
- Đa tạ người đã cứu mạng mẹ con,người tên là gì xin cho con được biết, ơn nghĩa trời biển này con không biết lấy gì đền đáp, xin người chỉ dạy cho.
Hai đứa bé dập đầu xuống đất thật lâu thái độ hết sức kính cẩn. Lão già thở dài một cái:
- Ta nói điều này hai ngươi phải hết sức bình tĩnh đấy.
Lão dừng một chút quan sát, hai đứa bé đã ngẩng đầu lên khuôn mặt dù thoáng chút lo lắng nhưng cũng chỉ im lặng gật đầu. Lão già vuốt râu, có vẻ lão rất hài lòng với thái độ của chúng:
- Trước hết hai người các ngươi đứng dậy đã. Lão phu đã cho mẹ ngươi uống liệu thương đan vết thương ở ngực bà ta đã không còn gì đáng lo ngại, nó sẽ lành lại nhanh thôi, nhưng mẹ ngươi sẽ rơi vào trạng thái người thực vật, cũng do lúc truyền thống trong không gian loạn lưu, bà ta với thế chất phàm nhân yếu đuối, lại bị thương nên bị hàn khí xâm nhập vào kinh mạch, hiện tại đã chạy vào tim rồi. Lão phu cũng lực bất tòng tâm, chỉ có thể trị được phần ngọn để bà sống thêm một năm.
Vừa nói lão ta vừa thở dài, bộ mặt bất đắc dĩ. Vũ Lực hoảng hốt quỳ xuống, đôi môi run run, nước mắt không kìm được rơi lã chã:
- Xin người cứu lấy mẹ con, con xin người.
Lão già lại gần định đỡ hắn lên nhưng hắn lại ôm chặt lấy chân của lão liên tục cầu xin.
- Hài tử hiếu thảo im lặng một chút nghe ta nói. Ta không cứu được mẹ ngươi nhưng ta biết một cách để mẹ ngươi có thể tỉnh lại, nhưng thật sự cách này quá khó.
Vũ Lực lau nước mắt, hắn cố kìm lại tiếng nấc, nghẹn ngào, giọng nói đầy quyết tâm:
- Dù có khó khăn như thế nào chăng nữa, dù phải đổi bằng tính mạng con cũng sẽ quyết tâm làm bằng được, con phải cứu mẹ sống lại, xin người hãy chỉ cho con.
- Được rồi. Trước hết ngươi nhìn sang phía nam đi, có thấy ngọn núi cao kia không, xung quanh nó chính là địa phận của Nhất Nam Tông, trong tông có một trưởng lão linh lực dung hợp Dương Hoả tên Trần Hồng Kính có khả năng loại bỏ hàn khí trong tim mẹ ngươi. Chỉ có điều hắn ta là một kẻ điên cuồng tu luyện, quanh năm bế quan, trừ tông chủ và ba vị thái thượng trưởng lão ra thì hắn không quan tâm bất kỳ ai khác, chỉ có họ mới có thể đả động được hắn ta. Cho nên cách duy nhất chính là trước hết ngươi phải trở thành đệ tử của Nhất Nam Tông, sau đó là trở thành đệ tử xuất chúng được tông chủ và các vị trưởng lão coi trọng, khi đó ngươi mới có tư cách để thỉnh cầu họ. Nhưng nhà ngươi lại đến từ Địa Cầu không có bất kỳ khái niệm nào về tu linh, hơn nữa tư chất của ngươi lại quá kém cỏi hoàn toàn không có phù hợp với thế giới này. Chỉ tại ta trong lúc nhất thời xúc động mà chót đưa ngươi tới đây, việc này ta khuyên ngươi nên quên đi.
Vũ Lực hoảng sợ ôm chặt lấy chân lão nhân:
- Không con nhất định phải cứu mẹ, xin người chỉ bảo con, con muốn gia nhập Nhất Nam Tông, con muốn cứu mẹ của con.
Lão già lại thở dài bổ dạng hết sức bất đắc dĩ:
- Được rồi, nếu ngươi đã quyết tâm như vậy thì ta không nói nhiều nữa.Trước hết nhà người cầm lấy quyển sách này, trong đó có ghi lại rất rõ những kiến thức để giúp ngươi hiểu rõ về thế giới này, thế nào là tu linh và bước đầu để trở thành tu linh giả là gì. Trong lọ này có mười hai viên Ích Cốc Đan, mỗi tháng ngươi cho mẹ ăn một viên như vậy sẽ duy trì mạng sống của bà ta, ngoài ra ngươi không nên cho bà ăn bất cứ thức ăn nào cả. Cuối cùng tấm phản này có tác dụng giảm trọng lượng, ngươi dùng nó để di chuyển bà tránh trong quá trình đi lại phát sinh truyện gì không hay. Cách đây khoảng năm dặm về phía nam có thành Long An, ngươi hãy tới đó, theo ta được biết mười ngày nữa Nhất Nam Tông sẽ có đợt tuyển trọn đệ tử, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi hãy cố mà nắm bắt. Ngươi là người thông minh chăc hẳn sẽ biết mình nên làm gì, ta cũng chỉ giúp ngươi được tới đây. Nếu ngươi không còn điều gì băn khoăn nữa thì ta có một yêu cầu.
- Dạ con hiểu cả rồi, không biết người có yêu cầu gì.
- Ta muốn nô tài của ngươi đi theo ta, ngươi đồng ý chứ.
Vũ Lực có chút bất ngờ, nhưng sau đó cũng không thắc mắc mà chỉ gật đầu:
- Dạ được, Việt Dũng ngươi đến bái kiến ân nhân đi, từ sau ngươi sẽ là người của hắn.
Việt Dũng chạy lại quỳ xuống đập đầu với Phi Yến và Vũ Lực một cái sau đó, hướng về phía lão nhân rồi đứng về phía sau. Lão nhân gật gù, bình thản nói:
- Nếu đã như vậy thì ta đi trước, hy vọng nhà ngươi có thể cứu được mẹ, một khi bước vào tu linh giới này thì ngươi sẽ hiểu rõ sự mênh mông và nguy hiểm của nó chỉ có lực lượng mạnh mẽ thì ngươi mới có thể tồn tại được, hãy nhớ lấy lời ta nói.
Sau đó lão ta nắm lấy tay Việt Dũng, hai người từ từ bay lên cao rồi biến mất để lại Vũ Lực ngơ ngác, những điều hắn được chứng kiến hôm nay vượt khỏi phạm vi hiểu biết vốn có, sự tò mò về thế giới mới lạ này làm cơ thể hắn run rẩy không ngừng, có cái gì đó tiềm ẩn từ sâu trong huyết mạch hắn đang rục rịch. Áp chế lại bản thân, hắn tự nhủ " Ta không cần lực lượng gì cả, ta chỉ cần có mẹ, chỉ cần cứu dược mẹ sau đó hai mẹ con sẽ có thể sống một cuộc sống yên bình tự do tự đại.", sau đó khuôn mặt nhỏ bé ngây thơ nộ rõ vẻ quyết tâm kiên định khó có thể lay chuyển. Nhìn về phía lão già và Việt Dũng biến mất, ánh mắt hắn không giấu nổi sự mất mát, không gian này quá rộng lớn và xa lạ, hắn chỉ có một mình, hắn quá bé nhỏ. Nhẹ nhàng đặt Phi Yến lên tấm phản, hắn bắt đầu hướng về phía Nam đi tới, một cậu bé mười một tuổi gầy gò kéo một người phụ nữ cứ thế nhẹ nhàng và chậm rãi bước đi, nét mặt cậu không có bất kỳ một tia mệt mỏi nào, chiếc phản mà lão nhân kia để lại thật là kỳ diệu.
Cách đó rất xa, trên một ngọn núi cao ngất ngưởng,có một người trung niên đang chắp tay sau lưng, đầu ngẩng cao, dáng đứng cực kỳ ngạo nghễ, hiên ngang sau lưng hắn là lão già lúc nãy cùng với Việt Dũng. Lão già khom người kính cẩn nói:
- Vãn bối đã làm y như những lời mà ngài căn dặn, đây là người mà ngài cần.
Người trung niên phất nhẹ tay một cái, như có sức mạnh vô hình đem Việt Dũng nhấc bổng lên rồi êm như ru hạ xuống bên cạnh hắn ta, một viên ngọc trong suốt hình con thoi không biết từ đâu suất hiện bay đến bên cạnh lão già tóc bạc. Sau đó người trung niên kia nói bằng một giọng ra lệnh:
- Cầm lấy, khi nào nó sáng lên ngươi hãy thả lỏng tinh thần rồi truyền linh lực của mình vào.
Sau đó khóe miệng hắn khẽ mỉm cười, nói một mình:
- Mọi truyện đã bắt đầu rồi, ngần này xem ra vẫn là chưa đủ.
Sau đó hắn và Việt Dũng vụt cái biến mất. Để lại lão giả khẽ lắc đầu, mọi truyện từ đầu đến cuối lão chỉ một mực làm theo những gì nam nhân kia sai bảo mà không hề hỏi bất kỳ một câu nào. Lão thật sự không đoán ra lý do vị trung niên kia có mặt ở đây, cậu bé kia có cái gì đặc biệt, chỉ là một phàm nhân đến từ Địa Cầu, cũng không hề có linh căn tu luyện... còn tên nô tài tên Việt Dũng kia thì trái ngược hoàn toàn, mới lần đầu nhìn thấy lão đã kích động chỉ muốn đem tên cậu ta đến linh đài để kiểm tra linh căn. Ánh mắt lão nhìn về chỗ mà trung niên kia vừa đứng thở dài tiếc nuối:
- Một hạt giống tốt a.
Ở vị diện này lão là người đứng trên đỉnh, cao cao tại thượng chính vì thế hơn ai hết lão hiểu rõ thế giới phía trên lão rộng lớn đến nhường nào. Lão nắm thật chặt viên ngọc trong tay, nó chính là cơ hội duy nhất của lão có lúc này.