Thấp thoáng dưới mái tóc đen nhánh xoã trên vai, da thịt của nàng đặc biệt trắng nõn, đáng tiếc thiếu một ít hồng nhuận, có phần không khoẻ mạnh.
Vệ Lạc nghiêng đầu đánh giá hình ảnh trong nước, càng nhìn càng vừa lòng. Trước kia nàng cũng có diện mạo thanh lệ, nhưng hiện tại khuôn mặt còn chưa trưởng thành hết này lại còn hơn diện mạo trước.
Nhìn nhìn, chợt Vệ Lạc phát hiện, trang sức trên đầu của mình đã không thấy đâu, đoán là trước khi đại hán áo gai mang mình rời đi đã rớt xuống tại chỗ đó.
Vệ Lạc thưởng thức một hồi lâu. lại mở hộp gỗ, lấy ra cuộn thẻ tre. Trên mỗi phiến trúc ước chừng có mười hai chữ, tám phiến trúc ghép lại cũng chỉ được chừng trăm chữ. Vệ Lạc âm thầm nghĩ: thuật dịch dung? Thần bí biết bao, nhưng nội dung cũng quá là ít đi?
Một trãm chữ thì hơn hai mươi chữ đầu là quy tắc chung, còn lại bảy tám chục chữ sau là tường giải(giải thích rõ ràng). Gọi là tường giải, Vệ Lạc xem ra đó cũng chỉ là giới thiệu vắn tắt đã làm gọn không thể gọn nữa mà thôi.
Trong một trăm chữ thì xuất hiện mười danh từ rất kỳ lạ. Nhưng Vệ Lạc cũng chỉ nhìn thoáng qua đã biết được ý nghĩa của chúng. Hoá ra ý thức còn lại của thân thể này đang ảnh hưởng đến mình đây.
Vệ Lạc nhìn mấy lần rồi học thuộc làu mấy nội dung trên cuộn thẻ tre. Nàng cất cuộn thẻ tre vào hộp gỗ, xoay người đi vào sâu trong rừng cây.
Cũng không biết có phải không bị hoảng sợ hay không, Vệ Lạc dù không ăn gì cũng không thấy đói bụng. Lúc này nàng thầm nghĩ, trước hết cứ dịch dung khuôn mặt mình đã, rồi sau sẽ tìm đồ ãn, gặp mặt người.
Theo như những lời trên cuộn thẻ tre, thuật dịch dung này tuyệt đối không thể thiếu một thứ, đó là mật ong. Đang lúc gấp gáp thế này, Vệ Lạc đào đâu ra mật ong? Bây giờ nàng chuẩn bị dùng thuật dịch dung chỉ có tác dụng duy nhất là thay đổi màu làn da.
Nàng thu gom ba thứ lá cây gì đó cần dùng xong xuôi, lại một lần nữa đi vào hồ nước.
Sau khi điều phối mấy thứ kia hoàn hảo, Vệ Lạc ngồi đối diện hồ nước chậm rãi xoa chúng lên mặt. Lại nói tiếp chuyện này cũng rất thú vị, thoạt nhìn thì không thấy được gì, sau khi xoa lên chẳng những màu sắc rất đều, nàng lấy tay lau đi cũng rất khó.
Xuất phát từ cẩn thận, Vệ Lạc cũng xoa lên cả cổ, sau tai, xương quai xanh và hơn phân nửa cánh tay, chỉ chốc lát, trên mặt nước đã xuất hiện một khuôn mặt nhỏ thanh tú, làn da vừa đen vừa thô ráp. Nhờ làn da thô đen này, cả người nàng càng có vẻ gầy hơn. Phối hợp với đôi mắt sáng đen lạnh của nàng, cậu thiếu niên dáng vẻ quê mùa thôn dã trong nước kia lại thêm vài phần thanh khí.