Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Việt Cơ

Chương 1

Chương Tiếp »
“Công chúa! Công chúa!”

Tiếng kêu dồn dập khẩn trương không ngừng truyền đến, nặng nề đánh vào màng nhĩ của Vệ Lạc.

Vệ Lạc cau mày, thầm nghĩ: TV nhà ai vậy? Âm thanh mở lớn như thế! Nàng cau mày, không kiên nhẫn trở mình, muốn cách xa âm thanh kia.

Vừa khẽ động thì nàng phát hiện cả người mình cứng ngắc, căn bản không thể nhúc nhích, trong đầu nàng lại càng đau đớn như bị kim châm.

Mình đây bị làm sao thế? Vệ Lạc cố sức mở hai mắt ra.

Tức thì, một khuôn mặt phóng đại râu ria xồm xoàm đập vào mắt nàng!

Hai mắt Vệ Lạc mở lớn, một tiếng kêu sợ hãi nghẹn trong cổ họng, thiếu chút nữa thốt ra ngoài.

Sở dĩ thiếu chút nữa là do tính tình Vệ Lạc từ nhỏ đã trầm tĩnh nên lúc này, nàng cật lực nuốt ngược tất cả hoảng sợ vào trong.

Nam nhân kia nhìn thấy Vệ Lạc mở mắt, mày hơi nhướng, miễn cưỡng cười trừ một cái, lộ ra một hàm răng hơi vàng. Hắn đứng thẳng người, cung kính hỏi han: “Công chúa, người đã tỉnh?”

Vệ Lạc há miệng th ở dốc, đang muốn nói, đột nhiên lúc này một tiếng hét “A————-” thảm thiết truyền đến, tiếng kêu thảm này thê lương mà tuyệt vọng, là tiếng lúc người sắp chết phát ra! Cùng với tiếng kêu này, còn có một loạt âm thanh chém gϊếŧ. Hơn nữa âm thanh này là từ ngoài xa truyền vào, chỉ cách nàng mấy thước! Vệ Lạc vốn đang mơ hồ, vì tiếng kêu thảm thiết mà bị kinh động, ý nghĩ cũng trở nên minh mẫn một chút, nàng chống lên vách tường xe, ngồi thẳng người lại.

Vệ Lạc chớp mắt, ngạc nhiên phát hiện mình đang ở trong một chiếc xe ngựa, bốn phía che bằng vải bố thật dày màu mận chín.

Nàng chỉ nhìn thoáng qua rồi lấy tay gạt trán. Có một món trang sức từ trên đầu rủ xuống, chặn mất tầm mắt của nàng khiến nàng rất khó chịu.

Vệ Lạc hít một hơi thật mạnh toàn mùi máu tươi, sau đó nàng lấy tốc độ nhanh nhất nhìn về bàn tay nhỏ bé trắng noãn đang lộ ra của mình.

Đây không phải tôi!

Tiếng hít sâu của Vệ Lạc làm kinh động đến nam nhân đang quan sát tình huống phía xa ngoài xe, hắn quay đầu lại, lo lắng nhìn ánh mắt vẫn còn mê man của Vệ Lạc, kêu lên: “Công chúa, đạo tặc có chuẩn bị mà đến, người của ta không phải đối thủ, hiện tại nên nhanh chóng rút lui! Thuộc hạ bảo vệ người rời đi!”

Không đợi Vệ Lạc đáp lại hắn đã giật phắt màn xe, cầm lấy cánh tay Vệ Lạc kéo xuống xe ngựa, Vệ Lạc mới vừa lảo đảo đứng vững, tên rậm râu này đã chắn ngang trước người Vệ Lạc!

Máu!
Chương Tiếp »