Chương 9

Bách Dịch Nhiên không giải thích nhiều, hỏi ngược lại, "Hôm nay không tới phòng tự học nữa à?"

"Luôn tới phòng tự học thì không thú vị, người trẻ tuổi mà, phải có nhiều nhiệt huyết." Ngu Thư Niên cười, trích lại lời Bách Dịch Nhiên từng nói qua, "Tôi đến sân thể dục để cảm nhận một chút."

Bách Dịch Nhiên cong đôi mắt, "Vậy cảm thấy thế nào? Có vui hơn phòng tự học không?"

Ngu Thư Niên không nói gì, mở gói khăn giấy và đưa cho hắn.

Mặc dù khi tập luyện, mọi người đều làm việc riêng của mình, không có tiếng kêu hò đồng loạt để cổ vũ, nhưng việc chạy quanh sân với sự im lặng cũng tạo ra một không khí sôi động.

Bách Dịch Nhiên cảm ơn cậu và lấy khăn giấy lau mồ hôi, ngẩng đầu chống cổ, sờ gáy rồi nói: "Cậu xuống đây đi, nói chuyện như này mệt lắm."

Khu vực khán giả có một bục cách đó khoảng bốn, năm mét.

"Ừ."

Bách Dịch Nhiên nhấp một miếng kem lớn, mắt nhắm lại vì lạnh. Khi thấy Ngu Thư Niên ra khỏi khán đài, hắn cũng nhặt cặp sách của mình lên và vô tư treo lên vai, chuẩn bị ra phía sau chờ.

"Anh Bạch!" Phàn Thiên Vũ chạy tới, hớn hở nói, "Hôm nay chúng ta ra bên ngoài ăn đi, có một quán nướng mới mở ngay ngoài trường, ông Từ nói vị rất là ngon, quán mới mở còn đang có khuyến mãi, thế nào? Ăn ở căn tin trường tôi đã chán ngấy rồi."

Bách Dịch Nhiên nói: "Không, tối nay không muốn ăn đồ nhiều dầu mỡ."

"Không có dầu đâu, khi nướng thì mỡ đều được nướng đi hết rồi, ăn BBQ vào buổi tối mới thấy thú vị." Phàn Thiên Vũ theo sau Bách Dịch Nhiẻn, cố gắng cám dỗ, "Anh nghĩ mà xem, một cái xiên thịt dê rói mỡ, nhấp một cái thì nước sốt bùng nổ, thịt thơm ngon và đậm đà. Còn có tôm nướng, nướng..."

Chỉ tưởng tượng thôi mà đã khiến Phàn Thiên Vũ chảy đầy nước miếng.

Đặc biệt là sau khi tập thể dục xong, chẳng cần nói là một xiên thịt nướng nhỏ, ăn cả quán nướng cũng không phải là vấn đề.

Bách Dịch Nhiên chống chọi được cám dỗ, không chút dao động nói, "Không hứng thú."

"Được rồi, vậy tôi gọi một tô cơm bò..." Phàn Thiên Vũ thực sự rất đói, vừa đi vừa gọi đồ ăn, ngẩng đầu lên liền vui mừng, "Học sinh giỏi! Lại gặp nhau rồi, cậu đến tìm anh Bạch à?"

Phàn Thiên Vũ thử đếm trên đầu ngón tay xem gần đây có bao nhiêu tỷ lệ gặp học sinh giỏi, không tính chính xác số, nhưng ước chừng đã tăng lên một vài lần.

Rốt cuộc, trong những dịp bình thường, họ có thể không gặp nhau cả tuần. Ở khác tầng là một chuyện, nhưng học sinh giỏi không bao giờ bước ra sau giờ học. Trong mười phút nghỉ giải lao, cũng có thể giữ sách và làm một đề toán Olympic.

Với những động tác hối hả lên xuống cầu thang, họ không có khả năng để chạm mặt nhau.

"Ừm." Ngu Thư Niên đi đến gần và hỏi: "Các cậu đang nói gì vậy?"

Phàn Thiên Vũ nói: "Đang nói chuyện về bữa tối, ngoài trường vừa mở một quán nướng, đang thảo luận có nên đi hay không."

"Nướng?" Ngu Thư Niên không biết quán này, nhưng nếu nó được các học sinh giới thiệu cho nhau, thì chắc chắn sẽ không tệ.

Sau khi kết thúc buổi học tối, Ngu Thư Niên cũng chưa ăn tối, khi nghe xong, cậu nói: "Cũng đã lâu tôi rồi không ăn đồ nướng, đi cùng nhau được không?"

"Hả?" Phàn Thiên Vũ lắc đầu, "anh Bạch nói là…"

Còn chưa dứt lời, Phàn Thiên Vũ đã cảm thấy bả vai bị đυ.ng một cái, rồi nghe Bách Dịch Nhiên vừa còn tỏ ra khinh thường đồng ý một cách nhanh chóng, "Được, đi thôi." Chỉ hai câu ngắn gọn, nhưng Phàn Thiên Vũ có thể nghe được sự hào hứng trong giọng nói đó.

Phàn Thiên Vũ: "..."

Thật sự đã đồng ý vui vẻ như vậy à?

Phàn Thiên Vũ không thể tin được, "anh Bách đúng là anh trai ruột của tôi, không phải anh nói là nướng BBQ thì quá nhiều dầu..."

Bách Dịch Nhiên giải thích: "Khi nướng thì lửa đủ mạnh, dầu đang nướng sẽ rơi xuống than củi, nên xiên không bị mỡ."

Phàn Thiên Vũ: "???"

Câu anh đang nói không phải là câu tôi đã nói khi nãy sao?

Anh là chó phải không!

Vũ Thư Niên quét mắt qua hai người, hơi không hiểu, "Muốn đi không?"

Bách Dịch Nhiên thân thiện nói, "Đi, đương nhiên đi, tôi đói chết rồi."

Phàn Thiên Vũ nói: "Tôi không đi nữa, tôi đã mua cơm rồi, các cậu đi đi. "

Anh đã thay đổi ý kiến, quyết định ăn cơm thịt bò hầm, quán nướng thì để sau.

Quán nướng rất gần trường, đối diện với phố ẩm thực.

Phố ẩm thực vào thời điểm này cũng rất sôi động, ngoài học sinh, còn có nhiều nhân viên văn phòng vừa mới tan làm.

Khi ra khỏi cổng trường, trời đã sầm tối.

Các xe đẩy của các tiểu thương đèn sáng rực rỡ, các quầy nướng cũng đã đặt bàn ghế ở ngoài.

Nhân viên phục vụ mang theo thực đơn, khi thấy có người ngồi xuống liền đến và đưa một tờ giấy ra, "Xin chào, hai vị à? Chỉ cần đánh dấu món muốn gọi phía sau tờ này, năm xiên một phần mỗi loại, nếu muốn nhiều hơn, thì viết số lượng cụ thể sau ô."

"Viết xong gọi tôi là được."

Quán nướng thì có nhiều khách, nhưng lại chỉ có vài nhân viên đi ghi món, người này để tờ thực đơn xuống rồi vội vàng đi đến bàn khách tiếp theo, bận rộn xoay quanh.

Bách Dịch Nhiên quay mặt tờ thực đơn, đặt bút xuống và nói: "Xem xem cậu muốn ăn gì, tôi đi lấy đồ uống."

Ngu Thư Niên vẫn còn chưa ăn hết cây kem trong tay, hơi lạnh có chút không thoải mái, một tay cậu cầm cây kem, một tay cầm bút và gạch trên tờ thực đơn.

Kem sữa trái cây, cảm giác như đang ăn kem tươi.

Ngu Thư Niên chọn một số loại xiên nổi tiếng khi ăn nướng, những loại còn lại để cho Bách Dịch Nhiên quyết định, "Mỗi tối cậu đều phải tập luyện đến giờ này à?"

"Không nhất định." Bách Dịch Nhiên quay trở lại với đồ uống lạnh, cắm ống hút vào, "Vừa mới nhập học mà, chờ một thời gian nữa, từ 9h đến 10h phải trở lại lớp để tự học, khi đó tập luyện cũng phải kết thúc sớm hơn."

Ngu Thư Niên gật đầu, như những tin tức cậu tìm hiểu trên diễn đàn.

Các học viên thể dục cũng không hoàn toàn từ bỏ với kết quả học tập chính, vẫn phải tham gia các khóa học bình thường.

Ngu Thư Niên: "Tôi đã xem hết bảng điểm của cậu, thành tích tiếng Anh của cậu rất tốt."

Sự thiên vị môn học có chút nghiêm trọng, các môn khác chỉ có hai chữ số, riêng môn tiếng Anh đã đạt được điểm tổng của các môn khác cộng lại.

"Hầu như tôi đã ở nước ngoài suốt thời gian cấp hai, có thể do ở lâu, tôi đã học được nhiều thứ." Bách Dịch Nhiên vẫy tay gọi nhân viên phục vụ, "Đóng gói một trong hai phần được đánh dấu này cho tôi."

Nhân viên phục vụ nói: "Được."

Trong quá trình chờ đợi món ăn, Bách Dịch Nhiên nghịch nghịch đôi đũa trong tay, cười, "Nếu điểm tiếng Anh tốt, chỉ cần miễn cưỡng làm được một chút thì vẫn có thể có chút lợi thế.”

"Cậu có rất nhiều lợi thế, việc tiếng Anh học tốt chỉ là một điểm nhỏ thôi." Ngu Thư Niên đưa cho hắn một quyển sổ kế hoạch học tập đã được viết trước, "Cậu có thể xem kế hoạch học tập, trong quyển sổ đã viết một số dạng bài và cách giải, không có nhiều thời gian, nên tôi chỉ viết một số bài này cho cậu xem trước thôi, khi nào cậu nhớ rõ rồi tôi sẽ viết thêm một số bài mới."

Bách Dịch Nhiên: "?!!!"

Hắn ngạc nhiên chớp chớp mắt.

Cuốn sổ đưa cho hắn không có nếp gấp trên bìa, chứng tỏ đây là một cuốn sổ mới toanh được đặc biệt tặng cho hắn.

Bách Dịch Nhiên tưởng rằng cậu chỉ thuận miệng mà nói thôi, nói xong sẽ quên ngay, nhưng không ngờ mấy ngày nay Ngu Thư Niên lại coi trọng trò đùa này như vậy, thậm chí còn tính toán chi tiết tất cả.

Thậm chí cậu còn viết ra một bản kế hoạch cụ thể.

Ngu Thuận Niên không muốn vội vàng, cho Bách Dịch Nhiên một khoảng thời gian hợp lý để dần dần nâng cao điểm số của mình."Theo kế hoạch của tôi, ở bài kiểm tra phân lớp tiếp theo, mục tiêu là vào được lớp 4 hoặc thậm chí cao hơn. Như vậy, khả năng cậu vào lớp 1 trong bài kiểm tra phân lớp vào đầu năm lớp 12 sẽ rất cao”.

"Toàn bộ quá trình mất tám tháng, vì vậy chúng ta vẫn còn thời gian."

Bách Dịch Nhiên: "......"

Hắn không dám nói gì nữa, cố gắng giảm sự tồn tại của mình.

"Khụ... ăn cơm, ăn cơm." Bách Dịch Nhiên lấy một xiên thịt nướng và đặt vào đĩa của Ngu Thư Niên, vụng về nhưng hiệu quả chuyển trọng tâm, "Thịt nướng để lạnh không ngon, còn nóng thì mau ăn đi."

"Ừ."

- --

Sau khi ăn xong bữa tối.

Bách Dịch Nhiên cầm theo hộp thức ăn nói: "Chúng ta đi đường bên trái nhé."

Vừa lúc hai người cùng trở về, sẽ đi ngang qua tòa nhà chung cư của gia đình, nơi Ngu Thư Niên đang ở, sau đó Bách Dịch Nhiên sẽ quay lại ký túc xá.

"Cậu nên về thằng ký túc xá." Ngu Thư Niên nói, nhận ra rằng đã gần đến giờ cấm của kỷ túc xá, "Đi theo đường này cậu sẽ tốn nhiều thời gian, có thể không kịp về phòng."

"Không sao, tôi biết chừng mực." Bách Dịch Nhiên nghĩ, cùng lắm thì dẫm lên thời gian rồi chạy như bay về ký túc xá thôi, "Đi thôi, sắp đến tòa nhà gia đình rồi mà còn đứng đây làm gì."

Trong lúc nói chuyện, Bách Dịch Nhiên bước đi trước, Ngu Thư Niên nhìn thấy cũng không nói gì thêm, đi đến bên cạnh hắn.

Khi vào bên trong trường, ánh sáng đã tối hơn ngoài trời một chút.

Thêm vào đó, vì đã quá muộn, nên không khí yên tĩnh trong trường còn có thể nghe được tiếng gió.

Bách Dịch Nhiên đi cùng Ngu Thư Niên đến dưới tòa nhà chung cư, nhìn cậu về nhà, sau đó hắn mới rời đi.

Lần này không nhàn nhã đi bộ nữa, Bách Dịch Nhiên nắm chặt cặp sách trên vai và chạy nhanh về ký túc xá.

Hắn không ngừng đẩy nhanh tốc đổ rồi vọt thẳng vào ký túc xá.

Bách Dịch Nhiên thở phào một hơi, dơi tay lên chào nhân viên quản lý ký túc xá đang dự định khóa cửa: "Cảm ơn dì nha."

"Sao về muộn thế này? Lại hẹn hò với bạn gái à, người trẻ tuổi bây giờ, trong độ tuổi học hành mà tâm trí đã bay đi rồi." Dì quản lý ký túc xá tiếp tục than thở khi khóa cửa, "Lần sau đừng về trễ như vậy biết chưa."

Bách Dịch Nhiên quay lại nhìn, nhưng người đang đứng ở cửa lối đã biến mất.

Phàn Thiên Vũ đang ăn khoai tây chiên và nghe thấy cửa phòng mở, anh quay chiếc ghế xoay một vòng, "Anh về rồi à? Tôi còn tưởng anh không quay về phòng ngủ nữa chứ.

"Không về phòng ngủ thì tôi có thể đi đâu." Bách Dịch Nhiên ném cho anh đồ nướng và nói, "Nhanh lên, đang còn nóng."

"!!! Anh trai - Anh trai thân yêu-"

"Câm, đừng nói nữa."

Bách Dịch Nhiên từ chối giai đoạn quan hệ thân thiết và thân mật, vươn cơ thể rồi ngáp một hơi dài, nắm lấy bộ đồ ngủ và quay đầu vào phòng tắm.

...

Trong căn phòng.

Ngu Thư Niên ước tính thời gian và gửi tin nhắn cho Bách Dịch Nhiên, muốn hỏi hắn đã về được phòng ngủ hay chưa.

Nhưng tin nhắn đã được gửi đi vẫn không nhận được phản hồi, Ngu Thư Niên suy đoán rằng hắn đã kịp thời trở về.

Dù sao, nếu đã muộn mà không trở về phòng ngủ, chắc chắn sẽ kiểm tra tin nhắn liên tục. Bây giờ không trả lời tin nhắn, có thể là sau khi về nhà quá mệt mỏi nên ngay lập tức đi ngủ.

Điều này chỉ là suy đoán.

Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng màn hình máy tính.

Ngu Thư Niên không cảm thấy buồn ngủ, cửa sổ trò chuyện máy tính mở, con trỏ chuột điều hướng đến góc trên bên phải của nút "X", sau khi do dự một chút, cậu vẫn không tắt máy, đứng dậy lấy một cốc nước ấm từ phòng khách.

Mùi thịt nướng ngon, gia vị cũng đậm đà, khi ăn không thấy, nhưng bây giờ cảm thấy hơi khát.

Khi Ngu Thư Niên vừa trở lại sau khi rót nước, thì chú mèo Ragdoll đang ngủ trên đầu giường bước lên bàn máy tính, khi nhìn thấy cậu vào, nó quay người lại và đến gần, "Meow..."

Ngu Thư Niên ngồi xuống trước máy tính, khẽ giơ tay để vuốt ve nó, như vậy che khuất màn hình máy tính một chút, thay vào đó cậu trực tiếp ôm nó lên đặt trên đùi mình.

Sau khi nhìn lên, cậu mới phát hiện rằng hộp thoại trò chuyện với Bách Dịch Nhiên đã được bật bởi con mèo.

Ngu Thư Niên: "Đã đến phòng ngủ chưa?"

Dưới tin nhắn này mà không nhận được phản hồi, lại có một tin nhắn được gửi đi: "xd¥!#~&lNS.,213.、ssuaopx……//"

"..."

Có lẽ cà phê đã đạp vào bàn phím và gửi đi dãy ký tự lộn xộn này.

Giờ đây không kịp rút lại tin nhắn.

Ngu Thư Niên vội gõ: "Con mèo vừa đạp lên bàn phím..."

Chưa kịp gõ xong, cửa sổ trò chuyện đã có sự phản ứng.

Bách Dịch Nhiên: "Chào buổi tối, Cà phê."

Ngu Thư Niên đột nhiên nhắm mắt trong chốc lát, sau đó tỉnh táo trở lại, khẽ nhấp nháy môi và chạm nhẹ đầu con mèo Ragdoll, "Cậu ấy đang chào em đấy."