Chương 12

Cuối cùng Bách Dịch Nhiên cũng không thể như ý muốn ở lại lớp học để tự học buổi tối.

Lý do chính là huấn luyện viên không cho nghỉ.

Ngay từ ngày đầu năm học, chỉ cần chân bạn không bị gãy do chạy điền kinh hoặc tay không bị chặt đứt, bạn cũng phải xuất hiện đúng giờ trên sân tập.

Mặc dù tiếc rẻ vì không thể ở trong lớp để học tập, nhưng Bách Dịch Nhiên vẫn xuất hiện đúng giờ trên sân để khởi động cơ thể.

Trước khi bắt đầu chạy, Bách Dịch Nhiên đeo tai nghe và thử âm thanh, cầm điện thoại điều chỉnh hồi lâu rồi đứng yên không hề nhúc nhích.

Phàn Thiên Vũ đang chờ hắn chạy cùng, nhìn thấy vậy, không khỏi tò mò hỏi, "Anh nghe cái gì vậy?"

Yêu cầu của huấn luyện viên không nghiêm ngặt, trước đây còn khuyên trong lúc chạy bộ có thể nghe nhạc DJ sôi động để có thêm động lực.

Chỉ là Bách Dịch Nhiên cảm thấy việc chạy bộ mang tai nghe dễ bị lỏng lẻo và rơi rớt nên chưa bao giờ đeo qua.

Phàn Thiên Vũ đeo tai nghe còn lại, ngay lúc Bách Dịch Nhiên bắt đầu phát nhạc, trong tai anh không có có bài hát sôi động, mà chỉ có một giọng nam trung niên trầm ổn và dài dòng: "Thục Đạo Nan. Đường, Lý Bạch. Y hu hi……”

Phàn Thiên Vũ không nhịn được, hét lên, "Cái quái gì thế này?!"

Biểu cảm tan nát, tâm lý sụp đổ.

Làm sao có người chạy bộ mà nghe cái thứ này chứ!

Chỉ cần nghe âm thanh này, chưa cần truyền cảm hứng để chạy bộ, đã thấy mệt mỏi ngay từ giây phút đầu tiên rồi.

"Sao chạy bộ lại nghe Thục Đạo Nan vậy? Đáng lẽ phải là Xuất Sư Biểu mới đúng chứ?" Phạm Thiên Vũ run rẩy, thậm chí không dám để tai nghe ở tai mình quá lâu, sợ rằng nếu tiếp tục nghe, anh sẽ lăn ra giường và ngủ..

Bách Dịch Nhiên nhìn anh một cái, bình tĩnh lấy tai nghe còn lại về, "Học thuộc lòng Thục Đạo Nan trước đã."

Dù không thể nắm vững từng từ và từng câu như việc học thuộc lòng, nhưng nghe nhiều lần sẽ tạo ấn tượng và không làm gián đoạn việc huấn luyện thể lực.

Phàn Thiên Vũ "Ầy" một tiếng, Bách Dịch Nhiên đã tiến lên đường chạy, anh cũng nhanh chóng đuổi theo. "Cách này cũng nghĩ ra được à?, anh Bách, có phải anh huấn luyện mệt mỏi quá nên trở nên hồ đồ rồi phải không?"

"Với tư cách là một học sinh, học tập mới là điều quan trọng nhất." Bách Dịch Nhiên thắt chặt dây giày, nghe Thục Đạo Nan bắt đầu buổi tập tối.

Phàn Thiên Vũ: "???"

Anh ngủ trong lớp suốt mà có ý thức như này á, như vậy cũng không đến nỗi hiệu trưởng đi tuần lớp cũng không thể đánh thức anh dậy được.

Mưa nhỏ rơi vào thứ Bảy.

Sáng sớm Ngu Thư Niên vội vàng ăn một miếng bánh mì, xách con mèo Ragdoll trong l*иg hàng không và mang theo bảng vẽ đi ra khỏi nhà.

Cà phê được Đơn Tĩnh chăm sóc rất cẩn thận, bà thường đến cửa hàng thú cưng cố định để làm dịch vụ chăm sóc.

Khi Đơn Tĩnh đi du lịch, nhiệm vụ đưa mèo đi cũng rơi vào tay Ngu Thư Niên.

Thời gian vừa trùng với buổi học vẽ vào thứ Bảy, nên buổi sáng cậu hơi vội.

Sau khi sắp xếp Cà Phê xong, Ngu Thư Niên quay đầu và đi theo hướng của lớp học. Ngay khi xuống tầng trệt, cậu va chạm trực tiếp với giáo viên hội họa đang chuẩn bị ra khỏi nhà.

Thấy tình hình đó, Tạ Giai Văn nhanh chóng đi vài bước và mở cửa hành lý phía sau xe, gọi: "Em đến đúng lúc quá, lên xe luôn đi. Công cụ em mang theo để sau xe là được."

Ngu Thư Niên sửng sốt: "Đi đâu vậy ạ?"

Nghe cậu hỏi như vậy, Tạ Giai Văn trông còn bối rối hơn cậu: "Không phải tuần trước đã nói cuối tuần này lớp chúng ta đi vẽ cảnh à? Em quên rồi sao?"

Ngu Thư Niên ngẫm nghĩ một lúc trước khi mở miệng, cậu nhớ lại mình đã làm gì vào thời điểm này trong kiếp trước.

Sau khi suy nghĩ kỹ, cậu mơ hồ nhớ ra rằng hồi trung học có vài lần cậu đi ra ngoài học vẽ cảnh, cậu chỉ đi đúng lần đầu tiên, sau đó mỗi lần đều xin phép nghỉ.

Lần này, kể từ khi được sống lại, sự chú ý của cậu hoàn toàn tập trung vào những vấn đề khác, tự nhiên cậu quên việc xin phép giáo viên và cũng quên rằng hôm nay phải ra bên ngoài vẽ tranh, không tham gia lớp học trong phòng.

Thời gian không chờ đợi ai, sau khi Tạ Giai Văn nói xong, nhìn lên và gọi lớn: "Mọi người nhanh lên, cố gắng đến sớm một chút nhé! "

"Đến đây!"

"Chậm một chút, nơi đó để màu của tôi, có vài hộp đã mở sẵn, cậu đừng nghiêng!"

Cô gái lảo đảo chạy xuống cầu thang, sửa lại túi treo trên vai. khi ngước lên, cười mỉm rồi nói, "Ngu Thư Niên? Chào buổi sáng."

Ngu Thư Niên gật đầu nhẹ, "Chào buổi sáng."

Cô gái giơ mu bàn tay lên, tùy ý xoa xoa trán, "Câu mang theo nhiều đồ thế này à? Đến đây, đưa tôi vài cái, tôi giúp cậu cất."

Một chàng trai bên cạnh trợn trắng mắt, "Tôi còn mang theo hai bảng vẽ đây, sao cậu không nói giúp tôi cầm một lát đi."

"Này, cậu..."

"Không cần đâu, cảm ơn nhé." Ngu Thư Niên cẩn thận sắp xếp lại những thứ mang theo của mình, mang quá nhiều khi đi vẽ cảnh không thuận tiện, nhưng đáng tiếc là những thứ cậu chuẩn bị đều dành để sử dụng trong buổi học, sau đó để ở đây luôn.

Giáo viên đã ngồi vào ghế phụ và thúc giục mọi người lên xe.

Không còn thời gian để quay lại nữa.

Lớp vẽ có bảy học sinh, và một chiếc ô tô thông thường không đủ chỗ cho tất cả mọi người nên giáo viên đã sắp xếp một chiếc xe buýt nhỏ.

Diệp San San vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình, nhiệt tình ra hiệu: "Ngu Thư Niên, lại đây ngồi với tôi đi."

Ngu Thư Niên lên xe, cậu không đi qua mà ngồi ở hàng ghế đầu dành cho một người, "tôi ngồi đây là được rồi."

Diệp San San muốn nói gì đó, nhưng thầy đã lên tiếng trước, “Lát nữa chúng ta sẽ lái xe qua một số đoạn đường gồ ghề ở nông thôn, mọi người thắt dây an toàn, ngồi yên, trên xe không được đứng hoặc di chuyển lung tung.

Với lời nói của giáo viên, Diệp San San đành phải im lặng.

Ngu Thư Niên không thường xuyên đi xe buýt, đi đường dài như vậy có thể khiến cậu bị say xe, lại không thích cảm giác say xe nên ít khi đi.

Để tránh cảm giác buồn nôn trước khi đến nơi, Ngu Thư Niên nhắm mắt lại ngay khi xe bắt đầu chuyển động, cậu không thể ngủ trong chiếc xe lắc lư nhưng nó giúp giảm bớt phần nào triệu chứng say xe.

Đột nhiên, giáo viên ngồi ghế phụ phía trước nhớ ra điều gì đó, ông lục túi lấy ra thuốc say xe: "Đây là thuốc chống say xe, ai trong lớp chúng ta bị say xe nên uống một viên trước."

Ngu Thư Niên bị dị ứng với thuốc say xe, trước đó cậu không hề biết nên uống qua một lần, vì vậy phải nhập viện hai ngày, từ đó đến nay cậu chưa bao giờ uống bất kỳ nhãn hiệu thuốc say xe nào.

Ngu Thư Niên cầm những viên thuốc đưa cho các học sinh ngồi phía sau, bảo họ chuyền lại cho những người ngồi phía sau, cậu tiếp tục tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Buổi vẽ phác thảo ở nông thôn là chuyến đi trong ngày nên đương nhiên họ không chọn một địa điểm quá xa.

Nếu họ lãng phí vài giờ trên đường, cộng với chuyến trở về, thậm chí có thể họ không có thời gian để sắp xếp bảng vẽ ở điểm đến trước khi phải thu dọn đồ đạc trở về nhà.

Dù vậy, khi đến bãi đỗ xe, Ngu Thư Niên vẫn cảm thấy hơi khó chịu, dù bình thường không đến mức nặng nề như chứng say xe.

Tạ Giai Văn vỗ tay, "Mọi người tự lấy đồ đạc của mình đi, các nam sinh giúp các nữ sinh khiêng giá vẽ, coi chừng đá rơi trên mặt đất."

Chiếc xe không thể đi sâu hơn vào bên trong nên họ phải xuống xe giữa chừng và mang theo đồ đạc khi bước vào.

Trong khu rừng dòng suối ở nông thôn, không khí tràn ngập sự trong lành của cỏ xanh, mặt đất hơi trơn do cơn mưa gần đây, khu vực này rất ít xây dựng, đá rải rác trên mặt đất.

Một cơn gió thổi qua, Ngu Thư Niên cũng trở nên tỉnh táo hơn rất nhiều.

Khi họ tới nơi thì đã gần trưa.

Tạ Gia Văn nói: "Mọi người tìm một chỗ thích hợp để giá vẽ, thầy sẽ đi chuẩn bị bữa trưa cho các em."

Vì hôm nay là cuối tuần nên có khá nhiều người ở ven suối, trong đó có một số khách thường xuyên đến đây, ngồi gần đó với cần câu của họ.

Còn có khách du lịch chụp ảnh từ nhiều góc độ khác nhau, tạo nên bầu không khí sôi động.

Ngu Thư Niên hơi uể oải, thiếu nhiệt tình, cậu bình tĩnh dựng giá vẽ, cố định khung tranh sơn dầu rồi ngơ ngác nhìn dòng suối trước mặt.

Mặc dù phong cảnh rất đẹp nhưng sẽ không có du khách nào ở lại một nơi quá lâu.

Đám đông đến rồi lại đi, với nhiều làn sóng lướt qua.

"Không hổ là một địa điểm nổi tiếng trên mạng. Khá ấn tượng," Phàn Thiên Vũ nói, duỗi ta vỗ vai Bách Dịch Nhiên, "Thế nào? Không tới một cách vô ích chứ."

Vẻ mặt Bách Dịch Nhiên bơ phờ, "Chỉ là một dòng suối thôi, đẹp cái gì."

"Chậc chậc chậc," Phàn Thiên Vũ khua chân múa tay, "Đây là cảnh quan của đất trời, anh lớn lên ở đây, nhất định đã quen rồi, anh không hiểu được ỹ nghĩa của tôi đâu."

Lỗ Luân Đạt đi cùng bọn họ trên chiếc xe thuê, mang theo đồ đạc của bọn họ: "anh Bách, tôi phải đi vẽ tranh trước, thầy giáo sẽ gọi tôi ngay."

Phàn Thiên Vũ xua tay, "Đi đi."

Sau khi Lỗ Luân Đạt rời đi, Phàn Thiên Vũ kéo Bách Dịch Nhiên nói: "Đi thôi anh Bách, chúng ta đi sâu vào bên trong thăm dò một chút đi."

Bách Dịch Nhiên gạt tay anh ra, "Tôi không đi."

"Đi đi, chúng ta đã đến rồi, sao anh chỉ nghĩ đến việc quay lại vậy? Chúng ta đi sâu vào bên trong sẽ thú vị hơn," Phàn Thiên Vũ kiên trì nói. Đây là lần đầu tiên anh đến đây, trong lòng anh có một cảm giác rất vui vẻ. cảm giác mới lạ, muốn thử trèo lên từng cái cây ven đường.

Một người bạn của họ đã đến lớp, người còn lại chỉ muốn về nhà, Phàn Thiên Vũ không thể tự mình vui chơi mà cứ quấy rầy Bách Dịch Nhiên ở lại.

Bách Dịch Nhiên vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào.

Phàn Thiên Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, bỗng nhiên hai mắt sáng lên: "Này! Kia là học sinh giỏi phải không? Sao Ngu Thư Niên cũng ở đây?"

Bách Dịch Nhiên trả lời, "Sao có thể, cậu nhìn nhầm rồi."

"Không, thật mà, anh nhìn xem!"

“Chậc.” Bách Dịch Nhiên không kiên nhẫn ngẩng đầu lên, ánh mắt ban đầu rơi vào người Phàn Thiên Vũ, sau đó thoáng thấy Ngu Thư Niên ngồi ở rìa một nhóm bảy tám người, phác họa gần đó.

Tiếng nước chảy hòa với tiếng chim hót líu lo, như khuôn mặt Ngu Thư Niên bị bảng phác thảo che khuất một phần, lộ ra nét thanh tú thiếu sức sống. Đôi môi vẫn còn chút sắc hồng, giống như một con búp bê sứ xinh đẹp nhưng mỏng manh.

Phàn Thiên Vũ dùng tay huých vai Bách Dịch Nhiên, kêu lên: "hehe, tôi đã bảo rồi mà..." chưa kịp nói xong đã thấy mình đứng một mình.

Anh quay lại thì thấy Bách Dịch Nhiên lướt qua anh, ánh mắt không hề dao động, đi từng bước một đến bên Ngu Thư Niên.

Phàn Thiên Vũ lảo đảo một lúc rồi cũng đi theo.

Hình dáng một dòng suối hiện lên trên giấy, Ngu Thư Niên vẽ rất chậm, nét bút phác họa đầy tinh tế.

Thật ra những chi tiết tỉ mỉ như vậy là không cần thiết, nhưng sự thiếu nhiệt tình hiện nay của Ngu Thư Niên khiến nét vẽ trở nên thiếu sức sống.

“Học sinh giỏi ơi!” Phàn Thiên Vũ còn chưa đến gần đã hét lên.

Ngu Thư Niên quay về phía phát ra âm thanh, vẻ mặt ngạc nhiên: "Các cậu đang làm gì ở đây..."

Giọng nói của cậu dần nhỏ đi.

Ánh mắt của Ngu Thư Niên hơi giật mình, tự hỏi địa điểm du lịch nông thôn mà Bách Dịch Nhiên nói ngày hôm qua có phải là ở đây không?

Bách Dịch Nhiên đi trước bắt gặp ánh mắt của Ngu Thư Niên, tay hắn khựng lại một chút, suýt quay đi nhưng rồi lại lấy hết can đảm bước thẳng về phía cậu.

Phàn Thiên Vũ đã quen với tình huống này, xen vào, "vậy cậu và Lỗ Luân Đạt học cùng một lớp vẽ rồi. Sao cậu không nói sớm? Đều phải đến đây để phác họa. Sẽ rất tuyệt nếu cậu có thể đi cùng xe với chúng tôi."

Ngu Thư Niên nghe cái tên xa lạ này, hỏi, "Lỗ Luân Đạt?"

Phàn Thiên Vũ gật đầu, “Ừm, cậu ấy là bạn cùng phòng của chúng tôi. Tuần trước cậu ấy có nhắc đến đây để vẽ tranh, khi anh Bách nghe là quê hương của anh ấy, anh ấy đã kêu gọi tất cả mọi người trong phòng ngủ của chúng tôi đến chơi cùng."

Vẽ tranh...?

Ngu Thư Niên chậm rãi nhíu mày, nhìn về phía Bách Dịch Nhiên, người đã không nói một lời nào sau khi Phàn Thiên Vũ mở miệng nói trước.

Bách Dịch Nhiên: "..."

Tay hắn nắm chặt thành nắm đấm, kiềm chế cảm giác muốn đá Phàn Thiên Vũ xuống nước.

Bách Dịch Nhiên ho ra hai tiếng, giống như giảm bớt căng thẳng và động viên bản thân, do dự nói lên ba chữ: "Thật trùng hợp."

Khô khan, không có gì mới.

Ngu Thư Niên chớp nhẹ đôi mắt, nhìn thấy tình trạng bất tự nhiên của hắn, che giấu suy nghĩ trong tâm trí, mỉm cười nhẹ và phụ họa nói: "Đúng vậy, thật trùng hợp."