Chương 22

"Vì sao?" Lục Viễn không phục hỏi.

"Nhược quốc sư, ngươi từng là hoàng hậu của Lăng Dạ Uyên, ngay từ đầu nếu Ngải Ôn Vy không nói ra sự thật này, ngươi định che dấu thân phận cả đời để yên vị làm Hiền vương phi sao?"

Lục Nhân Tư vừa hỏi, ánh mắt Nhược yên lướt qua nhìn hắn, không rõ ý vị mà cười một tiếng.

"Ngay từ đầu ta không hề có ý định che dấu, ngươi biết thì cũng đã biết, ta cũng không rũ bỏ sự thật kia."

Đúng, ngay từ ban đầu, ngay từ khoảnh khắc Ngải Ôn Vy tiết lộ thân phận, hắn chưa hề thấy được chút hoảng loạn trong mắt nàng, nàng như đã dự liệu từ trước.

Có lẽ Lục Nhân Tư đã quên, nữ nhân từng khiến bao người khϊếp sợ này, sao có thể vì một chút chuyện mà hoảng loạn?

"Phụ hoàng, chắc chắn không phải chỉ vì một lí do đó thôi đúng chứ?" Sắc mặt Lục Viễn trầm đi, Lục Nhân Tư hơi sững người trước dáng vẻ này của hắn, quá đỗi xa lạ...

...

"Ta đã làm theo lời ngươi nói, nhưng có thật..."

"Quan trọng không Ngải cô nương? việc ngươi làm cần chính là trì hoãn lễ thành hôn của Ly Yên và Lục Viễn đã thành công."

Ngải Ôn Vy gật đầu có ý muốn nhìn rõ nam nhân đang ở trước mặt nàng ta, xung quanh căn phòng mang một vẻ trầm lặng u tối, cho dù có cố gắng thế nào, bóng dáng trước mặt vẫn mờ ảo không rõ ràng.

Nam nhân kia phát hiện ra thì nhếch mép cười đầy ẩn ý. Lục Viễn a Lục Viễn, ngươi nghĩ mọi chuyện quá đơn giản sao?

...

Chuyện ngày hôm đó được dân chúng bàn tán sôi nổi, cái bọn họ không ngờ chính là lá gan của Ngải Ôn Vy lớn đến vậy, dám chọc vào cả Hiền vương lẫn chủ tử của Hoàn Tuyên.

"Các ngươi nói xem Ly cô nương kia sẽ là bộ dáng gì?"



"Có khi nào đúng thật như Ngải Ôn Vy nói, nàng chính là..."

"Đừng nói lung tung, không sợ rước họa vào thân à?"

Có người lên tiếng cảnh cáo, đám người lập tức muốn im lặng, những người ở trên kia, bọn họ thật sự không chọc nỗi.

"Sợ gì chứ? Bọn ta chỉ thắc mắc quốc sư một thời lừng lẫy năm xưa có phải nàng hay không."

"Đúng, cả thiên hạ đều biết khi hoàng thượng cho quân chiếm đóng Bắc triều, đã không thấy bóng dáng của toàn bộ Nhược gia, biết có phải nàng ta biết được mà mang cả gia tộc bỏ trốn, trước đó còn bị phế truất, còn Lăng Dạ Uyên cũng mất tăm."

"Vậy các ngươi có biết năm xưa vì sao nàng lại bị phế hậu không?" Người nói chính là người dân của Bắc Dực cũ.

"Còn không phải do thất sủng? Lăng Dạ Uyên phế nàng..."

Người kia giễu cợt nhìn gã vừa nói: "Ngươi thì biết gì? Quốc sư là tự mình phế bỏ, nếu không phải vì Lăng Dạ Uyên, có lẽ nàng vẫn ở lại Bắc Triều."

Tự mình phế? Còn có thể được à?

Một số người trước nay không nghe đến chuyện này đầu hiện lên đầy dấu chấm hỏi, bọn họ chỉ biết một mặt của sự việc.

"Nam nhân chính là như vậy, lúc thì hứa hẹn cả đời độc sủng hậu cung, quốc sư đã tin tưởng hắn đến thế nào, ngay cả bá tánh còn ngưỡng mộ không thôi, nhưng àm gì có lời hứa nào chống chọi được dòng chảy của thời gian chứ.".

||||| Truyện đề cử: Tam Thốn Nhân Gian |||||

Chăm chú lắng nghe liền có thể tự họa lên một hình ảnh của nữ nhân ấy trong đầu, thanh lãnh tự phụ lại che dấu khí chất chỉ để bên cạnh một người.

Nữ nhân nghe qua liền cảm thấy nam nhân trên thế giới này đúng là lời gì cũng nói được, nhiều nhất là gạt người.



Bọn họ hăng say nói mà không phát hiện sự xuất hiện dị thường của một người đã che khuất mặt, người kia nghe một lúc thì im ắng bước đi khỏi, trên môi lưu giữ nụ cười nhẹ.

Hoàn Tuyên phái.

Hắc Thượng trở về liền phân phó theo lời của Nhược Yên, khi đã nhận được chút tin tức của người phía dưới thì có hơi sững sốt:

"Ngươi nói ngươi không thể nhìn rõ mặt người đó sao?"

"Đúng vậy ạ, nhưng từ đầu đến cuối đầu rất thuận lợi, thuộc hạ nghĩ chính do người kia không muốn che đậy."

Hai người hắc y nhân được phái đi theo dõi Ngải Ôn Vy, phát hiện nàng ta đã đi gặp một người, chỉ là gương mặt người kia cho dù bọn họ có làm thế nào cũng không nhìn rõ được.

Hắc Thượng như có điều gì đó suy ngẫm:

"Gần đây có bang phát nào nổi dậy không?"

"Nổi dậy thì không có, có điều thuộc hạ nhận được một chút tin tức về... Túc Vinh" Hắc y nhân ngập ngừng.

Hắc Thượng nhíu mày, hắc khí xung quanh hắn đột nhiên dày đặt, cái tên được thốt lên không gian đột nhiên tĩnh lặng lại.

"Chắc chắn?"

Hắc y nhân gật đầu, nếu sự thật là vậy, hiện tại bọn họ cần báo cáo cho chủ tử biết.

Túc Vinh - Bang phái từng là đối thủ duy nhất của Hoàn Tuyên, nhưng kể từ vài năm trước, những người kia đột nhiên biến mất không còn tung tít, cứ như thể chưa từng tồn tại, liệu có phải bọn họ đã trở lại?

Liệu sự cố ở lễ thành hôn của Nhược Yên có liên quan đến chuyện này?

Rốt cuộc... rốt cuộc người mà Ngải Ôn Vy đến gặp là ai? Có lẽ lần mày đích thân Hắc Thượng phải đi tìm hiểu rõ ràng, cũng như để chứng minh cho suy đoán của chính bản thân y.