Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Viên Viên

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cuối cùng tôi cũng trút hơi thở cuối cùng, lãnh cơm hộp.

Lãnh cơm hộp: ý chỉ chết.

Tôi tỉnh lại trong một cái quan tài.

Căn phòng trước mặt rất lớn, vô cùng hoa lệ.

Cái quan tài của tôi được đặt bên cạnh giường.

“Tỉnh rồi à?”

Má nó, suýt nữa thì nằm lại vào quan tài!

Tạ Thế Kỳ đang chuẩn bị đi ngủ.

Hắn mặc bộ đồ ngủ bằng tơ lụa, hơi mỏng.

Ánh đèn vàng mờ ảo phản chiếu đường nét cơ bắp săn chắc của hắn, gầy nhưng rắn chắc.

Tôi không khỏi nuốt nước miếng.

“Đây là đâu?” Tôi hỏi.

“Nhà tôi.”

“Sao tôi lại ở đây?”

“Ngủ với tôi.”

“Nhưng tôi đang nằm trong quan tài!”

“Cô vốn phải chết rồi, nằm trong quan tài có gì không đúng?”

Anh tìm người chết để thị tẩm với anh à?

Không hổ là Tạ Thế Kỳ.

Tôi thức thời dịch người về phía cửa: “Đã muộn rồi, sếp Tạ ngủ sớm đi nhé.”

Lòng bàn chân tôi trượt một cái, muốn chạy ra ngoài.

Đột nhiên lại bị Tạ Thế Kỳ bóp cổ.

Lúc này tôi mới nhìn thấy đôi môi bị tôi giày xéo hồi sáng của hắn.

Cánh môi đỏ thẫm, đặc biệt hấp dẫn.

Nhưng mà lời hắn thốt ra lại chẳng hấp dẫn chút nào:

“Cô lấy gan ở đâu ra mà dám hôn tôi?”

Tôi không thở được, vùng vẫy.

Tạ Thế Kỳ muốn gϊếŧ tôi?

Không biết qua bao lâu, hắn mới thả tay ra.

“Muốn thử xem cô còn có thể làm được chuyện gì nên mới để cho cô sống.” Tạ Thế Kỳ lạnh lùng nói, “Đêm nay tôi bị thương, chỉ có một cơ hội duy nhất cho cô mà thôi, tôi sẽ không phản kháng.”

“Thật không……”

“Ừ.” Hắn nhìn tôi giống như nhìn người đã ch ết.

Có lẽ sau đêm nay, tôi thực sự sẽ không thể sống sót.

Dù sao cũng phải ch ết, không bằng trước khi ch ết ăn gì đó ngon ngon.

Quyết định vậy, tôi ngồi lên người hắn.

……

Mãi cho đến sau này tôi mới biết.

Bia đỡ đạn này là một tiểu lâu la của thế lực đối địch với Tạ Thế Kỳ.

Tạ Thế Kỳ cho tôi cơ hội để gϊếŧ hắn.

Chứ không phải là ……. ăn sạch sẽ hắn.

Chân của Tạ Thế Kỳ không thể hoạt động.

Nhưng người lại thon thả rắn chắc.

Tôi nói cho hắn tôi tên Thư Viên.

Hắn liền gọi tôi là Viên Viên.

Mãi cho đến rạng sáng.

Sao bảo có bệnh kín má?

Là bệnh kín dữ chưa?

Cuối cùng tôi nằm vật ra giường của Tạ Thế Kỳ ngủ.

Trong lúc mơ màng, tôi nghe thấy tiếng vệ sĩ gọi Tạ Thế Kỳ.

Vị hôn thê của hắn tới.

Vị hôn thê?

Tôi mở choàng mắt.

Trong phòng chỉ còn lại một mình tôi, Tạ Thế Kỳ đã xuống tiếp khách.

Tôi mở hé cửa ra nhìn.
« Chương TrướcChương Tiếp »