Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Viện Trợ - Giao Dịch

Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lục Tầm ngậm kẹo dẻo trong miệng, tiện thể dùng đầu lưỡi liếʍ ngón tay Liễu Chanh, đầu ngón tay của cậu man mát, ngón tay tinh tế thon dài.

"Em cũng rất ngọt." Lục Tầm giọng hơi khàn khàn, không nói gì hôn lên môi Liễu Chanh, hắn cũng không muốn phí nhiều lời tình chàng ý thϊếp, hắn không phải nhà từ thiện, đồng giá trao đổi mà thôi, mọi chuyện đều là đương nhiên.

Hô hấp Liễu Chanh căng thẳng, ráng đỏ như có sinh mệnh vội vã bò lên khuôn mặt, cậu run rẩy mở môi, trúc trắc nghênh đón.

Trong nụ hôn tinh tế có cả hương sữa ngọt ngào, tiếng nước lách tách nhẹ vang bên tai hai người. Lục Tầm cũng không vội vã, hắn cẩn thận mà săn sóc thăm dò trên môi lưỡi ấm áp của Liễu Chanh, dùng kỹ xảo cùng kiên trì kí©h thí©ɧ nụ hoa chờ du͙© vọиɠ khai mở. Mãi đến tận khi hắn cảm giác hô hấp của Liễu Chanh trở nên dồn dập, tay ôm trên eo hắn dần dần nắm chặt, mà thân thể cũng không tự giác mềm xuống, trong lòng hắn âm ỷ đắc ý, như gần như xa rời môi Liễu Chanh.

Liễu Chanh hơi mờ mịt nhìn hắn, nuốt vào nước bọt sắp tràn ra, hầu kết bất an trượt lên trượt xuống.Lục Tầm hơi cong khóe miệng, nhẹ nhàng tháo dây áo tắm của Liễu Chanh, bàn tay trượt trước ngực cậu, làn da trắng bóng loáng, như gấm lụa đẹp nhất. Hắn hơi dùng sức bóp, đồng thời kề bên tai cậu, thấp giọng hỏi: "Quả cam nhỏ, trước đây đã làm cùng người khác chưa?"

Liễu Chanh cảm thấy nhoi nhói trước ngực, cậu chưa bao giờ biết nơi đó có thể nhạy cảm đến vậy, cậu hơi nghiêng đầu đi, cắn môi thở dốc, khó khăn nói: "Chưa...."

Lục Tầm có vẻ rất hài lòng, hắn cũng không nhất định phải tìm chim non, chẳng qua cảm thấy đây là đang dệt hoa trên gấm* (làm cho sự vật/việc càng hoàn hảo hơn). Tay trái hắn ôm eo Liễu Chanh, tay phải tiếp tục đi xuống dưới, xẹt qua eo Liễu Chanh, khi đi vài vòng trên rốn cậu, hắn phát hiện bên dưới cậu trần trụi, không có qυầи ɭóŧ.

"Tự giác như vậy?" Hắn cười trêu, ôn nhu hôn vành tai trắng mịn của Liễu Chanh: "Thưởng cho em."

(............)

"Lục tiên sinh......" Liễu Chanh đột nhiên hơi vùng vẫy, xấu hổ không chịu nổi, âm thanh run rẩy: "Cầu xin anh... mang bao được không?"

Lục Tầm dừng một chút, không lên tiếng, đột nhiên ưỡn người đẩy một cái.

Liễu Chanh vừa sợ vừa giận kêu một tiếng, đường cong bả vai căng chặt, đầu ngón tay vùi vào khe sofa: "Anh..."

Lục Tầm nhẹ nhàng động vài cái, mới dán vào bên tai Liễu Chanh đùa nói: "Đừng sợ, tôi đeo."

Liễu Chanh: "......" Cậu cảm thấy mình bị trêu đùa, rồi lại không thể làm gì, không thể làm gì khác hơn là cắn chặt môi không phát ra tiếng.

"Tức rồi?" Lục Tầm liếʍ hôn cổ và tai cậu, từng chút dụ dỗ: "Lúc make - love cần chuyên tâm, trừ tôi ra đừng nghĩ về gì khác, bằng không tôi sẽ phạt em......"

Lục Tầm thực thi trừng phạt dịu dàng của hắn bên trong thân thể Liễu Chanh... Theo từng tấc từng tấc khai phá của hắn, phát hiện một mảnh cát đầy châu báu chưa từng có người đặt chân đến, hắn mừng rỡ chinh phục giữ lấy, kɧoáı ©ảʍ như một làn sóng mãnh liệt nối tiếp, bao trùm lên cậu bé cùng người đang chiếm lấy cậu.

Trong phòng tràn ngập âm thanh da thịt va chạm và tiếng thở dốc vỡ vụn □□.

Lục Tầm biến hóa tư thế và tiết tấu, ở trên sô pha, trên tấm thảm và trên giường, mang Liễu Chanh làm nhiều lần, mãi đến khi cổ họng cậu bé khàn khàn, cuối cùng gần như đã ngất trong l*иg ngực hắn, lúc này mới chịu buông tha cậu. Lục Tầm ôm Liễu Chanh đi tắm rửa, lúc đặt cậu lên giường, Liễu Chanh đã mệt đến nỗi không mở nổi mắt.

Trong lúc hoảng hốt cậu cảm giác được Lục Tầm hôn mấy cái lên mắt cùng khóe miệng mình: "Bảo bối, ngủ đi."

Liễu Chanh miễn cưỡng mở mắt ra, muốn cười với hắn cười một cái, nhưng lại thấy Lục Tầm bưng cốc nước, đưa một viên thuốc trắng vào miệng.

"Anh làm sao vậy?...... Không thoải mái sao?" Liễu Chanh mờ mịt nhìn hắn, lúc nói chuyện cổ họng đau như bị xé rách.

"Không có chuyện gì. Giấc ngủ của tôi không tốt lắm, cần uống thuốc." Lục Tầm đưa tay lại che mắt cậu: "Ngủ đi".

......

Bốn giờ sáng, Liễu Chanh tỉnh lại từ trong ác mộng, l*иg ngực cậu nhấp nhô mãnh liệt, toàn thân đau nhức, trên da phủ kín một lớp mồ hôi lạnh, cậu trừng mắt nhìn trần nhà phát ngốc, bỗng cảm giác được người đàn ông bên cạnh giật giật.

Lục Tầm cho dù dưới tác dụng của thuốc, ngủ cũng không quá sâu, hắn ôm Liễu Chanh vào trong l*иg ngực của mình, nửa tỉnh nửa mơ hỏi: "Liễu Chanh, sao vậy?"

Liễu Chanh trở mình trong ngực hắn ấm áp, đưa lưng về phía Lục Tầm: "Gặp ác mộng."

Lục Tầm ôm cậu từ phía sau, hai thân thể dán lấy nhau không để một khe hở: "Đừng sợ, không sao rồi...... mơ thấy gì?"

Liễu Chanh không đáp, hỏi ngược lại hắn: "Anh cũng gặp ác mộng sao?"

Đằng sau truyền đến giọng nói uể oải lười biếng: "Gặp. Tôi thường mơ thấy một đêm mưa to, tôi chạy một mình trên đường lớn, có một chiếc xe không ai lái, một mực đuổi theo sau tôi......" Giọng hắn ngày càng yếu, lời còn chưa nói hết, đã lại ngủ thϊếp đi.

Liễu Chanh nhìn chằm chằm ba lô đặt ở trên tủ đầu giường, không còn buồn ngủ nữa.
« Chương TrướcChương Tiếp »