Chương 5

Thiếu niên có khí chất cao quý từ trong xương cốt, hai đầu lông mày lạnh lùng lẫn kiêu căng.

Bên giường có một vị phó quan trẻ tuổi mặc quân trang màu xanh lá cây, chủ động báo cáo tình hình với Siye: “Hôm qua điện hạ còn rất tốt, nhưng hôm nay bỗng nhiên điện hạ không thấy rõ thứ gì nữa.”

“Xin phó quan Colin yên tâm, chuyện kế tiếp cứ giao cho chúng tôi.”

Siye sải bước đi đến trước mặt Ethan, giơ một ngón tay lên hỏi: “Điện hạ, ngài có thể nhìn thấy đây là số mấy không?”

Thiếu niên tóc bạc chậm rãi lắc đầu, trong giọng nói mang vẻ bất đắc dĩ: “Toàn bộ trắng xóa, có thể nhìn thấy bóng người, nhưng không thấy rõ mặt.”

“Có hơi nghiêm trọng thật.”

Dưới sự ra hiệu của Siye, nhà trị liệu Beta bên cạnh lập tức đưa dụng cụ đo lường và thuốc trị liệu ống xanh tới.

Phó quan mặc quân trang bên cạnh im lặng kiễng chân nhìn, không dám quấy rầy.

Tang Niệm cũng không khác đối phương là bao, cô thành thật đứng ở vị trí không gần không xa, tiện tay nghe lệnh, cũng sẽ không quấy nhiễu đến anh ấy.

“Sao trong khoảng thời gian ngắn mà giá trị biển tinh thần lại giảm xuống 6 rồi.”

Nếu không phải mình tự đứng ra kiểm tra lại, ngay cả bản thân Siye cũng không thể tin.

Nghe xong, phó quan mặc quân trang vô cùng lo lắng, sợ điện hạ nhà mình xảy ra chuyện.

Siye cầm một ống thuốc trị liệu rồi tiêm vào cánh tay Ethan, đồng thời dùng tinh thần lực của mình thúc đẩy dược lý nhanh chóng phát huy tác dụng.

Sau đó một lực trở ngại không thể gọi tên đẩy tinh thần lực của anh ấy ra bên ngoài, Siye phải cố gắng lắm mới tiêm xong ống thứ nhất.

“Ngài Siye, ngài đổ mồ hôi rồi.” Nhà trị liệu bên cạnh lo lắng nói.

Công việc tương tự, Siye lại tiêm cho Ethan thêm ba ống nữa, lực cản hai lần này không khác gì lần trước, khiến anh ấy không thể không đưa ra kết luận tiếp theo.

“Điện hạ, có thể thời kỳ dịch cảm của ngài đã tới.”

“Không, không đúng, làm sao có thể…?”

Gương mặt Colin không tin hỏi.

Siye quay đầu nhìn về phía đối phương chắc chắn nói: “Thời kỳ dịch cảm lần này của điện hạ đến sớm hơn tháng trước, trong tháng này, điện hạ từng có kinh nghiệm đặc thù, hay tiếp xúc với người lạ nào khác không?”

“Chắc chắn không có, tôi vẫn luôn đi theo bên cạnh điện hạ mà.” Phó quan Colin cam đoan nói.

Nghe xong, Siye cũng cảm thấy ảo não, chỉ có thể nói với thiếu niên tóc bạc: “Điện hạ, lần này chỉ sợ ngài phải ở lại Heggleson thêm một thời gian rồi.”

Gương mặt thiếu niên tóc bạc không có một tí ngoài ý muốn nào, dường như đã đoán được từ trước.

Anh gian nan kéo khóe miệng lộ ra nụ cười bất đắc dĩ: “Làm phiền mọi người rồi.”

Phó quan Colin âm thầm siết chặt ngón tay, tim như muốn tan nát.

“Phó quan Colin, căn cứ vào điều lệ quản lý Heggleson, kính xin ngài…”

Không đợi Siye nói xong, người đàn ông mặc quân phục đã hiểu, hắn lùi lại một bước rồi cúi người thật sâu, giọng nói vang dội lại hùng hậu:

“Nhờ các vị chăm sóc điện hạ.”

“Phó quan Colin không cần phải khách sáo, để ứng phó với thời kỳ dịch cảm đến sớm của điện hạ, tôi sẽ sắp xếp một nhà trị liệu đến chăm sóc ngài ấy 24/24.”

Siye nói xong, ánh mắt trong trẻo đảo qua hai nữ Beta trị liệu trong phòng.

Mary nóng lòng muốn thử, nhanh như chớp viết hết ý nguyện muốn ở lại chăm sóc điện hạ lên mặt.

“Tang Niệm, cô ở lại.”

Siye gọi.

“...” Tang Niệm siết chặt lòng bàn tay, giọng nói run rẩy, giống như một con chim nhỏ sợ hãi, không tự chủ cắn nhẹ đôi môi no đủ trả lời:

“Dạ.”

Chỉ trong nháy mắt, nhà trị liệu còn lại trong phòng là Mary ném tới ánh mắt oán giận khó hiểu về phía Tang Niệm.

Dường như muốn nói: Cô chỉ là một người mới tới làm gì có tư cách ở lại chăm sóc bảo vệ vương tử đế quốc tôn quý chứ.

Mặc dù Siye cũng cho rằng để một nhà trị liệu mới tới đảm nhiệm công việc này rất khó khăn.

Nhưng anh ấy lại có suy tính của riêng mình.