Trời đã sáng, Tang Niệm đưa tay lên nhẹ nhàng lau mồ hôi lạnh trên trán.
Ngồi trên giường, cô vô thức quay đầu nhìn về phía cửa sổ. Sau một lúc nghĩ ngợi, cô vẫn không nhịn nổi lòng tò mò mạnh mẽ của mình, vươn tay vén một góc rèm cửa ra, trong màn sương mù buổi sớm tinh mơ, tấm rèm cửa màu vàng nhạt ở tầng hai viện trị liệu đã bị kéo vào hoàn toàn, không thấy bể bơi, cũng không thấy người cá.
Chắc chắn chỉ là ác mộng.
Chắc chắn là do chuyện nhìn thấy người cá sống quá chấn động với một người sống trên hành tinh xanh là cô.
Biển tinh thần gì đó, gì mà phù hợp trăm phần trăm, gì mà cô dâu…
Tang Niệm nhớ lại chỉ cảm thấy rất xấu hổ, cô quyết định quên hết tất cả mọi chuyện đi.
-
Nhà ăn của viện trị liệu được xây ở tầng hầm dưới mặt đất, đây cũng là nơi duy nhất Tang Niệm nhìn thấy có nhiều người nhất sau ba ngày đến Heglisson.
Tất cả mọi người đều mặc đồng phục màu trắng xám, yên lặng ngồi trước bàn ăn bữa sáng của riêng mình với vẻ mặt vô cảm, một sự im ắng âm u.
Nghe Ange nói, nhà ăn là nơi dùng chung của cả khu A và B, cũng có nghĩa rằng nơi này có rất nhiều nhà trị liệu của khu B.
Tang Niệm nhận một phần bánh mì và sữa bò qua ô cửa sổ, khi quay lại, cô vô tình nhìn thoáng qua phần gáy lồ lộ của một nữ Beta đi ngang qua, trên đó chỉ có vết bầm tím và vết đỏ, nhìn thấy mà phát hoảng.
Dương như cô đã có thể hiểu được lý do phần lớn những người ở đây luôn trầm lặng, sống một cuộc sống tối tăm không thấy mặt trời, vậy chẳng khác gì một miếng thịt biết đi vậy.
Phải giao thuốc đúng tám giờ ba mươi phút, Tang Niệm không dám nán lại, cô nhanh chóng ăn hết bữa sáng rồi xuất phát tới hiệu thuốc.
Cô mới tới vẫn chưa quen với kết cấu bên trong tòa nhà viện trị liệu, vì vậy phải đi tìm rất lâu.
Hiệu thuốc ở đây không giống với hiệu thuốc trong trí nhớ của cô, mà giống với một phòng thí nghiệm công nghệ cao hơn, những liều thuốc chữa trị đắt đỏ nhất được trưng bày trong tủ bảo hiểm bằng kính tỏa ra ánh sáng màu lam.
Nghe nói một ống thuốc chữa trị có độ tinh khiết cao như thế này có giá lên tới một vạn tinh tệ.
Mà tiền lương của một Beta là nhà trị liệu bình thường chỉ có 600 tinh tệ. Vì vậy khi ở trường đào tạo, giáo viên luôn liên tục dặn dò cảnh cáo học sinh phải cẩn thận làm việc, làm vỡ một ống chính là gần một năm làm công không lương.
Đương nhiên không phải tất cả Alpha đều được dùng thuốc điều trị có độ tinh khiết cao như vậy, Alpha có tinh thần lực cấp thấp chỉ cần dùng thuốc điều trị có độ tinh khiết bình thường là được.
Mở khoá bằng con ngươi, cánh cửa của tủ bảo hiểm tự động mở ra, hơi lạnh nương theo đó phả vào mặt, chui thẳng vào lỗ chân lông.
Tang Niệm cẩn thận lấy hai ống thuốc ra, đây là công việc mới được phân chia sáng nay của cô.
Giá trị biển tinh thần của mỗi một Alpha ở đây đều có sự khác biệt, có người xuất hiện chứng bệnh, có người lại không, bởi vậy liều lượng dùng thuốc trị liệu không đồng nhất, thời gian tiêm cũng không giống nhau hoàn toàn.
Lúc này, phía sau tủ thuốc, tiếng trò chuyện của hai nhà trị liệu đến lấy thuốc vang lên.
Một nhà trị liệu trong đó phàn nàn: “Thật sự tôi sắp không chịu được nữa rồi, cậu ấm kia quá khó hầu hạ, ngày nào cũng đổi cách để tra tấn người khác, vốn không coi Beta chúng ta là con người mà.”