Chương 14

“Cảm ơn ngài Siye.”

Cô gái cong miệng cười với anh ấy bằng đôi mắt trong veo, dáng vẻ ngây thơ nhưng cũng rất quyến rũ.

Hô hấp Siye ngưng trệ, hầu kết di chuyển, anh ấy quay sang chỗ khác.

“Bây giờ tôi sẽ nói về chuyện bố trí công việc sắp tới cho cô ở viện trị liệu Heglisson.”

“Hiện tại khu A có sáu người, phân ra là điện hạ Ethan, người giàu nhất liên bang - ngài Samuel, hoàng tử tộc Người Cá - Amos, hoàng tử nước Capet - điện hạ Caspar, thượng tướng năm sao của đế quốc - ngài Tu, và cuối cùng là con trai của công tước Bedford - Hall thiếu gia.”

Tang Niệm im lặng nghe, đoán rằng cô sẽ được phân công để làm việc với các đối tượng trong đó, cô thầm cầu nguyện dù sao cũng đừng là Hall, cũng tốt nhất là đừng vô cái người u ám ngài Samu gì đó.

“Xét thấy cô là người mới đến, kinh nghiệm làm việc không được phong phú, nên giai đoạn đầu cô sẽ tập trung học hỏi và làm những công việc nhẹ nhàng. Vậy thì thế này, sắp tới cô sẽ chịu trách nhiệm đưa thuốc hằng ngày cho sáu vị thiếu gia khu A.”

Hằng ngày?

Sáu vị?

Khuôn mặt trắng sứ của Tang Niệm trở nên tái nhợt.

“Có vấn đề gì không?”

Siye ngước mắt lên, thoáng thấy vẻ hoang mang trên mặt cô gái.

“Không có…”

Tang Niệm nắm chặt tay, lòng bàn tay đổ một lớp mồ hôi.

“Lát nữa tôi sẽ kêu Ange dẫn cô đến ký túc xá, cô xếp hành lý trước đi.”

“Ange cô ấy đi với mẹ viện trưởng ra ngoài rồi ạ.”

Tang Niệm nói nhỏ.

“À, vậy sao.”

Siye liếc mắt ra ngoài cửa sổ.

Trời đã tạnh mưa nhưng không có dấu hiệu quang đãng trở lại, vẫn còn âm u ảm đạm, chóp mũi tuấn tú của người đàn ông nhuộm một màu cô đơn.

“Tôi vừa mới xong việc, để tôi dẫn cô đi.”

Siye nói xong từ từ đứng dậy, bóng người cao lớn đứng trước mặt Tang Niệm.

Cô ngạc nhiên một lúc, rồi vội vàng đứng dậy đi theo.



“Điện hạ, nên tiêm thuốc trị liệu rồi.”

Mary bưng một chiếc khay kim loại màu bạc đến trước chỗ Ethan.

Đây không phải lần đầu cô ta giao tiếp với vị thái tử điện hạ tôn quý nhất đế quốc này, anh cao ngạo ít nói nhưng vẫn dịu dàng lịch sự với những người ngoài.

Không giống như năm người bất ổn còn lại ở khu A, điện hạ Ethan mặc dù phát bệnh cũng không làm hại người khác.

Hơn nữa anh có vẻ ngoài tuấn tú, địa vị tôn quý, Mary đã nhiều lần mơ tưởng rằng nếu có thể thân mật với vị điện hạ này, nói không chừng sau này cô ta có thể thay đổi thân phận Beta ti tiện của mình.

Vị trí đó là thứ cô ta khao khát có được nhất trong số những thứ cô ta ao ước.

Nhưng hôm nay cô ta đã phạm sai lầm.

Cô ta không biết rằng toàn bộ cuộc trò chuyện ban sáng đã lọt hết vào tai vị thái tử Alpha này.

Nguyên buổi sáng Ethan không cho cô vẻ mặt dễ gần, cả người lạnh lẽo như rơi vào hầm băng, bầu không khí trong phòng cũng tự động giảm đi vài độ.

“Điện hạ.”

Mary hạ người xuống thấp hết sức có thể, nửa người như ngồi xổm xuống trước giường thiếu niên tóc bạc, dùng giọng nói nũng nịu nói: “Ngài phải phối hợp với tôi, chứng bệnh mới nhanh biến mất.”

Dứt lời, cô ta chủ động cầm cánh tay đối phương nhưng bị thiếu niên chán ghét tránh né.

Dưới mái tóc màu bạc, đôi mắt màu hổ phách xẹt qua tia lạnh lẽo.

“Tôi muốn nhà trị liệu… Tang Niệm đến.”

Alpha nói từng chữ với khí chất vương giả không thể từ chối, kèm theo một chút áp bức.

Sắc mặt Mary đột ngột trắng bệch, trái tim rơi vào tảng băng.