Chương 1-5
- Không được, chị vẫn chưa giảng cho em về bài học gia đình. Trước tiên, chúng ta phải nói rằng ăn cắp là hành vi không tốt, thế nên em đừng... - Tôi kéo dài giọng, cố gắng truyền đạt hết những kiến thức đạo đức mà tôi học được ở trường cho tiểu quỷ.
...
Nhưng nó không có vẻ gì là cảm kích, ngược lại còn lạnh mặt, xung quanh người nó bốc lên luồng khói đen thù oán, cuối cùng tôi nói đến rát cổ bỏng họng mà không ăn thua gì, đành phải thả nó ra.
-Tuy rằng bây giờ em nghe không vào, nhưng sau này lớn lên thành người, em nhất định sẽ cảm ơn chị. Ha ha, chị thật là có phong thái của một người chị...
Phịch!
Vì tôi quá kích động đứng lên đột ngột nên tiểu quỷ lăn khỏi đùi tôi, ngã phịch xuống đất.
-Ôi ôi, em không sao chứ? Á, đầu sưng lên rồi. Nhìn thế này trông giống quái thú một sừng thật đấy, ha ha ha...
- Bối... Tây... Mễ!
Thằng tiểu quỷ nghiến răng nghiến lợi gọi tên tôi. Ha ha, cuối cùng thì nó cũng không gọi tôi là bà thím nữa rồi, chẳng lẽ nó đã lĩnh ngộ được đạo lý mà tôi giảng rồi sao?
"Gâu gâu!".
Lúc này, Cục Xương oai phong lẫm liệt từ ban công nhảy vào phòng.
- Cục Xương thồi, chẳng phải mày bỏ nhà đi với Giai Giai rồi sao? Sao giờ lại quay về lấy lòng tao, tao không thèm chơi với mày nữa, hừ! - Tôi quay đầu đi giả bộ giận dữ.
"Hu hu!".
Cục Xương phát ra hai tiếng kêu oan ức, sau đó...
Sau đó nó nhào về phía tiểu quỷ.
-Cục Xương, đừng!
Ui chà!
Tôi quên mất Cục Xương nhà tôi luôn có ý thù địch với tất cả bọn con trai có ý tiếp cận tôi. Tiểu quỷ tuy còn nhỏ, nhưng nó cũng là con trai. Lần trước, tôi đi trên đường gặp một cậu bé rất đáng yêu, bèn cho nó cái kẹo mυ"ŧ, không ngờ Cục Xương lao lên cắn cậu bé, cũng may bố cậu bé kịp thời bế cậu bé lên...
Trời ơi, lần này tiểu quỷ chết chắc rồi!
Lấy tay che mắt, tôi không muốn nhìn thấy thảm cảnh sắp tiếp diễn.
-Con chó chết tiệt, lắm dãi quá!
Tôi mở bừng mắt ra, kinh ngạc phát hiện Cục Xương đang nằm trên người tiểu quỷ, dùng cái lưỡi dày của nó liếʍ mặt thằng bé.
-Có nhầm không vậy? Nó là con trai đấy, Cục Xương, sao em lại đối xử với nó tốt thế? Chẳng nhẽ em bị bệnh?
Tôi vội vàng đặt tay lên trán Cục Xương, chính xác mà nói thì là lên đầu.
-Mau mang nó đi. - Tiểu quỷ nhìn Cục Xương bằng ánh mắt ghê sợ, nói tiếp. -Ở lâu với loại chủ nhân như bà nên con chó cũng trở nên đáng ghét.
-Cái gì? Cục Xương, tiếp tục dùng nước dãi rửa mặt cho cậu bé này đi! Là lá la, giờ chị phải đi tắm đây, lúc nãy ra ngoài người toàn là mồ hôi...
Nói xong, tôi chẳng buồn quan tâm chú chó của mình với cậu bé như thế nào, nhảy chân sáo vào phòng tắm, vừa đi vừa ngân nga hát.
-Chú dê vui, chú dê đẹp, chú dê lười... đừng thấy tôi chỉ là chú dê...