Chương 9-1
Từ ngày hôm đó, Thánh Bách Nguyên biến mất khỏi cuộc sống của tôi, trong căn hộ chung cư nhỏ bé không còn bóng dáng của một cậu bé và giọng nói lạnh lùng ấy nữa, cho tới hai tuần sau…
- Tin hot tin hot, Thánh Bách Nguyên trong truyền thuyết đã chuyển tới trường Trung học Thâm Điền rồi…
- Thật không? Anh ấy được phân vào lớp nào thế?
- Oa oa oa… Sun trong lòng tôi, không ngờ tôi lại được gặp anh ấy khi còn sống…
- Oa, Thượng đế ơi, mau nói anh ấy ở đâu đi? Con nhất định sẽ chụp thật nhiều ảnh và đưa lên QQ, lúc đó chắc chắn sẽ có rất nhiều comment.
- Nghe nói 10 giờ xe sẽ tới cổng trường, người nghe được tin này đều đang xếp hàng chờ rồi…
….
Cạch!
Chai nước trong tay tôi rơi xuống đất, tôi phải níu lấy bàn mới không bị ngã xuống.
- Tây Mễ, cậu không sao chứ?
Tiểu Đới nhìn tôi đầy quan tâm.
- Không... không sao... Tiểu Đới, chúng ta cũng đi xem đi.
- Được thôi, tớ cũng muốn xem cái người nổi tiếng ấy trông như thế nào, có đẹp trai như Thánh Y Đằng khi biến lớn không, có điều Thánh Y Đằng kỳ lạ thật, sao tự nhiên về mà chẳng chào tớ câu nào...
Để Tiểu Đới không lo lắng, tôi giấu tiệt chuyện Thánh Y Đằng chính là Thánh Bách Nguyên, chỉ nói Thánh Y Đằng về nhà rồi, có lẽ cũng vì tôi ích kỷ, không muốn khơi lại vết thương đó!
Trông như thế nào...
Gương mặt đó chỉ cần đã nhìn một lần sẽ khó quên, và tôi thì sẽ cả đời không quên...
Đứng trong đám người, từ đằng xa tôi đã thấy hắn được một đám bảo vệ đưa xuống xe. Chiếc áo comple màu đen thời trang với một cái quần jean đơn giản nhưng khi khoác lên người hắn, sao lại nổi bật đến thế.
Bên cạnh hắn là Ngân La, trang điểm vô cùng rực rỡ, cả người toàn là hạng hiệu, điệu đà khoác tay hắn.
Hai người họ đã yêu nhau rồi sao? Nhanh quá...
. Á, cho tơ lên trước một chút, tớ phải chụp...
- Tớ cũng muốn chụp ảnh.
- Muốn ký tên thì làm thế nào?
…
Khung cảnh trở nên hỗn loạn, Thánh Bách Nguyên được bảo vệ ở giữa, bình an vô sự, ánh mắt hắn lạnh nhạt, không có tiêu điểm, đủ lạnh lùng nhìn vào đám người đang loạn cào cào trước mặt.
- Tây Mễ, sao Thánh Bách Nguyên giống Thánh Y Đằng thế?
Giọng nói nghi hoặc của Tiểu Đới vang lên bên tai tôi, nhưng chưa đầy năm giây sau, cô đã bị đẩy tới một chỗ cách rất xa tôi, còn tôi thì như một khúc gỗ, mặc cho bọn họ xô đẩy, cho tới khi ngã nhào...
Đau quá...
Mặt tôi dính xuống đất, thân hình dạng ngang thành hình chữ “Đại“.
- Á…
Trong phút chốc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía này.
Ý thức được điều đó, tôi hoảng hốt định đứng lên, đúng lúc này có một bàn tay đưa qua, dìu tôi dậy.
Ông trời ơi, đừng là hắn.
Tôi chậm rãi ngẩng đầu lên, đối diện mình là một đôi mắt đen dịu dàng, thì ra là A Triết, tôi đỏ bừng mặt cảm ơn anh:
- Cảm ơn anh. Tiểu Đới... em với Tiểu Đới bị họ chen tách ra, anh mau đi tìm cậu ấy đi, cẩn thận kẻo bị ngã.
- Nhưng mà em không sao chứ?
- Không... không sao ạ...
Tôi lắc đầu, sau đó cảm giác một luồng khí lạnh ập đến. - Thánh Bách Nguyên đang đứng yên nhìn tôi, nắm tay kêu lên răng rắc.
Hắn... Sao hắn lại có vẻ giận dữ như thế?
Nhưng rồi hắn lại nhanh chóng khôi phục lại vẻ lạnh lùng cố hữu.
- Chậc chậc, anh nhìn cô ta kìa, trông như miếng giẻ rách bị người ta ném ra, thật là mất mặt, ha ha ha. Nguyên, anh nói có phải không...
- Tốt nhất là cô nên biết điều một chút. - Thánh Bách Nguyên chỉ lạnh lùng lườm Ngân La một cái, rồi đi về phía tôi.
- Không, tôi chưa bao giờ thích anh...
Lời tôi nói hôm đó một lần nữa vang lên bên tai.
Hương trà xanh thoang thoảng phả tới cùng với con gió cuối thu, tim tôi gần như đã đóng băng. Tôi cúi thấp đầu, cảm nhận được ánh mắt hắn vẫn dán chặt trên người tôi, mỗi bước chân tiến gần tôi hơn lại khiến cơ thể tôi co lại càng lúc càng chặt.
Ánh mắt tôi dừng lại nơi bàn tay đút vào túi quần của hắn, bàn tay đó dường như ban nãy muốn đỡ tôi dậy? Tôi tưởng rằng hắn sẽ nói gì đó, không ngờ hắn chỉ lạnh lùng đi lướt qua vai tôi.
Từ đầu tới cuối hắn không nói với tôi một câu nào...
Thật quá đáng!
Rõ ràng là hắn sai, không những không nói với tôi một câu xin lỗi mà con làm ra vẻ mình là người bị hại...
- Này, anh đứng lại cho tôi.
Trong “Nguyên tắc hành động của Bối Tây Mễ” hoàn toàn không có điều “suy nghĩ kỹ càng”, thế nên còn chưa kịp suy nghĩ gì, tôi đã hét lớn.
- Tôi sẽ nhanh chóng bảo người chuyển hành lý đi. — Thánh Bách Nguyên dừng chân lại, chẳng buồn quay người, chỉ lạnh lùng nhìn xéo tôi rồi đi tiếp.
Ý gì?
Hắn muốn nói là sẽ không ở với tôi nữa, muốn chuyển đi sao?
- Vì sao?
Tôi hỏi một câu thật là ngây thơ và ngốc nghếch, hỏi xong mới biết hành động của mình quá là ngu ngốc.
Chẳng nhẽ tôi còn muốn ở chung dưới một mái nhà với hắn? Tôi còn muốn sống chung với cái người từng làm tôi tổn thương, lừa dối tôi? Bối Tây Mễ, mày vẫn thích anh ta sao…
Rõ ràng là bị tổn thương, rõ ràng là bị tan nát trái tim, vậy mà vẫn thích hắn.
- Nơi đó tạm thời không thích hợp cho tôi ở.
Tôi bừng tỉnh, cay đắng:
- Ha ha ha! Sao mà tôi ngốc như thế, anh là ai cơ chứ, là Thánh Bách Nguyên, là thiếu gia của tập đoàn Sun, sao lại sống trong căn hộ chung cư bé xíu của tôi. Tóm lại giờ anh đã khôi phục lại thân phận rồi, sẽ không bao giờ phải ở đó nữa...
Lúc trước hắn cho là mình có một kỳ nghỉ ngắn nên mới hạ mình sống trong căn hộ nhỏ của tôi, giờ hắn đã quay về với thân phận vốn có rồi, sẽ không phải e dè tôi nữa, đương nhiên sẽ chuyển về nhà mình, về căn biệt thự hào hoa, sang trọng ấy...
Nghĩ tới đây, trái tim tôi dường như bị ong độc chích một cái, đau tới mức sắp ngất đi.
- Đồ ngốc.
Mặt Thánh Bách Nguyẻn tái xanh, lạnh lùng thốt ra hai tiếng.
- Đúng thế, tôi là đố ngốc, tôi chính là đồ ngốc, anh chuyển đi ngay cho tôi, càng xa càng tốt… - Tôi hét thật to, sau đó lao ra khỏi vòng vây của bọn ngốc si tình vẫn đang chỉ trỏ vào chúng tôi nãy giờ.