Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Viễn Sinh Truyền Kỳ

Chương 46: Duy chỉ của ngươi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau ba ngày, cánh cửa mật thất nơi Ngân Phách bế quan rốt cuộc dần dần mở ra, mấy ngày qua hắn chính là nỗ lực bảo trụ kết giới giữa phong ấn và tu vi của mình nhằm trong lúc lấy được bí pháp gia cố thì có thể nắm chặt hơn mấy phần, hắn chính là dùng mạng của mình để thử vận may vì trước đây vẫn chưa có ai thành công nhưng vừa nghĩ đến nụ cười tươi sáng của ai đó, môi không tự chủ cong lên nụ cười ôn nhu như nước, không còn suy nghĩ nhiều.

Vừa nghĩ đến Sở Tử Ngôn, chân đã không tự chủ đi đến trước phòng của nàng thì lúc này một tiếng tiêu nghe như ma mị lại như quỷ dị rơi vào tai Ngân Phách, phía sau hắn một chiếc lá dường như vô hại lại lấy tốc độ nhanh như chớp tiến đến vị trí hắn đứng. Ngân Phách nhẹ nhàng điểm tay nhưng chiếc lá sắc bén kia lập tức bị kẹp chặt giữa khe hở hai ngón tay thon dài, sau khi hắn tiếp được chiếc lá tiếng tiêu quỷ dị ngay tức khắc biến mất như chưa từng xuất hiện. Ánh mắt Ngân Phách rơi vào chiếc lá trong tay, sâu xa nhìn về phương hướng vừa nãy vốn dĩ có người đã ở đó.

Sau khi đến phòng Sở Tử Ngôn biết được nàng đang bế quan tu luyện, Ngân Phách liền dằn lại cảm xúc kích động muốn gặp nàng, cất bước đi đến phương hướng ngược lại với Xà cung. Đêm đến, chung quanh tối đen như mực mơ hồ chỉ nghe thấy âm thanh của những loài côn trùng cùng động vật sống về đêm vang lên, Ngân Phách áo bào đen tuyền, khí phách đứng trước đón gió, từng cơn gió lạnh sượt qua bên tai hắn khẽ bay bay lọn tóc bạc trước trán để lộ rõ góc nghiêng trên khuôn mặt yêu nghiệt đầy ma mị, mê hoặc.

Ngân Phách cao lãnh chắp tay ra sau lưng dường như đang chờ đợi ai đó. Lúc này, phía sau Ngân Phách vang lên tiếng động rất khẽ lấy tốc độ nhanh như thiểm điện chộp tới bả vai hắn, hắn vẫn tựa như một vị thần thản nhiên tiếp lấy một chưởng vừa rồi.

-“Ngân Phách, đã lâu không gặp”. Tiếng nói hữu lực lại quỷ dị tựa địa ngục được phát ra từ một nam nhân lãnh khốc, ánh mắt nhìn như không có chút cảm xúc nào khi nhìn đến Ngân Phách lại như xuất hiện một tia hoài niệm.

-“Phong Thương, ngươi không nên đến đây”. Ngân Phách bình thản lên tiếng, người hẹn gặp Ngân Phách đêm nay chính là Đại vương tử Hồ tộc Lục Phong Thương.

-“Ngươi có thể ngăn cản ta sao?”. Lục Phong Thương một bộ lãnh khốc đáp lời, hoàn toàn đem cảm xúc bao bọc trong sự lạnh lùng của mình.

-“Sẽ không có lần thứ hai”. Lục Phong Thương sửng sốt, lời này của Ngân Phách chính là nói nếu hắn (Lục Phong Thương) dám làm ra cái gì thì hắn (Ngân Phách) sẽ không niệm tình xưa cũ như năm đó mà ra tay sao?

-“Ta không cần”. Lục Phong Thương phẫn nộ phủ định ý tốt của Ngân Phách, nếu như nói sự lạnh lùng của Ngân Phách mang đến áp bách cùng tôn quý thì sự lạnh lùng đang tồn tại trong người Lục Phong Thương lại mang đến sự khát máu cùng điên cuồng, có thể nói một chính một tà cũng không sai.

-“Ta nợ ngươi một mạng, cho nên lần này đến chính là muốn đáp lễ cho Xà vương”. Chuyện năm đó chính là vết nứt giữa hai người, năm tháng dần trôi chỉ có thể phai nhòa ký ức nhưng lại chẳng thể hàn gắn những lỗi lầm xưa cũ, năm xưa Lục Phong Thương hắn nợ Ngân Phách một mạng, thì đến lúc này hắn mới có đủ dũng khí đáp trả phần ân tình này, về sau chính là kẻ thù không đội trời chung, chỉ có thể trong lòng thật xin lỗi những năm tháng bằng hữu kề vai sát cánh, cùng chung hoạn nạn.

-“Tùy ngươi”. Để lại tiếng thở dài rồi mất dạng, Ngân Phách một tia biến hóa cảm xúc đều không có, năm ấy cứu Lục Phong Thương sau khi biết tất cả mọi chuyện thì cũng coi như chấm dứt hết thảy, hắn đã sớm nguội lạnh với người hắn đã từng xem là bằng hữu này.

-“A Ngân”. Đi chưa được bao xa, Ngân Phách liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc khiến tâm tình miên man của hắn liền trấn định. Sở Tử Ngôn sau khi tu luyện xong liền đi tìm Ngân Phách thì bắt gặp Ngân Tu, hỏi thăm một chút liền biết phương hướng Ngân Phách đã đi, nàng nóng lòng đến không chờ nổi tự mình đi tìm hắn. Đúng lúc này, tại vị trí kia Lục Phong Thương vẫn chưa rời khỏi cũng đã nghe thấy được tiếng gọi này, vẻ mặt suy tư khó đoán, giọng nói này hình như hắn đã nghe qua ở đâu, đúng rồi là nha đầu họ Sở đi cùng Nhiễm Nhi. Lục Phong Thương lãnh mạc nhìn về phương hướng Ngân Phách vừa bước đi, ánh mắt vốn lạnh lùng hiện lên tia sắc bén.

-“Thật nghịch ngợm”. Ngân Phách đương nhiên biết Lục Phong Thương vẫn chưa rời đi cũng không mấy quan tâm liền xoa nhẹ đầu nhỏ của Sở Tử Ngôn, hai người một lớn một nhỏ đồng hành đi về Xà cung.

Lúc này, trong đầu Lục Phong Thương liền xuất hiện giọng nói bình thản không một gợn sóng của Ngân Phách, cư nhiên Ngân Phách lúc này lại truyền âm nhập mật cho hắn, nội dung câu nói: “Món nợ ngươi trả…là nàng”. Bất giác, lông mày Lục Phong Thương nhíu chặt sau đó nhanh chóng giãn ra, nữ nhân đó có ý nghĩa gì với Ngân Phách, hắn muốn dùng món nợ giữa hai người vì tiểu nha đầu đó. Sau giây phút thất thần, trong con ngươi ảm đạm của Lục Phong Thương ánh lên tia sáng vui vẻ, nếu như vậy có thể nào… Ngân Phách đã tha thứ cho hắn.

Ngân Phách bước cùng bước với Sở Tử Ngôn trò truyện, tâm tình đột nhiên vui vẻ, chẳng qua vì một giây phút khi nhìn thấy nàng hắn liền muốn buông tha cho cảm xúc của chính mình, bao năm kìm nén cuối cùng vì một tiếng gọi của nàng khiến hắn đột nhiên xung động muốn hóa giải kẻ thù thành bạn, bớt một kẻ thù cho mình chính là bớt một tia nguy hiểm cho nàng, cũng có thể nói một ngày nàng còn tồn tại, nàng chính là sợi dây liên kết giữa mối quan hệ hai người, với khả năng của Lục Phong Thương hắn biết nha đầu kia sẽ có rất nhiều lợi tức, vả lại người kia chắc chắn sẽ hoàn toàn xóa bỏ day dứt suốt nhiều năm qua.

Đến giây phút này, Ngân Phách bất ngờ phát hiện bất tri bất giác bao nhiêu khúc mắc lại có dễ dàng hóa giải như vậy. Đồng dạng với Ngân Phách, Lục Phong Thương tâm trạng liền thả lỏng một mực kích động đến vỡ òa, hắn cuối cùng có cơ hội chuộc tội, nha đầu kia chờ hắn đến phụng bồi đi, trong chớp mắt một người lạnh lùng tàn khốc như Lục Phong Thương lại hệt như trẻ con mà cười to sảng khoái, trong lòng không ngừng lặp đi lặp lại cái tên Sở Tử Ngôn. Sở Tử Ngôn lúc này vẫn còn đang vui vẻ trò chuyện cùng Ngân Phách, nào đâu biết có hai nam nhân vì nàng mà đạt thành hiệp nghị hòa bình.

Trở về phòng, Sở Tử Ngôn lập tức chân chó chạy đi rót trà bưng nước đi tới lui trước mặt Ngân Phách lấy lòng.

-“Bị thương?”. Câu hỏi lại dường như khẳng định của Ngân Phách trực tiếp xem nhẹ dáng vẻ lấy lòng của Sở Tử Ngôn, nàng ỉu xìu bả vai thu lại mọi hành động thành thật đứng trước mặt Ngân Phách, nàng đương nhiên biết sẽ không giấu được hắn nên mới vội vã lấy lòng chuộc tội, đối với tu vi của hắn nhận biết khác thường của nàng là điều dễ dàng trừ phi nàng có cách trị khỏi hẵn nhưng mà trong khoảng thời gian ngắn ngoại thương có thể tốt nhưng nội thương…khụ nàng vẫn còn quá non.

-“Thật xin lỗi”. Lần này, Sở Tử Ngôn không có cậy mạnh mà thành thật hối lỗi.

-“Tiểu Ngôn”. Ngân Phách bất đắc dĩ lên tiếng. –“Ngươi có từng hối hận ở bên cạnh ta không?”. Âm thanh của Ngân Phách nhỏ đến nỗi ngay khi Sở Tử Ngôn ở bên cạnh cũng phải tận lực mới nghe được, chẳng qua nàng nắm bắt được sự run rẫy trong giọng nói của hắn, nàng sửng sốt một hồi mới sực tỉnh.

-“A Ngân, tất cả đều do ta nguyện ý”. Sở Tử Ngôn nàng nguyện ý cải biến bản thân, nguyện ý chống đối cả thiên hạ, nguyện ý xông pha nguy hiểm chỉ vì một ý niệm ở bên cạnh người thân duy nhất của mình, nàng chưa từng hối hận và cũng chưa từng nghĩ đến hai từ này.

Ngân Phách nhìn ánh mắt trong suốt cùng kiên định của Sở Tử Ngôn khe khẽ thở dài, hắn chính là vì sự ích kỷ của mình muốn cùng nàng một chỗ, vì tâm tư của mình mà dằn lòng để nàng từng bước đối mặt khó khăn để có thể thích nghi cho đến một ngày không còn hắn, nàng cần phải mạnh mẽ, cần độc lập bởi vì hắn nhìn thấy trong ánh mắt trong suốt kia chính là hoài bão lớn lao xông phá thiên hạ không hề bị trói buộc, và hắn sẽ bất chấp mọi thứ đem tín ngưỡng ấy của nàng ngày một đến gần.

-“A Ngân, ngươi có thể không tin cũng có thể cho rằng ta chỉ mới là một tiểu hài tử, từ lúc trở thành một linh hồn không nơi nương tựa, nhìn đủ thời thế lòng người sa đọa, nhưng ta luôn có một ý niệm, chỉ cần ta cố gắng ánh sáng của ta sẽ đến”. Sở Tử Ngôn ngừng một chút rồi nói tiếp sau đó đưa tay nhỏ bé của mình áp lên khuôn mặt lạnh băng của Ngân Phách, cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay nàng truyền tới, lòng hắn một trận chấn động. –“Ta cuối cùng cũng đợi được ngươi, ta không biết cảm xúc của ta đối với ngươi là gì, cũng không hiểu vì sao luôn vô thức ỷ lại vào ngươi, nhưng ta biết ngươi là không thể thay thế”. Bàn tay Ngân Phách không biết từ lúc nào đã siết chặt lại sau khi nghe hết những tâm sự của Sở Tử Ngôn là một hồi kích động khôn nguôi, hắn không biết đó là thứ cảm xúc kỳ diệu gì, khóe miệng nhếch lên ý cười nồng đậm.

-“Được, duy chỉ của ngươi”. Ngân Phách thả lỏng tâm tình, không có kích động dâng trào, không có ngôn từ hoa mỹ lại khiến trái tim vốn lãnh mạc của Sở Tử Ngôn dấy lên từng đóm lửa ấm áp sưởi ấm cõi lòng, chỉ bốn từ “duy chỉ của ngươi” này đã đủ cho mọi cố gắng của nàng. Đúng lúc này, ánh sáng trên Càn Khôn chỉ chợt lóe một thân ảnh trắng muốt liền rơi xuống, Tiểu Mao trông thấy ánh mắt thâm tình của một nam một nữ phía trước thất thanh kêu to.

-“Mù mắt chó của ta rồi, aaa không phải, mù mắt hồ ly của ta rồi”. Tiếng hét của Tiểu Mao lôi kéo Ngân Phách cùng Sở Tử Ngôn sực tỉnh cũng kinh động Ngân Tu một hồi đi tới, cả ba cặp mắt kinh ngạc nhìn Tiểu Mao, một tiểu hồ ly anh khí ngất trời cư nhiên biến thành chó lang thang từ khi nào.

-“Ngươi là như thế nào?”. Sở Tử Ngôn là người đầu tiên lên tiếng phá vỡ khung cảnh quỷ dị vừa rồi.

-“Cmn, không phải do ngươi kích động đến mức quăng ta ra ngoài sao, trong lúc đang tu luyện trọng yếu biến thành như thế này là may lắm rồi”. Sở Tử Ngôn ơ một tiếng, nàng thật vô tội a, chẳng qua là có một chút kích động có lẽ vô tình làm khuấy động không gian bên trong Càn Khôn chỉ.

-“Có gì ăn không, mấy ngày tu luyện đều không ăn gì”. Tiểu Mao một bộ dáng đại nhân đòi phúc lợi.

-“Hay là…ta đi làm cơm nhé”. Sở Tử Ngôn đưa lên ý kiến lập tức có ba nguồn âm thanh phát ra.

-“Không cần”. Tiểu Mao quả quyết từ chối. “Ta trở về tu luyện”.

-“Không có việc gì, ta đi nghỉ trước”. Ngân Tu nhanh lẹ chuồn trước.

-“Khụ…khụ”. Ngân Phách ho khan vài tiếng, Sở Tử Ngôn đưa ánh mắt ấm ức nhìn hắn tỏ vẻ bi thương, hắn sờ đầu nhỏ của nàng: -“Vất vả cho ngươi, muộn rồi nên nghỉ sớm”. Nhìn thân ảnh của Ngân Phách dần xa, Sở Tử Ngôn ánh mắt chợt tối, dám chê thức ăn của ta, các người hãy đợi đấy! Có lẽ sẽ chẳng ai biết, sau ngày hôm nay trù nghệ của Sở Tử Ngôn chính thức được khai mở, sẽ có một ngày Ngân Tu cùng Tiểu Mao sẽ một mực bám đuôi nàng xin ăn chực.
« Chương TrướcChương Tiếp »